Mạnh Quân vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ba tháng trước.
Hôm đó, studio của Lâm Dịch Dương đăng Weibo: ‘Độc thân, xào couple’.
Account phụ của cô phải nhận vô số lời nhục mạ, mắng chửi. Mặc dù cư dân mạng không biết cô chính là ‘Mạnh Quân’, đối tượng mà họ mắng cũng chỉ là một tài khoản ảo, nhưng cô đích thực không phải là một người nhỏ nhẹ, hiền lành.
Netizen A: [Kinh tởm, sao cô không đi chết đi?]
Acc phụ: [Mời bạn đi trước, tôi xin phép theo sao.]
Netizen B: [Chắc nằm mơ cũng tơ tưởng đến Lâm Dịch Dương, đồ điên. Mày mà cũng xứng với anh ấy?]
Acc phụ: [Lẽ nào bạn xứng.]
Netizen C: [Tự vẫn chết đi.]
Acc phụ: [Mời bạn làm mẫu trước.]
Netizen D: [Rốt cuộc mày là antifan* nhà nào thuê, nuốt bao nhiêu tiền để làm chuyện táng tận lương tâm này, không sợ bị quả báo hả? Thứ hèn hạ.]
(*) Từ gốc dùng ở đây là ‘Chức hắc’. Nếu như antifan đa số là anh hùng bàn phím thì ‘chức hắc’ là những kẻ được trả tiền để làm antifan, hoạt động như một ngành chuyên nghiệp có tổ chức. Chúng công kích, lăng mạ, bịa đặt, sỉ nhục… không từ bất cứ thủ đoạn nào thậm chí xâm phạm đến sức khỏe của nghệ sĩ.
Acc phụ: [Nếu thật sự có quả báo thì sao bạn vẫn còn sống vậy?]
Cô còn đang ‘ân đền oán trả’ gọn gàng dứt khoát không sợ sói trước hổ sau thì Lâm Dịch Dương gửi tin nhắn tới: [Quân Quân, em đừng như vậy.]
Mạnh Quân từ nhỏ đã quen ngạo nghễ ngẩng cao đầu, ‘Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm đến ta, ta tất sẽ phạm người’, ai động chạm làm tổn hại những điều cô yêu thương trân trọng, cho dù là ông trời cô cũng sẽ trở mặt.
Nhưng hôm đó, cô thật sự log out khỏi Weibo. Không chỉ vậy, mấy ngày sau, cô còn đăng một bài xin lỗi, tự nhận mình là một học sinh bị áp lực học tập nên lên mạng YY, xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho Lâm Dịch Dương và nhà chế tác phía sau cánh gà họ Mạnh.
(*) YY: tự sướng, tự tưởng tượng.
Kiêu ngạo có ích gì, hết thảy những kiêu căng, tự phụ cũng chỉ để cho người ngoài nhìn thấy. Cô ngang ngược như vậy, nhưng lần nào nói chuyện yêu đương cũng là người nguyện moi tim móc phổi, trao cho đối phương quyền làm tổn thương mình. Cô không phải là người thiếu đàn ông thì không thể sống được, cô là người không thể sống được nếu không có tình yêu.
Ngoài cửa có một bóng người vụt nhoáng qua.
Mạnh Quân định thần lại, nhận ra mình đang ở trong một lớp học xa lạ.
Ngoài cửa sổ, mây trắng trời xanh, cây ngập bóng nắng, tầm nhìn rộng đến tận chân trời, cách Thượng Hải hơn mấy nghìn cây số.
Cô cất tiếng hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Hai cái bóng gầy gò rụt rè bẽn lẽn phản chiếu trên mặt sàn ngoài cửa, đùn đùn đẩy đẩy, chốc chốc một chiếc bím tóc quai chèo vụt ló khỏi khung cửa, rồi lại tức tốc rụt vào.
Mạnh Quân cũng không đi ra, ngón tay lướt trên phím đàn, dạo một đoạn ngắn ‘Twinkle twinkle little star…’
Tiếng động bên ngoài im bặt, một cái đầu ló ra, một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt to tròn đen láy sáng trong veo, nhìn thấy Mạnh Quân liền lập tức rụt đầu lại.
Mạnh Quân mím môi cười, nhìn dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng này, nói không chừng chính là em gái của Trần Việt.
Cô nhấn phím đàn, trêu: “Cô thấy em rồi nè.”
Cô bé lại thò đầu ra lần nữa, giọng rụt rè: “Cô là cô giáo dạy nhạc mới tới ạ?”
Mạnh Quân nhoẻn miệng cười: “Đúng rồi.”
Cô bé còn lại cũng nhô đầu ra: “Chúng em học lớp 7/3 ạ.”
Buổi đứng lớp đầu tiên lúc mười giờ chính là tiết học của lớp 7/3.
Mạnh Quân hỏi: “Hai em tên gì?”
Hai cô bé đưa mắt nhìn nhau, mím môi cười.
Cô bé đầu tiên đáp: “Em tên Tây Cốc.”
Cô bé còn lại: “Em tên Bạch Diệp.”
Mạnh Quân tìm thấy tên của hai cô bé trong danh sách lớp, “Tên nghe rất hay.”
Hai cô bé cười bẽn lẽn, nhưng cơ thể vô thức ló ra ngoài nhiều hơn. Mạnh Quân nhìn thấy chiếc áo thun nhăn nhúm sờn cũ cùng cánh tay gầy guộc đen sạm của hai cô bé.
“Cô tên gì vậy ạ?”
“Cô tên Mạnh Quân.”
“Woa.” Tây Cốc nói: “Mộng Vân*. Là mây cầu vồng trong giấc mơ phải không ạ?”
(*) Mộng Vân và Mạnh Quân cùng đọc là /mèng yún/.
(**) Mây cầu vồng, mây ngũ sắc, còn được người Trung Quốc gọi là mây Cát Tường biểu thị cho vận may, cát tường.
Mạnh Quân thoáng kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa có ai cắt nghĩa tên cô như vậy. Cô vốn định nói với hai cô bé rằng, chữ ‘Quân’ tên của cô có nghĩa là ánh mặt trời, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra miệng.
Bạch Diệp hớn hở nói: “Cô ơi, Vân Nam của bọn em là mây cầu vồng chốn phương Nam.”
Mạnh Quân mỉm cười: “Cô biết.”
Reng reng reng, tiếng chuông báo giờ vào học vang lên. Hai cô bé đưa mắt dòm nhau rồi nhất loạt nở nụ cười tươi rói nhìn Mạnh Quân: “Cô Mộng Vân, cô thật xinh đẹp!” Lời còn chưa kịp dứt, hai cái bóng đã chạy vút đi, chỉ để lại những tia nắng rơi nghiêng bên khung cửa.
Không khí nơi rẻo cao được gió ngàn gột sạch, yên ả trong lành không gợn chút bụi hồng. Nắng vàng ươm nhuộm khắp cả núi đồi, nồng nàn rực rỡ hơn rất nhiều so với nơi phố thị, ánh mặt trời trong vắt tinh khôi, Mạnh Quân bỗng nhiên nhìn thấy được hình ảnh của chữ ‘Quân’.
Cô lấy quyển sách giáo khoa do tổ chức từ thiện phân phát trong cặp ra, suy tính xem nên dạy bọn trẻ những gì, dạy bài hát hay nốt nhạc? Nhạc thịnh hành hay dân ca? Không lo chuẩn bị trước bài giảng, giờ đợi nước tới chân rồi mới nhảy, cô càng lúc càng cảm thấy chột dạ hơn.
Mười giờ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Mạnh Quân xuất hiện trước cửa phòng học của lớp 7/3. Bên trong im lặng như tờ, ba mươi mấy cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô. Các bạn nhỏ quan sát cô khắp lượt từ đầu đến chân, hết đỗi thẳng thắn trực tiếp, không chút e dè, như thể cô là sinh vật đến từ ngoài trái đất.
Mạnh Quân bước lên bục giảng, cũng đưa mắt nhìn lướt qua bọn trẻ, không có đồng phục học sinh, áo quần lấm lem, mặt mũi đen nhẻm. Nhưng đôi mắt lại trong veo với hai tròng đen trắng rõ ràng, nhìn xoáy vào cô.
Mạnh Quân khẽ nhoẻn miệng cười: “Cô là giáo viên âm nhạc mới đến của các em, tên là Mạnh Quân.”
Cô viết tên mình lên bảng đen: “Là Quân (昀), không phải Quân (均), mọi người đừng đọc nhầm nhé.”
(*) ‘Quân’ đầu tiên là tên nữ chính – ánh mặt trời, ‘Quân’ thứ 2 nghĩa là: đồng đều.
Bên dưới lập tức có một cậu nhóc con tinh nghịch đọc to: “Mạnh Quân*!”
(*) Cậu nhóc này cố tình đọc chữ Quân (均) – đồng đều.
Cả lớp cười vang.
Mạnh Quân đặt viên phấn xuống, cười nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đến phòng học nhạc nào, di chuyển xuống cầu thang thật nhẹ nhàng trật tự, không được làm ồn đến các bạn lớp khác.”
Hai, ba tên con trai nghịch ngợm phóng vèo qua Mạnh Quân như cơn gió. Mấy cô bé thì xúm xít vây quanh Mạnh Quân, nhưng luôn đi cách cô một khoảng nhất định, không quá gần cũng không quá xa.
Các cô bé tò mò quan sát Mạnh Quân, tóc, váy, móng tay, giày cao gót của cô.
“Cô ơi, móng tay của cô là tô nước sơn móng tay ạ?”
“Là sơn nghệ thuật.” Mạnh Quân nói xong, phát hiện mấy cô bé không hiểu, bèn sửa lại: “Đúng rồi, tô nước sơn móng tay.”
“Cô ơi, cô mang giày này, có bị té không ạ?” Cô bé nhìn chằm chằm đôi giày lấp lánh của cô, hỏi.
Mạnh Quân nhìn xuống đôi giày dưới chân cô bé, là một đôi giày thể thao nam quá cỡ, không biết là của anh trai để lại hay được người ta quyên tặng.
Cô dịu dàng đáp: “Không té. Đi quen sẽ không sao.”
Tây Cốc nói: “Giày của cô đi trên đường núi khó lắm, sợ nó sẽ bị lún vào bùn. Cô ơi, chỗ của cô không có đường núi, mà là con đường bê tông rất rộng phải không ạ?”
Mạnh Quân chưa kịp trả lời thì một cô bé khác lại hỏi: “Cô ơi, quê của cô ở đâu ạ?”
“Thượng Hải.”
Bọn trẻ châu đầu rỉ tai nhau thì thầm như đang truyền bí mật vĩ đại: “Cô giáo quê ở Thượng Hải kìa!”, “Cô giáo quê ở Thượng Hải đó!”
Lúc tới phòng học nhạc, tin tức này đã bùng nổ khắp cả lớp, mạnh người nào người nấy ra sức lan truyền ‘bí mật’ vừa biết được, toàn bộ nội dung giảng dạy của tiết âm nhạc đều bị quẳng sạch ra khỏi cửa.
“Thượng Hải có biển không cô?!”
“Có, còn có sông.” Mạnh Quân cố gắng chuyển chủ đề: “Cả lớp, trước tiên chúng ta…”
“Cô ơi, nhà ở Thượng Hải cao lắm hả cô?”
“Cao lắm.”
“Cao nhất có bao nhiêu tầng vậy ạ?”
Mạnh Quân không trả lời được bèn mở điện thoại lên tìm một lúc rồi nói: “Tháp Thượng Hải, cao hơn 600 mét. Hôm nay, chúng ta sẽ học…”
“Có thể nhìn thấy mây không ạ?”
“Phải xem thời tiết, có khi được khi không.”
“Có phải mọi người đều có điện thoại di động không ạ?”
“Hẳn là vậy.”
“Học sinh cũng có luôn ạ?”
Mạnh Quân không biết những câu hỏi từ nãy giờ đều là hỏi cái vấn đề gì vậy chứ, nhưng vẫn cố nhoẻn cười đáp: “Chắc là đều có hết. Cả lớp, trước hết nghe cô…”
“Cô ơi, điện thoại của cô có phải là quả táo không ạ?” Một cậu bé ngồi ở hàng sau cất cao giọng hỏi.
Chính là cậu nhóc nghịch ngợm đã gọi cô là Mạnh Quân (均- đồng đều) kia. Mạnh Quân hỏi: “Em tên gì?”
“Dương Lâm Chiêu.” Lúc cậu nhóc dõng dạc hô to tên mình, mấy bạn nam xung quanh cười phá lên, chỉ có một cậu bé rất trầm lặng, không nói lời nào. Lúc điểm danh, Mạnh Quân có ấn tượng với cậu bé đó, tên là Long Tiểu Sơn.
Mạnh Quân trả lời: “Đúng vậy.”
Dương Lâm Chiêu hỏi: “Cô ơi, em có thể mượn điện thoại của cô xem một chút được không?”
Nét mặt Mạnh Quân thoáng nghiêm lại, nói: “Không được.”
Dương Lâm Chiêu nhún vai, bày ra vẻ tiu nghỉu: “Em biết rồi.”
“Cô ơi, cô bao nhiêu tuổi?”
“Cô ơi, cô kết hôn chưa?”
“Cô ơi, cô sẽ ở lại nơi này của chúng em bao lâu?”
…
Chuông hết giờ vang lên, Mạnh Quân không dạy được một chữ nào, cả tiết học biến thành một buổi Q&A.
Cô hơi mệt, chầm chậm sải bước quay trở lại phòng giáo viên ở phía tây của tòa nhà. Văn phòng này được bố trí dành riêng cho giáo viên và tình nguyện viên hỗ trợ giảng dạy. Mạnh Quân thuộc về nhóm tình nguyện viên, cùng nhóm với cô còn có một giáo viên thể dục đến từ Sơn Tây tên Từ Giang Tùng và một giáo viên y tế học đường đến từ Tứ Xuyên tên Đinh Miên Miên.
Trong đội ngũ giáo viên của trường còn có một cô giáo dạy tiếng Anh cấp Ba tên Lí Đồng. Cô ấy cũng là tình nguyện viên của Quỹ, chịu trách nhiệm mảng sức khỏe tinh thần đồng thời phụ trách các buổi lên lớp giảng dạy về vệ sinh và sinh lý học cho các nữ sinh ở độ tuổi tiểu học và trung học cơ sở. Bên cạnh đó, cô ấy còn quản lý một tài khoản video chuyên đăng các đoạn video ngắn của học sinh. Giống như Trần Việt, cũng là một người đa năng.
Ngoài ra, trong văn phòng còn có một nam ba nữ – Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Trúc và Tiểu Cúc – bốn giáo viên toàn thời gian đến từ các trường công lập ở tỉnh khác, dạy vật lý và ngoại ngữ cấp Ba.
Giáo viên và tình nguyện viên vốn có trách nhiệm và nghĩa vụ không giống nhau, nhóm trước phải nỗ lực hết mình để nâng cao chất lượng dạy và học ở khối phổ thông trung học, nhóm sau thì thuộc về chơi đùa với các bạn nhỏ cấp Hai. Mạnh Quân cùng Từ Giang Tùng và Đinh Miên Miên trò chuyện với nhau đôi ba câu, chẳng mấy chốc đã trở nên quen thuộc. Nhưng nhóm giáo viên công lập đến từ các trường cấp Ba trọng điểm ở các thành phố lớn kia, ngoại trừ thầy giáo họ Mai, các giáo viên nữ còn lại đều khá lạnh nhạt với Mạnh Quân.
Lúc này, Từ Giang Tùng và Đinh Miên Miên không có ở đây, chỉ có Tiểu Lan, Tiểu Trúc và Tiểu Cúc. Bọn họ cùng nhau đến căn tin ăn cơm, không có gọi Mạnh Quân. Mạnh Quân nghe Lí Đồng nói phải đi ăn trưa sớm, nếu không tan học rồi, học sinh lưu trú ở ký túc xá sẽ ùa xuống chật kín căn tin.
Cô không biết căn tin ở đâu, hơn nữa nghĩ đến nhà vệ sinh tối qua, cô không có cách nào thuyết phục mình vẽ nên một hình ảnh tươi sáng về cái căn tin trong tưởng tượng.
Sáng nay lúc ra cửa, cô nhét bánh mì, sữa và bánh quy mà Trần Việt đã mua vào túi, vừa vặn làm bữa trưa. Cô ngồi một mình trong văn phòng gặm bánh mì, giữa chừng nhìn xuống điện thoại, không có bất kỳ tin nhắn nào chưa đọc. Trần Việt cũng không hỏi thăm cô tình hình của ngày đứng lớp đầu tiên.
Buổi chiều, giờ học của lớp 8/4, cũng chiến tranh loạn lạc đạn bắn tên bay không khác gì buổi sáng.
Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, Mạnh Quân tựa như nghe thấy âm thanh cứu rỗi của thiên đường, lòng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tan học, cô một mình thả bước đi về trên con đường mòn vẹt cỏ quanh co, qua những nông trại, nhà tranh, ruộng đồng, sườn núi.
Những người chăn gia súc vung con roi, hối hả lùa từng đàn dê, cừu về chuồng.
Đồng làng mênh mang gió, khói chiều vương bảng lảng bên mái nhà.
Những cô cậu bé tan trường về, đứa vai đeo cặp bước tung tăng, đứa ngồi xổm dưới đất chơi thảy đá, chốc chốc lại tò mò đánh mắt quan sát cái người đang tha phương nơi đất khách là Mạnh Quân.
Đến bản thân cô cũng thấy mình lạc loài, khác biệt.
Tây Cốc nói đúng, giày cao gót không thích hợp để đi trên đường núi.
Mạnh Quân về đến nhà trong ánh chiều tàn cùng đôi chân tê rần.
Trần Việt và Bách Thụ vẫn chưa về.
Cô nấu một tô mì gói, mở lon bia, ngồi trên ghế ngắm ánh chiều rơi ngoài cửa sổ. Trên căn gác xép này bốn mặt đều có ô cửa sổ, từng cảnh vật bên ngoài là từng bức tranh phong cảnh đẹp như trong truyện cổ tích.
Nhưng mặt trời đã chìm vào đỉnh núi.
Bóng hoàng hôn lặng lẽ tràn vào gian gác nhỏ, vây bủa Mạnh Quân trong nỗi cô quạnh.
Cô có đôi chút tò mò, không có KTV, rạp chiếu phim, không có boardgame, phòng gym, không câu lạc bộ bắn súng, karting, quán bar… Người dân ở nơi này trải qua những đêm dài đằng đẵng như thế nào.
(*) Board game – trò chơi cờ bàn, là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ. Board game thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ,… để hỗ trợ cho cuộc chơi.- thegioididong
(**) Karting là một biến thể của đua xe đường trường sử dụng xe bốn bánh hở, được gọi là Go-kart. Karting thường được tổ chức tại các đường đua đã giảm tỷ lệ kích thước. – cafeduhoc.net
Ban ngày thì không sao, nhưng khi màn đêm buông xuống, yên tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Cô để lon bia đã cạn đáy xuống, nhoài người trên khung cửa sổ, giống như tù nhân khát khao sự tự do bên ngoài khung cửa.
Quá buồn chán vô vị, cô lấy điện thoại mở nhóm chat của ký túc xá: [Tớ tới Vân Nam dạy học, gặp Trần Việt.]
Chưa đầy mấy phút sau, có tin nhắn.
Chu Tiểu Mạn: [Trùng hợp vậy?]
Khương Nham: [Cậu ấy ở đó làm gì?]
Mạnh Quân kể lại đại khái tình huống, Chu Tiểu Mạn nói: [Wow, hồi còn đi học tớ đã rất khâm phục cậu ấy.]
Khương Nham hỏi: [Cậu ấy có người yêu hay kết hôn gì chưa?]
Mạnh Quân đáp: [Hình như chưa.]
Người đã kết hôn – Khương Nham nói: [Không dám giấu diếm, hồi đại học tớ thầm mến cậu ấy, ha ha ha ha ha. Nhưng không biết cậu ấy thích mẫu con gái như thế nào, chắc không phải kiểu như tớ.]
Mạnh Quân: [Hồi trước tớ có nghe Hà Gia Thụ nói, cậu ấy thích con gái dịu dàng ít nói.]
Khương Nham: [Giống như Tiểu Mạn?]
Chu Tiểu Mạn: [Vớ vẩn.]
Sau khi tán gẫu một hồi, Khương Nham nhắn riêng cho Mạnh Quân: [Quân Quân, lâu rồi không thấy cậu up ca khúc mới. Dạo này cậu có ổn không?]
Bốn năm trước, lúc mới bước chân vào giới giải trí, Mạnh Quân đã tạo một tài khoản trên một nền tảng video, thỉnh thoảng đăng lên những video hát acapella trên nền guitar nhưng không lộ mặt, đa số là các bản etude*. Hai năm trước đã có mấy trăm nghìn người theo dõi. Cô thường đăng đều đặn mỗi tuần, chậm nhất cũng chỉ trong vòng một tháng. Nhưng lần này, đã hai tháng mà cô không cập nhật bất kỳ thông tin gì.
(*) Étude, còn được hiểu nôm na là ‘khúc luyện’, trong âm nhạc, nó là một bản nhạc ngắn để người chơi luyện tập. Trong đàn piano, các bản étude mang hướng rèn luyện cho người chơi thành thục các kĩ năng chạy ngón dài liên tục trên các quãng.
Mạnh Quân đăng nhập vào tài khoản, lơ đãng nhìn lướt qua một loạt tin nhắn, lại thấy thông báo nhắc ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ tặng xu.
‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ là fan hâm mộ đầu tiên của cô. Đã nhiều năm như vậy, vẫn một mực bền bỉ kiên trì tặng xu cho cô. Ngay cả khi cô không cập nhật gì trong một thời gian dài, người bạn kia vẫn luôn ở đó, tựa như tin chắc rằng một ngày nào đó cô nhất định sẽ quay trở lại.
Mạnh Quân cũng muốn viết đôi dòng, nhưng trong khoảng thời gian này đầu óc cô trống rỗng, đừng nói là một khúc nhạc, đến cả một đoạn ngắn cũng không có.
Cô ôm đàn guitar, gảy ra một chuỗi những tạp âm vô nghĩa, trong lòng ngột ngạt đến khó thở, cô lại đi đến bên cửa sổ nằm bò ra bậu cửa. Trong sân vắng lặng, thị trấn nhỏ im lìm như trong giấc ngủ mê, không một tiếng lá rơi, không âm thanh tiếng động. Nơi này im ắng quá, khiến cô không biết làm cách nào để thích ứng.
Con mèo nhỏ tên Vân Đóa kia nằm lim dim trên bệ cửa sổ phòng Trần Việt, liếc nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ không một chút thiện cảm.
Mạnh Quân trừng mắt liếc lại nó, con mèo bỗng đứng thoắt dậy, ngoe nguẩy đuôi.
Cửa hông có tiếng động, Trần Việt về tới.
Bóng tối buông phủ, ánh đèn dưới gian nhà chính của Mạnh Quân rọi ra sân, hắt lên chân Trần Việt. Gương mặt anh tĩnh lặng trong bóng đêm không khác gì lúc ra khỏi nhà buổi sáng. Anh xách một túi đồ, vốn định âm thầm để bên hiên, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Mạnh Quân đang nhoài người bên cửa sổ.
Mạnh Quân từ trên nhìn xuống, giọng tinh nghịch: “Cậu lén lút làm gì đó?”
Trần Việt ngước nhìn cô, gượng gập giơ chiếc túi trong tay lên: “Trên đường về gặp xoài, mua một ít. Để ở cửa nhà cậu.”
Bóng dáng anh biến mất dưới mái hiên nhà cô.
Mạnh Quân lập tức bật người khỏi cửa sổ chạy xuống lầu, nhìn thấy bên bậc cửa có một chiếc túi ni lông, bên trong có năm sáu quả xoài cả chín mọng vàng ươm lẫn còn xanh.
Ở đối diện, Trần Việt đã mở khóa bước vào nhà, thấy cô chạy xuống, anh quay lại hỏi: “Ăn tối chưa?”
Mạnh Quân nói: “Ăn rồi.”
Anh gật đầu, khom người để túi xách xuống, cánh cửa chặn mất bóng dáng anh: “Ăn gì?”
“Mì gói.”
“Ăn no chưa? Bên tớ có cơm tối.”
Mạnh Quân hoàn toàn chỉ vì tò mò, đi qua: “Bây giờ cậu nấu sao? Đã tám giờ rưỡi rồi.”
Trần Việt bước đến chiếc bàn vuông trong góc, ấn mở nắp nồi cơm điện, bên trong là cơm trộn giăm bông, lạp xưởng, đậu hà lan, cà rốt và đậu đũa.
Mạnh Quân xuýt xoa: “Trông thật ngon miệng.”
Trần Việt nói: “Hay là cậu ăn thêm chút nữa?”
Mạnh Quân giãy giụa đấu tranh tâm lý ba giây rồi từ chối: “Tám giờ rưỡi rồi, không thể ăn món chính nữa.”
Trần Việt ‘à’ một tiếng, nghĩ ngợi giây lát, xoay người lấy rong biển và trứng gà. Xem ra anh muốn làm một món canh đơn giản.
Anh hứng nước vào nồi, bắc lên bếp từ nấu. Trong lúc chờ đun nước, anh xé rong biển ra ngâm rồi rửa hai lần cho thật sạch. Nước sôi, anh thả rong biển vào, đập hai quả trứng gà vô bát, nhanh nhẹn dùng đũa khuấy đều.
Mạnh Quân tựa người vào khung cửa nhìn anh, tay áo phông xắn lên đến khuỷu, cánh tay săn chắc đầy sức mạnh. Trứng trong bát được khuấy đều chuyển sang màu vàng cam.
Lần trước cô nhìn thấy đàn ông nấu ăn đó là vào sinh nhật của mẹ cô, ba cô đã tự mình xuống bếp làm một bàn lớn đầy ắp thức ăn. Sau khi nghe cô kể, Lâm Dịch Dương đã thử ra tay một lần, kết quả suýt chút nữa thiêu rụi luôn căn bếp.
Mùi thơm của canh trứng rong biển chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp phòng, Trần Việt quay đầu lại: “Ăn một chút không? Đây không phải là món chính.”
Mạnh Quân do dự.
Anh nói: “Sẽ không tăng cân đâu.”
Mạnh Quân đầu hàng: “Vậy lấy nhiều rong biển, một chút xíu trứng thôi.”
Trần Việt cầm thìa múc rong biển: “Dưới chậu hành lá trên bậc thềm có chìa khóa dự phòng của nhà tớ.”
“Hở?”
“Nếu tớ về muộn, cậu tự qua ăn cơm tối, đừng ăn mì gói.”
“À.” Mạnh Quân cầm lấy bát, ngồi trên băng ghế nhỏ ăn canh.
Trần Việt ngồi xuống chiếc bàn chất đầy tài liệu bên cạnh, gom sách vở lại chừa ra một khoảng trống nhỏ, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì.
Mạnh Quân liếc nhìn ra sân, ánh đèn hắt vào bóng đêm tĩnh mịch có đôi chút cô độc. Cô đã kìm nén suốt cả ngày, rất muốn được nói chuyện, nhưng muốn đợi anh hỏi cô, hỏi cô ngày đầu tiên đi dạy như thế nào. Nhưng đợi mãi mà anh vẫn không lên tiếng, cô không nhịn được, tự mình tuôn ra.
“Dạy học thật là khó. Có phải học sinh tiểu học sẽ ngoan hơn một chút không? Học sinh cấp Hai, không biết làm cách nào để chúng tuân theo kỷ luật.” Cô ấm ức kể tội: “Không đứa nào chịu nghe lời, chỉ lo nói chuyện riêng, ríu ra ríu rít suốt cả buổi, hai tai của tớ muốn ong ong, từ đầu đến cuối hoàn toàn không chịu nghe tớ nói gì hết.”
Lúc này Trần Việt mới nhìn cô, an ủi: “Bọn trẻ chỉ là quá hiếu kỳ và nhiệt tình, vừa mới bắt đầu nên cậu chưa quen, nhưng sau này sẽ ổn thôi.”
Mạnh Quân hết đỗi bi quan: “Tớ thật sự nghi ngờ điều đó.”
Trần Việt nói: “Lần sau cậu có thể thử một chút, dạy cho bọn trẻ những gì chúng quan tâm thích thú, chúng sẽ nghe lời cậu.”
Mạnh Quân im thít, cho rằng anh đang ám chỉ cô không tận tâm, không nghiêm túc chuẩn bị bài giảng. Lúc này, con mèo nhỏ hống hách kia đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy cô, lập tức dựng thẳng đuôi, nhe răng cảnh giác, như thể không vui vì cô dám xâm phạm địa bàn của nó.
Mạnh Quân: “…”
Con mèo liếc Mạnh Quân bằng ánh mắt đầy khinh thường, sau đó nhảy lên đùi Trần Việt, nũng nịu nằm bò ra.
Trần Việt vuốt đầu nó, động tác dịu dàng.
Cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh không thích cô cho lắm, có lẽ anh cảm thấy cô tính cách tiểu thư quen thói nuông chiều không chịu được cực khổ, đến cả mèo của anh cũng ghét cô.
Cô không nói lời nào, để bát xuống rồi đi về phòng mình.
Tâm trạng không tốt, Mạnh Quân định tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Cô cầm khăn tắm xuống lầu, lúc đi ngang qua mấy trái xoài, không quên trừng mắt liếc chúng một cái, bước vào nhà tắm khóa cửa lại, nhìn thấy trong gương gương mặt mình ủ dột thẫn thờ.
Cô cảm thấy nơi này thật khiến người ta rã rời không còn một chút sức lực nào, mở nước nóng, lúc vừa bắt đầu dội bọt xà phòng trên người, ánh mắt vô tình liếc qua vách tường bên cạnh, tức thì hoảng hốt giật bắn người suýt chút nữa trượt chân ngã lăn ra đất.
Trên tường là một con rết dài hơn gang tay người lớn, thân đen đầu đỏ, trăm cái chân uốn éo ghê rợn.
“Trần Việt!” Mạnh Quân hét thất thanh, giật khăn tắm trên móc xuống, ngón tay run rẩy lật qua lật lại để chắc chắn trên khăn không có bất kỳ thứ gì.
Cô cuống quýt quấn khăn lên người, kéo mạnh cửa trốn sau lưng anh, sợ đến độ nước mắt suýt trào ra: “Rết!”
Con rết cảm nhận được nguy hiểm, lập tức bò nhanh trên tường.
Trần Việt bước tới, thoăn thoắt rút hai ba tờ giấy bổi trong túi ni lông trên móc, chăm chú nhìn theo hướng di chuyển của nó rồi chụp mạnh xuống. Anh ấn tờ giấy bổi vào tường, nghiến mạnh và từ từ siết chặt.
Tờ giấy bổi trong tay anh bị bóp thành một cục.
Mạnh Quân vẫn chưa hết kinh hoàng, nhìn chằm chằm bàn tay anh.
Thấy cô sợ hãi, anh giấu tay ra sau lưng, vỗ về: “Không sao, không có việc gì.”
Trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh, trong hơi nước thấm đẫm mùi hương hoa hồng từ sữa tắm của cô, không một ngọn gió nào thổi tan được.
Mạnh Quân chỉ quấn khăn tắm, bờ ngực trắng như tuyết cùng đôi chân thon dài lộ ra ngoài, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng.
Trần Việt chỉ nhìn cô trong thoáng chốc ngắn ngủi, mi mắt cụp xuống nhìn mặt đất, toan cất bước đi ra. Mạnh Quân dáo dác dòm xung quanh: “Còn nữa không? Ba mẹ nó, con cháu nó, cả nhà nó sẽ không ở đây chứ…”
Trần Việt cẩn thận nhìn dọc theo vách tường, lấy túi ni lông xuống lật xem bên trong rồi lục tung hết các ngóc ngách lên tìm qua một lượt.
Mạnh Quân líu quýu di chuyển sát theo anh, lúc anh xoay người đi vòng qua cô, cảm thấy hai cơ thể ép sát vào nhau, anh nghiêng người lách qua phía trước. Có lẽ do nhiệt độ của hơi nước cao, gương mặt anh đỏ ửng.
“Hết rồi.” Anh kiểm tra kỹ càng một lượt, chỉ vào vách tường: “Chỗ đó có một khe hở, chắc là chui từ bên ngoài vào. Ngày mai tớ sẽ lấy xi măng bít lại.”
Mạnh Quân nôn nóng hỏi: “Lấy xi măng ở đâu?”
Trần Việt nói: “Trong thị trấn đang sửa đường, chỉ cần một chút là đủ rồi.”
Mạnh Quân: “Ừm.”
“Tớ ra ngoài trước.” Trần Việt thoáng chỉ bừa ra phía sau Mạnh Quân, hướng ngoài cửa.
Khung cửa chật hẹp, Mạnh Quân đứng ở ngay cửa chặn mất lối ra. Nhưng cô vẫn còn đang trong cơn sợ hãi, phản ứng chậm chạp, không lùi lại mà nghiêng người nép sát vào khung cửa.
Trần Việt dừng lại đôi giây, xác nhận cô đã ‘nhường’ không gian cho mình xong, cúi đầu sải bước, không nhìn cô, từ trước mặt cô khom người chui qua cái cửa tò vò vừa thấp vừa hẹp.
Ánh đèn trong đêm mờ ảo, sườn mặt nghiêng với những đường nét góc cạnh của anh tĩnh lặng như núi, vành tai đỏ đến độ tưởng chừng sắp rỉ máu.
“Cậu đứng ở đây!” Mạnh Quân đột nhiên lên tiếng.
Trần Việt dừng lại trên bậc thềm đá trước cửa.
Khóe mắt Mạnh Quân ươn ướt: “Cậu không được đi, chờ tớ tắm xong cậu mới được đi.” Cô nắm chặt khăn tắm, giọng run run: “Lỡ như lát nữa lại có thứ gì đó bò vào thì biết làm sao?”
“…” Trần Việt đứng trong bóng tối, không nói nên lời, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lựng.
Gương mặt Mạnh Quân cũng ửng đỏ, không biết do sợ hãi, vì hơi nước xông hay vì lý do gì, cất giọng lo lắng hỏi: “Cậu có nghe thấy tớ nói không?”
Trần Việt nhẹ giọng đáp: “Nghe thấy.”
Mạnh Quân vẫn chưa yên lòng, dặn dò: “Nhất định không được đi đó!”
Trần Việt dịu dàng trả lời: “Không đi.”
Cô thất thểu đi vào, đóng cửa lại.
Chẳng mấy chốc vang lên tiếng nước chảy lách tách.
Mạnh Quân xối sạch xà phòng trên người, nhìn chiếc bóng in lờ mờ trên cửa, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn ít nhiều.
Cách bên kia cánh cửa, Trần Việt đứng ở vị trí ban nãy, bất động.
Tấm kính mờ của nửa trên cánh cửa giống như một chiếc đèn lồng bằng giấy, phản chiếu hình ảnh người con gái. Anh quay mặt sang bên, nhìn chằm chằm cây lựu già dưới ánh trăng, siết chặt cục giấy trong tay, mặt nóng bừng như lửa đốt.
Cuối cùng, tiếng nước cũng ngừng lại.
Một lát sau, Mạnh Quân kéo cửa bước ra.
Trần Việt giống như được giải huyệt, lập tức bước xuống bậc thềm, nhường lối cho cô.
Cô không nói không rằng, mặt mũi đỏ bừng, quấn khăn tắm đi vào nhà.
Mạnh Quân leo lên phòng, cảm thấy nóng bức, cô không mặc váy ngủ, để trần cơ thể chui vào tấm chăn mỏng, nhưng vẫn không ngủ được.
Không biết thời khắc nào đó trong đêm khuya vắng, cô nghe thấy tiếng kèn harmonica vọng ra từ căn gác đối diện, chỉ vỏn vẹn đôi ba nốt rồi bỗng chợt đứt đoạn trong gió đêm.
Cô không đi dép, đôi chân trần chạy đến bên cửa sổ lén đưa mắt dòm sang, căn gác xép của anh chỉ có bóng đêm đen đặc, tựa như những nốt nhạc vừa rồi chỉ là ảo giác.