Thứ bảy hôm đó, thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Trần Việt đưa Mạnh Quân đi dạo một vòng quanh khu phố cổ, song cửa gỗ, rèm trúc, vườn hoa, con đường đá rêu phong, đâu đâu cũng là cảnh vật níu giữ bước chân. Con phố cổ không lớn, chỉ vài bước đã hết trọn con đường. Bên ngoài có phố đi bộ và trung tâm thương mại, đang là cuối tuần, dòng người qua lại như mắc cửi.
Hiếm hoi lắm mới có được một ngày đi dạo phố, nhìn thấy món nào Mạnh Quân cũng muốn ăn. Trần Việt cũng chiều cô, mực nướng, xúc xích nướng, nước đu đủ, chân gà sả tắc… mua từng thứ một cho cô thử.
Đi ngang qua cửa tiệm đậu phụ nướng chính gốc mà Trần Việt đã nói, hai người đi vào ngồi ở chiếc bàn nhỏ phía trước lò nướng. Bà cụ đối diện nướng luôn tay, hai người hít hà ăn, chỉ riêng nước chấm thôi đã có đến năm sáu loại, được đựng trong chiếc khay nhỏ nhiều ngăn bằng kim loại.
Mạnh Quân ăn một mạch hơn hai mươi miếng đậu phụ nướng, lúng búng hỏi Trần Việt: “Bà cụ có nhớ không, lỡ đếm nhầm thì sao? Chúng ta ăn không của bà.”
Trần Việt hơi nghiêng đầu về phía cô, nói: “Cậu nhìn cái đĩa bên tay bà cụ kìa.”
Bên cạnh bà cụ có một chiếc đĩa sắt nhỏ đựng rất nhiều hạt ngô, Mạnh Quân vẫn không nhìn ra có gì khác lạ, Trần Việt gắp hai miếng đậu phụ trên vỉ nướng, bà cụ liền thả hai hạt ngô khô vào đĩa.
Thì ra là vậy.
Mạnh Quân cười nói: “Người ở nơi này của các cậu thật thú vị.”
Ăn trưa xong, cô còn cầm theo ly trà sữa định đi dạo phố mua quần áo, nhưng đi hết mấy lượt từ đầu đến cuối hai con phố cũng không thấy được món đồ nào vừa ý.
Đi thêm một lúc, cô không ríu rít nói chuyện nữa, Trần Việt nhìn ra được cô không vui bèn nói: “Phía trước còn có một trung tâm thương mại. Ở ngay đó.”
Mạnh Quân mặt mũi ủ dột: “Thôi, đi tiếp nữa chân cậu sẽ gãy mất.”
Trần Việt dỗ dành: “Chỉ có một quãng đường ngắn như vậy, không vấn đề gì.”
Mạnh Quân mếu máo: “Vậy thì chân tớ sẽ bị gãy.”
“…” Anh không nhịn được, nhoẻn miệng cười, Mạnh Quân liền dẩu môi.
Đúng lúc bên đường có người trả xe đạp công cộng, Trần Việt nghiêng cằm chỉ: “Đi xe đạp đi.”
“Đi bộ từ sáng đến giờ, cậu còn sức đạp xe sao.” Mạnh Quân ngoài miệng thì nói vậy, nhưng mặt mày lại vô cùng hớn hở ngồi lên yên sau.
Trần Việt chở cô đi qua con đường rợp bóng cây, gió mùa hè thổi phồng chiếc áo phông trên người anh, Mạnh Quân lại ngửi thấy mùi hooc môn nam tính nhàn nhạt. Cô ngậm ống hút trà sữa, thoáng lơ đễnh.
Bỗng có người đi bộ đột ngột băng ngang qua đường, Trần Việt lập tức thắng gấp, Mạnh Quân bổ nhào tới trước, gò má đập vào lưng anh, nóng ran. Trên người anh có mùi gì nhỉ, hơi giống mùi gỗ thông.
Trần Việt quay ra sau: “Xin lỗi, vừa rồi có người…”
Mạnh Quân đỏ mặt, giọng dậm dọa: “Trà sữa của tớ đổ hết lên người cậu rồi kìa.”
Trần Việt nhẹ nhàng mỉm cười: “Mạnh Quân, quần áo có ướt hay không, tớ có thể cảm nhận được.”
Mạnh Quân cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, ‘thẹn quá hóa giận’ liền đánh nhẹ lên lưng anh, nói: “Đạp xe của cậu đi.”
Đạp xe chưa đến năm sáu phút đã đến trung tâm thương mại, lúc di chuyển trên thang cuốn, Mạnh Quân nhanh chóng nhìn thấy một cửa hàng trang trí vô cùng tao nhã lịch sự, quần áo trong tiệm được treo theo chủ đề, màu sắc và phụ kiện đi kèm phối hợp rất tinh tế.
Cô đi vào cửa hàng, thấy hầu hết quần áo đều có kiểu dáng sang trọng đầy ấn tượng, nhưng cô không chọn ngay mà đi tìm ghế sô pha trước, chỉ cho Trần Việt nói: “Cậu ngồi ở đây đợi tớ.”
Trần Việt ngồi trên sô pha, nhìn cô đi lướt một vòng qua giá áo, nhanh chóng chọn cho mình ba bốn bộ, rồi nói đi thử. Nhân viên cửa hàng vừa khen cô có gu thẩm mỹ cao vừa dẫn cô vào phòng thử đồ.
Trần Việt chờ bên ngoài, nhân viên cửa hàng bưng đến hai ly nước.
“Cảm ơn.” Anh vừa mới uống một ngụm, cửa phòng thử đồ đã mở ra. Mạnh Quân mặc một chiếc áo blazer màu hồng anh đào và quần short cùng màu. Cô xoay một vòng trước gương, hỏi Trần Việt: “Đẹp không?”
Màu hồng càng làm tôn lên nước da trắng nõn của cô, anh gật đầu: “Đẹp.”
“Tớ cũng cảm thấy không tệ.” Cô hài lòng bước vào phòng thay đồ, Trần Việt uống hai ngụm nước, cô lại nhanh chóng đi ra, lần này là chiếc đầm voan tơ hai lớp không tay màu trắng.
Cô hỏi: “Đẹp không?”
Trần Việt nói: “Đẹp.”
Cô hỏi: “So với bộ hồi nãy thì sao?”
Trần Việt: “Đều đẹp.”
“…” Mạnh Quân lườm anh một cái: “Khen lấy lệ!”
Trần Việt dĩ nhiên không phải chỉ khen cho có, anh lúng túng mỉm cười, giải thích: “Quả thật là cái nào cũng đẹp.”
Nhân viên cửa hàng nở nụ cười: “Trong mắt bạn trai, chắc chắn mặc cái gì cũng đẹp ạ.”
Hai người nhất thời không ai lên tiếng. Mạnh Quân xoay người nhìn vào gương, Trần Việt cụp mắt nhìn gấu váy của cô.
Mạnh Quân không nói lời nào đi vào phòng thử đồ, một lúc sau lại mặc một bộ trang phục thường ngày bước ra, vẫn hỏi Trần Việt: “Cái này thì sao?”
Trần Việt nghe thấy linh tính mách bảo sắp có điều chẳng lành, che mắt cười ngượng ngùng.
Mạnh Quân giục: “Cậu cười gì chứ? Nói đi mà.”
Trần Việt: “Thì… đẹp.” Tất nhiên lại bị cô lườm một cái.
Trần Việt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Đẹp thì tớ đâu thể nào nói là xấu được.”
Mạnh Quân im thít, nét mặt phụng phịu nhưng trong mắt không giấu được ý cười, cô nhìn vào gương, lại quăng ra một câu hỏi sống còn: “Bộ nào đẹp nhất?”
Trần Việt: “Đều —” nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Quân chuẩn bị nhíu lại, anh lập tức đổi câu trả lời: “Bộ đầu tiên.”
Mạnh Quân hỏi đến cùng: “Tại sao?”
Trần Việt mấp máy môi, cuối cùng ăn ngay nói thật: “Chân đẹp.”
Giọng của anh không lớn, cô thoáng trợn tròn mắt, bước đến cầm lấy gối ôm đập nhẹ vào ngực anh: “Cậu, cái người này, cũng có lúc không đứng đắn gì hết.”
Trần Việt bắt lấy gối ôm, không biết phải làm sao: “Cậu nhất định muốn hỏi, trả lời cậu lại không hài lòng.”
Mạnh Quân hơi đỏ mặt, cười: “Tớ cũng thích bộ đầu tiên, tư tưởng lớn gặp nhau.”
Trần Việt: “Cậu đã quyết định rồi, còn phải hỏi tớ.”
Mạnh Quân nói: “Để cậu có cảm giác tham gia, tránh cho cậu chờ tớ đến ngủ gật.”
Nhân viên cửa hàng lại cười tươi rói: “Không ngủ đâu ạ, bạn trai của chị rất chu đáo, lúc chờ chị cũng không bấm điện thoại.”
Mạnh Quân vẫn không giải thích, Trần Việt cũng không lên tiếng. Ngay vào lúc bầu không khí có đôi chút kì diệu, điện thoại di động của anh vang lên, anh đi ra ngoài nghe máy. Mạnh Quân nhanh chóng thay quần áo, mua bộ đầu tiên, lúc bước ra cửa đúng lúc anh quay lại: “Xong rồi sao?”
“Ừm.” Cô giơ túi giấy lên.
Trần Việt hỏi: “Có muốn đi xem các cửa hàng khác nữa không?”
“Thôi.” Mạnh Quân cười rạng rỡ: “Trần Việt, cậu có mệt không?”
Trần Việt: “Không. Đi một chút như vậy, không tính là bao.”
“Không tính sao?” Mạnh Quân lấy điện thoại ra: “Hôm nay đã đi hai mươi ngàn bước, thế nào, phụ nữ đi mua sắm phiền lắm đúng không?”
Trần Việt lắc đầu: “Không phiền.”
Chỉ hai chữ đơn giản như vậy nhưng khiến Mạnh Quân vui đến cong tít đôi mắt.
Cô bước xuống một bậc thang, xoay người đối mặt với anh: “Trần Việt, sao cậu có thể kiên nhẫn với người khác như vậy, đối với ai cậu cũng kiên nhẫn như vậy sao?”
Trần Việt cúi đầu nhìn cô: “Câu này cậu đã từng hỏi rồi.”
Mạnh Quân nhìn lại anh: “Cậu chưa trả lời mà.”
Thang cuốn đi xuống, ánh sáng hắt xuống từ giếng trời của trung tâm thương mại chuyển động trong mắt cô.
“Tớ không biết.” Anh nắm chặt điện thoại, chuyển chủ đề: “Tớ có ba bốn người bạn đến nhà chơi, trong đó có hai người hôm qua cậu đã gặp.”
“Ừm.” Mạnh Quân hỏi: “Bây giờ phải về sao?”
“Ừm, nhân tiện mua một ít thức ăn.”
Nhược Dương không lớn, đạp xe đến chợ chỉ mất chưa đầy năm phút. Thời điểm hai người đến chợ cũng không phải là giờ cao điểm, trong chợ không có mấy người.
Mạnh Quân đi ngang qua sạp rau củ, tấm tắc: “Rau củ ở chỗ các cậu thật tươi, rau củ ở các thành phố lớn đều đã để qua ngày.”
Trần Việt hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Mạnh Quân nói: “Cậu không hỏi các bạn của cậu sao?”
Trần Việt: “Cái gì bọn họ cũng ăn.”
Mạnh Quân bật cười, gọi món: “Ngọn đậu hà lan, đọt mướp, đậu hà lan.”
Trần Việt mua mấy loại rau cô muốn, còn lấy thêm hai quả bí đỏ hạt dẻ*.
(*) Bí đỏ hạt dẻ: là loại bí có độ ngọt cao nhất trong các loại bí, vỏ mỏng, ăn đuợc cả vỏ, trọng lượng trung bình 500gr/quả. Được đánh giá là loại bí ngon nhất của Trung Quốc.
Mạnh Quân thắc mắc: “Sao quả bí đỏ này lại nhỏ như vậy?”
“Đến khi ăn cậu sẽ biết nó ngon thế nào.”
Đi qua sạp trái cây, Mạnh Quân càng mở rộng tầm mắt, rất nhiều loại trái cây nhiệt đới cô không biết, có một số loại mặc dù đã nhìn thấy nhưng chưa từng ăn qua.”
“Trần Việt, đây là quả gì?”
“Quả mận.”
“Quả này?”
“Mãng cầu.”
“Quả này?”
“Ổi.”
“Quả này… Tớ biết, dưa pepino, nhưng tớ chưa ăn bao giờ.”
Mạnh Quân hỏi một lượt, đứng trước sạp trái cây suy nghĩ xem nên ăn loại nào, Trần Việt nói: “Mua cả đi, nếm thử hết.” Nói rồi liền đi lấy túi ni lông.
“Đừng.” Mạnh Quân ngăn lại, “Tớ sợ có loại tớ không thích ăn, mua mỗi loại một trái có được không?”
Trần Việt dùng tiếng địa phương nói chuyện với chủ tiệm, sau đó cân mỗi loại một trái. Mạnh Quân ôm túi trái cây đủ màu sắc, hí hửng: “Toàn bộ đều là của tớ.”
“Đều là của cậu, không ai giành với cậu.” Trần Việt buồn cười, lại mua thêm mấy ký nho và xoài cho khách.
Đến khu bán thịt và hải sản, Trần Việt hỏi: “Muốn ăn tôm không?”
Mạnh Quân lập tức gật đầu: “Muốn hấp.”
Trần Việt mua tôm biển rồi mua thêm thịt gà và sườn cừu, ra khỏi chợ với hai tay đầy ắp thức ăn.
Về đến nhà, mọi người vẫn chưa đến. Trần Việt nhìn đồng hồ, nói còn mấy thứ cần mua nên đi ra ngoài một chuyến.
Mạnh Quân ngồi một mình ở bậc thềm, mở vòi nước rửa trái cây ‘độc quyền’ của mình. Ngọn gió nhè nhẹ thổi qua giàn nho, những bóng nắng lốm đốm đung đưa nhảy múa. Cô nếm thử mận trước, rất tươi mát, nhưng không có mùi vị gì, giống như nước; dưa pepino có mùi thơm của sữa, vừa ngọt vừa mềm; ổi cũng nhạt như mận, cứng nhưng nhiều nước.
Mạnh Quân đang ăn, Trần Việt về tới, trên tay cầm chiếc túi ni lông màu đen, Mạnh Quân hỏi: “Cái gì vậy, phải đặc biệt chạy ra ngoài một chuyến để mua?”
Anh còn chưa kịp trả lời thì có người đi từ bức bình phong bên ngoài vào: “Trần Việt!”
“Ừ!” Trần Việt đi vào nhà, cất chiếc túi ni lông vào ngăn tủ. Mạnh Quân cũng đặt quả mãng cầu cuối cùng còn lại lên đầu tủ.
Người đến là hai nam hai nữ, trong đó có một đôi đã gặp ở chợ đêm tối qua, người con trai tên Hiên Tử, cô gái tên A Khâu. Chàng trai còn lại lịch sự nho nhã, Trần Việt gọi cậu ấy là Dương Tam, trông hai người có vẻ rất thân thiết. Cô gái còn lại tên là Miêu Doanh, vô cùng mảnh mai xinh đẹp, làn da trắng mịn như sứ, nhìn Trần Việt cười rạng rỡ: “Bận đến vậy sao? Lâu lắm rồi không về.”
Dương Tam nói: “Cậu ấy không về, cậu có thể đi tìm cậu ấy mà.”
Miêu Doanh trừng mắt liếc Dương Tam, sau đó nhìn thấy Mạnh Quân đứng gần đó. Có lẽ trước khi đến, Hiên Tử đã nhắc tới cô với bọn họ, hai người không hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự tồn tại của Mạnh Quân. Nhưng Miêu Doanh quan sát Mạnh Quân rất lâu.
Vẫn còn một lúc khá lâu nữa mới đến giờ cơm tối, Hiên Tử nói muốn chơi đấu địa chủ, lâu lắm rồi không chơi.
Trần Việt vào nhà tìm mấy cái ghế, A Khâu nhìn thấy túi quần áo trên ghế mây, tấm tắc: “Woa, quần áo của cửa hàng này rất đẹp, ai mua vậy?”
Mạnh Quân: “Vừa khéo nhìn thấy một bộ phù hợp nên mua luôn.”
“Cửa hàng này đắt lắm.” A Khâu nói.
Hiên Tử hôn lên má cô ấy: “Tháng này có lương sẽ mua cho em.”
A Khâu cười ngây ngô: “Dạ ~”
Mạnh Quân nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người, nhoẻn miệng cười.
Trần Việt đi lên lầu tìm bài poker, lúc đi xuống thì nhìn thấy Miêu Doanh đang ngồi xổm trong sân bóc vỏ mãng cầu ăn. Anh nhìn vào bên trong nhà, trái mãng cầu Mạnh Quân để trên đầu chiếc tủ ngăn kéo không còn thấy đâu nữa. Anh đứng yên ở đó, Miêu Doanh nhìn thấy liền đưa tay về phía anh, cười: “Cậu muốn ăn hả?” Cô ấy mới bóc một ít vỏ, vẫn còn lại hơn nửa trái.
“Ăn.” Trần Việt bước đến cầm lấy trái mãng cầu. Miêu Doanh cười: “Sao cậu lấy hết vậy?”
Trần Việt nói: “Xoài ngon, ăn xoài đi.” Anh nhìn mấy bóng người trong gian nhà phía đông, xoay người đi tới căn phòng phía bắc, liền thấy Mạnh Quân ngồi một mình trên chiếc ghế mây trong góc nghịch điện thoại, nét mặt không còn hào hứng như trước đó.
Trần Việt đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Quân chơi game, mí mắt cũng không nhấc lên: “Cô ấy ăn hết mãng cầu của tớ.” Bổ sung thêm một câu: “Hừ, thật thân thiết với cậu mà, không chịu hỏi câu nào đã lấy của người khác.”
Trần Việt chìa tay về phía cô, trong lòng bàn tay là quả mãng cầu màu xanh nhạt.
Mạnh Quân ngạc nhiên, đưa tay chộp lấy, hạ giọng hỏi: “Cậu giành được hả?”
Trần Việt: “Cô ấy cho tớ.”
Mạnh Quân thấy bên trên đã bị bóc một ít vỏ, hiểu ra, ném lại cho anh, hờn dỗi: “Người ta cho cậu, cậu ăn đi.”
Trần Việt vẫn giơ tay ra, cô không cầm lấy, mắt nhìn chằm chằm vào trò chơi trong màn hình. Anh bóc một ít vỏ xanh sần sùi, lộ ra phần thịt quả trắng muốt thơm ngát, lại đưa cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải nói chưa từng ăn bao giờ, muốn nếm thử sao?”
Ngón tay Mạnh Quân lướt như bay trên màn hình, miệng lẩm bẩm: “Không ăn. Mận không ngon gì hết, lãng phí sự yêu thích của tớ.”
Trần Việt bẻ một miếng cho vào miệng: “Ngọt ghê.”
Mí mắt Mạnh Quân nhướng lên. Anh giơ tay ra, nhìn cô chằm chằm.
Lần này cô đặt điện thoại xuống, đón lấy quả mãng cầu trong tay anh, bẻ một miếng cắn thử, vị ngọt lịm, dai dai, ngon không để đâu cho hết. Cô ăn liền hai, ba miếng. Trần Việt cười: “Cũng được đúng không?”
“Đi đi.” Mạnh Quân ôm trái mãng cầu xoay phắt lưng, giơ tay đánh vào mu bàn tay anh, một tiếng ‘bốp’ vang lên.
Trong nhà, ngoài cửa bỗng im lặng như tờ, như thể mấy đôi tai từ khắp mọi phía trong sân đều đang lắng nghe tiếng động từ góc này.
Tim Mạnh Quân đánh ‘thịch’, cô im lặng ngồi cắn mãng cầu.
Trần Việt cũng không nói gì.
Những người khác ở gian nhà phía đông, hai người ở gian nhà phía bắc, cánh cửa thông nhau giữa hai gian nhà đang mở rộng. Hiên Tử, A Khâu và Dương Tam đang ở ngay sát vách bên kia, im lìm không có chút động tĩnh.
Miêu Doanh từ ngoài sân đi vào, bước qua bậc cửa, hỏi: “Bài đâu?”
Trần Việt cầm bộ bài trên tay đang định đi sang bên đó, nghiêng đầu hỏi Mạnh Quân: “Qua chơi không?” Mạnh Quân chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp: “Đừng ngồi ở đây một mình, qua kia đi.”
Anh đi sang gian nhà bên cạnh, Mạnh Quân đứng dậy đi theo.
Hiên Tử và Dương Tam đang lột quýt ăn, A Khâu ngồi sát bên Hiên Tử. Mọi người ngồi xúm lại chơi đấu địa chủ. Lúc ngồi xuống, Trần Việt kéo một chiếc ghế sang bên trái mình và nhìn Mạnh Quân. Mạnh Quân ngồi xuống, ăn mãng cầu, xem họ chơi bài.
Miêu Doanh ngồi phía đối diện, nhìn quân bài của Dương Tam, hỏi: “Mạnh Quân, cô là người Thượng Hải hả?”
Mạnh Quân: “Hàng Châu.”
Miêu Doanh hỏi: “Hàng Châu đẹp lắm đúng không, tôi có người bạn từng đến Hàng Châu chơi, nói cuộc sống ở đó rất thoải mái dễ chịu.”
“Cũng tạm được.” Cô nói: “Tôi thấy Nhược Dương cũng rất tốt.”
Miêu Doanh lắc đầu: “Tốt gì chứ. Một nơi nhỏ bé tồi tàn, muốn đi mua sắm, chỉ có một hai con phố, tới tới lui lui.”
A Khâu đang bóc nho cho Hiên Tử, nói: “Tớ thấy địa phương nhỏ cũng có chỗ tốt của nó, đi lại thuận tiện, không sợ thiếu cái ăn, có nhiều bạn bè, lại không bị áp lực gì hết. Cuộc sống vui vẻ nhẹ nhàng như thế này có gì mà không tốt.”
Miêu Doanh nói: “Tớ biết chứ, ý tớ là những người đến từ thành phố lớn nhất định sẽ không thích nghi được cuộc sống ở nơi này. Từ vui chơi đến ăn uống không có cửa nào so sánh được. Nếu là tớ, chắc chắn không thể nào chịu nổi.”
Mạnh Quân không tiếp lời, chỉ xem như không liên quan đến mình. Cô liếc nhìn Trần Việt, anh đang tập trung vào quân bài trên tay, không biết có nghe thấy hay không.
Cô bóc hết vỏ mãng cầu, chỉ còn lại một góc cuối cùng. Trùng hợp ván bài vừa kết thúc, Mạnh Quân huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Trần Việt, Trần Việt quay sang, cô xòe tay ra, một khối thịt quả trắng phau nằm trong lòng bàn tay.
Trần Việt cầm lấy cho vào miệng, thanh ngọt mát lành.
Mạnh Quân láu lỉnh nói: “Miếng cuối cùng ngọt nhất, để dành cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Việt không kìm được cong khóe môi, biết rõ cô đang nói lung tung.
Hiên Tử chơi thua, bị thay ra. Miêu Doanh vào sân, vừa xếp bài vừa hỏi Mạnh Quân: “Cô và Trần Việt là bạn đại học à?”
“Ừm.”
“Cô cũng làm công việc giống cậu ấy ư?”
“Tôi sáng tác nhạc.”
Đối phương dùng cách hiểu đơn giản nhất: “Viết nhạc?”
“Ừm.”
“Có bài nào bọn tôi đã từng nghe qua không?”
Mạnh Quân: “Không lợi hại như vậy.”
Miêu Doanh còn đang muốn hỏi tiếp, Trần Việt nói với Dương Tam: “Kỳ thi năng lực lớp 12 trường các cậu thế nào rồi?”
Chủ đề thay đổi, chỉ còn hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
A Khâu kéo Hiên Tử đi rửa xoài và nho, nho thì cho vào rổ, xoài thì cắt miếng, bưng lên bàn.
Dương Tam nói: “A Khâu cậu lúc nào cũng chịu khó hết.”
A Khâu: “Hiên Tử làm cùng với tớ.”
Dương Tam nhìn bài, nói: “Tớ bây giờ không hâm mộ điều gì, chỉ hâm mộ tình cảm vợ chồng trẻ tốt đẹp.” Quay sang nói tiếp: “Miêu Doanh —”
Miêu Doanh: “Dừng lại. Đừng nói tới tớ, chẳng phải Trần Việt cũng chưa nói chuyện yêu đương sao?”
Những lời này của cô ấy, thay vì nói là đánh trống lảng sang chuyện khác, chi bằng nói là thăm dò thì đúng hơn.
Lời vừa nói ra, những người còn lại đều vô tình hoặc hữu ý nhìn về phía Mạnh Quân và Trần Việt, nhưng Trần Việt đang nhìn quân bài trên tay mình, Mạnh Quân ngồi bên cạnh ăn nho, cũng đang nhìn những quân bài trên tay anh, còn hết đỗi tự nhiên chỉ vào hai lá bài, mách nước cho anh.
Trần Việt liền ra một đôi J.
Miêu Doanh đánh kế tiếp, không có bài để chặn nên bỏ lượt, trong lòng có đôi chút phiền muộn. Trần Việt không phủ nhận lời của cô ấy, chứng tỏ người tên Mạnh Quân này không phải bạn gái của anh. Nhưng với tính cách trước giờ của Trần Việt, chẳng những không xác nhận lời của cô ấy mà còn để Mạnh Quân ở trong nhà.
Miêu Doanh lập tức có suy đoán, cô gái này thích Trần Việt, đang theo đuổi anh. Mà Trần Việt rõ ràng không ghét cô. Hiện giờ hai người ắt hẳn đang ở trong trạng thái này.
Miêu Doanh đã biết Trần Việt từ hồi cấp hai.
Năm đầu tiên của cấp hai, cô không có ấn tượng gì với Trần Việt, anh ngồi ở hàng cuối cùng, lên lớp thì nhìn bảng, tan học thì đọc sách, không nói chuyện với ai, cũng không có bạn bè gì. Cho đến một ngày, một bạn nam ngồi phía sau bắt chước dáng đi của một cụ già nhặt rác khom lưng bước qua anh. Anh đánh nhau một trận với người ta.
Miêu Doanh nghĩ, anh tiêu rồi, nội quy trường học nghiêm khắc như vậy, anh lại dám đánh nhau. Nhưng giáo viên không phạt anh, mà ngược lại phạt cậu bạn bị đánh. Thầy nói với mọi người trong lớp, Trần Việt là cô nhi, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, nhục mạ xúc phạm phụ huynh của bạn là hành vi hết sức đáng xấu hổ và vô giáo dục.
Miêu Doanh và cả lớp cùng quay ra sau nhìn Trần Việt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói có người là cô nhi. Trần Việt ngồi ở hàng cuối cùng cúi đầu, tóc mái che kín đôi mắt, không nhìn thấy được bất kỳ biểu cảm nào, nhưng sống mũi lộ ra rất cao và đôi môi mím chặt không hiểu sao lại hết đỗi thu hút sự chú ý của người khác.
Từ đó về sau, Miêu Doanh luôn âm thầm chú ý đến anh, có mấy người bạn trong lớp khi dễ bắt nạt anh, anh mắt điếc tai ngơ, chỉ vùi đầu đọc sách. Anh rất gầy, nhưng dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, cộng thêm được thầy cô bảo vệ nên nhìn chung không bị bạo lực học đường quá nặng nề. Nếu như anh thấp hơn hoặc xấu hơn, có lẽ kết quả sẽ khác.
Miêu Doanh từng cho rằng người như anh sẽ có tính cách rất u ám độc đoán, nhưng có lần cô phát vở bài tập cho anh, bất cẩn làm rơi xuống đất, đúng vào chỗ sàn nhà bị ướt. Cô sợ anh cho rằng mình cố ý, thế nhưng anh lại cúi người nhặt lên, bình thản nói: “Không sao.”
Đó là lần đầu tiên Miêu Doanh nhìn Trần Việt ở khoảng cách gần, cô bất ngờ phát hiện ra, anh không phải là một người gợi cho người ta cảm giác bi thảm hay thương hại, anh hết đỗi bình tĩnh.
Nghỉ hè lớp tám năm đó, Miêu Doanh tình cờ gặp Trần Việt trên đường, nhìn thấy trên tay áo của anh đeo tấm băng tang đen. Cô lấy hết can đảm nói với anh: “Xin chia buồn.”
Trần Việt: “Cảm ơn.”
Miêu Doanh nói: “Chắc cậu không có ấn tượng với tớ, nhưng tớ là bạn cùng lớp của cậu.”
Trần Việt nói: “Tớ biết. Cậu tên là Miêu Doanh.”
Một đêm đó Miêu Doanh mất ngủ. Thế nhưng cuộc trò chuyện giữa cô và anh cũng chỉ có vỏn vẹn như thế.
Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp Hai, Trần Việt vào lớp trọng điểm của trường cấp ba tốt nhất trong huyện. Một năm nọ, cô vô tình phát hiện ra cô bạn hàng xóm A Khâu là bạn cùng lớp của Trần Việt, mà Hiên Tử – bạn trai của A Khâu lại là bạn cùng bàn với Trần Việt. Miêu Doanh muốn A Khâu giới thiệu mình. Nhưng A Khâu nói: “Thôi quên đi, Trần Việt hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó đâu. Cậu ấy chỉ muốn tập trung vào việc học để thi đại học. Tớ cũng không muốn cậu làm phiền cậu ấy.”
Miêu Doanh nói: “Vậy à.”
“Hiên Tử nói, Trần Việt không có gia đình, cũng không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Quả nhiên, anh thi đậu vào một trường đại học danh tiếng.
Anh không có bạn bè gì, chỉ thân thiết với Hiên Tử và Dương Tam. Miêu Doanh nhờ mối quan hệ là bạn của A Khâu để gia nhập vào nhóm bạn này, nhìn Trần Việt vào đại học, học cao học rồi được cử đến Vân Nam. Một hai năm mới gặp được một lần.
Miêu Doanh là y tá của Bệnh viện Y học cổ truyền huyện Nhược Dương, theo lý mà nói tìm bạn trai không khó, nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của cô. Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc theo đuổi Trần Việt. Trần Việt đóng quân ở thị trấn Thanh Lâm, cô lấy cớ lên thị trấn thăm chị gái đã kết hôn, nhân tiện gặp anh vài lần, thậm chí còn nghĩ rằng nếu được ở bên anh, cho dù sau này anh bị điều đi đến nơi tận cùng trời nam đất bắc, cô cũng sẽ đi theo. Dù sao những nơi xa xôi nghèo khó ấy cũng thiếu y tá.
Cô ấy mượn chuyện nói đùa: “Trần Việt, cậu chân chất như vậy, có biết mình thích kiểu con gái nào không?”
Trần Việt: “Biết.”
Cô ấy thoáng sửng sốt, hỏi: “Kiểu nào?”
Trần Việt không đáp.
Miêu Doanh tiếp tục nói đùa: “Không phải kiểu như tớ chứ?”
Trần Việt nhìn cô ấy, quả quyết lắc đầu: “Không phải.”
Miêu Doanh định thần lại, chỗ ngồi bên cạnh đổi thành A Khâu, Dương Tam ngồi ở phía đối diện ăn nho. Mạnh Quân và Trần Việt không biết đã ra ngoài từ lúc nào, hai người đang ngồi xổm ngoài sân rửa rau.
Mạnh Quân đang rửa ngọn đậu hà lan trong thau, bỗng nhiên giơ tay búng nước lên mặt Trần Việt, anh nhắm mắt xoay mặt đi, nghiêng đầu lau vào vai, nhưng không trả thù lại.
Miêu Doanh nhớ tới quả mãng cầu mình chỉ vừa mới lột được non nửa kia. Cô ấy không tài nào hiểu được vì sao Trần Việt lại thích kiểu người như Mạnh Quân, rõ ràng trông có vẻ rất tiểu thư yếu đuối.
Dương Tam cũng nhìn thấy hai người kín đáo đùa giỡn với nhau, hỏi Hiên Tử: “Chẳng phải cậu nói không phải bạn gái sao?”
Hiên Tử vô tội nói: “Cậu ấy nói vậy mà.”
A Khâu nhỏ giọng: “Có vẻ như đang trong giai đoạn mập mờ.”
Miêu Doanh xẵng giọng: “Còn đang trong giai đoạn mập mờ đã vào ở nhà người ta, đâu phải bên ngoài không có khách sạn, người thành phố thật phóng khoáng.”
A Khâu lập tức lườm cô ấy một cái.
Hiên Tử nói: “Chỉ mập mờ thôi sao? Tớ thấy Trần Việt đã rất thích cô ấy.”
Ba người còn lại đồng loạt nhìn cậu ấy: “Cậu nhìn ở đâu ra vậy? Hai người bọn họ có nói với nhau mấy câu đâu.”
Miêu Doanh: “Trần Việt thậm chí còn không nhìn cô ta.”
Hiên Tử lắc đầu: “Các cậu không hiểu rồi, cái gì gọi là nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng? Trần Việt không thích đến những nơi đông người, đặc biệt là những nơi dành cho gia đình và đôi lứa, cậu ấy sinh ra ở Nhược Dương nhưng chưa từng đến chợ đêm bao giờ, vậy mà bây giờ lại đi với cô ấy. Bạn học cùng lớp không ai biết nhà cậu ấy ở đâu, vậy mà lần này còn đưa luôn cô ấy về. Huống chi, thần thái, tớ biết hôm nay cậu ấy rất vui dù ngoài mặt các cậu không nhìn ra được.”
A Khâu nghe xong, vội hỏi: “Vậy cô ấy có thích Trần Việt không, nhất định phải thích đó, không thì Trần Việt quá thê thảm.”
“Tớ cảm thấy cô ta rất hời hợt.” Miêu Doanh nói: “Người Trần Việt thật lòng thích không nên là kiểu phụ nữ này.”