Rất nhiều lúc, con trai không thể che giấu được niềm yêu thích của mình. Khi cậu ấy thích một ai đó, bạn bè bên cạnh sẽ nhanh chóng nhận ra.
Hà Gia Thụ thích Mạnh Quân, cả phòng đều biết, chẳng mấy chốc đám con trai trong ký túc xá và cả khoa cũng biết.
Rất nhiều lúc, cách các chàng trai thể hiện nghĩa khí là vừa giúp bạn bè che giấu bí mật yêu thầm, vừa giúp họ nghĩ ra đủ phương cách để theo đuổi cô gái. Kể từ đó, những cuộc trò chuyện sau khi ký túc xá tắt đèn, tất cả chủ đề đều xoay quanh Mạnh Quân, thảo luận về kiểu con trai mà cô thích.
Dương Khiêm nói: “Kiểu như cậu.”
Hà Gia Thụ lắc đầu: “Không chắc.”
Lý Tư Tề nói: “Sao không? Cậu và cô ấy rất hợp. Cực kì xứng đôi.”
Hà Gia Thụ hỏi: “Vậy tớ trực tiếp đi tỏ tình?”
Cả phòng yên lặng mấy giây, Dương Khiêm nói: “Sao tớ có cảm giác, dựa theo tính cách của cô ấy, khả năng lớn cô ấy sẽ trợn ngược mắt lên.”
Lý Tư Tề: “Có lý.”
Hà Gia Thụ thở dài: “Kì thực, hôm qua tớ đã mua bánh phô mai cho cô ấy.”
“Rồi sao?”
“Cô ấy không ăn, nói giảm cân, để chân đẹp. Tớ bèn nói, bánh ngon lắm, cậu không cần giảm cân, chân đã rất đẹp. Cô ấy nói, sở dĩ đẹp, đó là bởi vì không ăn bánh phô mai.”
Lý Tư Tề và Dương Khiêm cười run cả giường. Dương Khiêm ném một cái gối qua: “Bảo sao hôm qua cậu mời bọn tớ ăn bánh, hóa ra do cô ấy không thèm!”
Lý Tư Tề nói: “Mạnh Quân ấy, tớ nghĩ rất khó để đối phó, cô ấy là một ẩn số đầy bất ngờ. Cậu hoàn toàn không biết được cô ấy đang nghĩ gì, cũng không biết giây tiếp theo cô ấy sẽ làm gì. Tớ có kể với các cậu rồi đó, lần trước trong lớp tự chọn, giáo viên còn đang đứng lớp, cô ấy một cước đạp thẳng thằng ngồi bên cạnh xuống dưới bàn. Nếu đổi lại là cô gái khác, có lẽ sẽ đổi chỗ hoặc đưa ra mấy lời cảnh cáo.”
Hà Gia Thụ biết chuyện này: “Thằng đó đáng đời. Quấy rối người khác, không đá nó thì đá ai?”
“Biết. Ý tớ là cô ấy không giống với những cô gái bình thường mà chúng ta quen biết, nói cô ấy tính khí thất thường cũng đúng, bảo cô ấy hờ hững lạnh lùng cũng không sai. Hây dà, tóm lại là không có cách nào hình dung được, nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi; theo đuổi Mạnh Quân, cách cả ngọn Thái Sơn.”
Hà Gia Thụ ngồi phịch xuống giường, thở dài tuyệt vọng: “Tớ cần khuôn mặt tuấn mỹ này để làm gì?”
Dương Khiêm: “Ọe!”
Hà Gia Thụ vùi đầu vào gối, chân đá thành giường: “Nếu cô ấy ‘nhìn mặt’ thì tốt rồi.”
Trần Việt không nói lời nào, nhớ tới có một ngày trong thư viện, Mạnh Quân đột nhiên hỏi anh: “Cậu thích ca sĩ nào?”
Trần Việt suy nghĩ một lúc, nói: “XX”
Mạnh Quân gật đầu: “Anh ấy rất có tài, hát cũng hay.” Nói xong, buông thêm một câu tiếc nuối: “Chỉ có điều không đẹp trai. Hây dà…”
Trần Việt: “Cậu thích ai?”
Mạnh Quân nói tên một ca sĩ nước ngoài.
Khoảng thời gian đó, Trần Việt đã tìm rất nhiều bài hát để nghe, biết ca sĩ kia là ai, anh nói: “Ừm, anh ấy rất tài hoa.”
Mạnh Quân vô cùng đắc ý: “Đúng vậy!”
Trần Việt hỏi: “Cậu thích người giỏi giang?”
“Nhìn mặt.” Hai mắt Mạnh Quân sáng rỡ: “Cậu không cảm thấy anh ấy rất đẹp trai sao?”
Hà Gia Thụ than ngắn thở dài, mò tay tới đầu giường, túm lấy tóc Trần Việt.
Trần Việt giật mình: “Tránh ra!”
Hà Gia Thụ kéo gối nằm của anh: “Nghĩ cách cho tớ đi mà bằng hữu.”
Trần Việt nói: “Cậu nên thân thiết với cô ấy trước.”
Hà Gia Thụ nói: “Chính là điều tớ muốn, mấu chốt là làm thế nào để thân?”
Trần Việt im lặng hơn mười giây, cuối cùng nói: “Hình như, cô ấy sẽ đến thư viện tự học.”
Hà Gia Thụ cảm thấy khá bất ngờ: “Cô ấy không giống người thích học.”
Trần Việt nói: “Bình thường đều đọc mấy quyển sách liên quan đến âm nhạc.”
“Đúng vậy!” Dương Khiêm vỗ giường, “Cô ấy chơi guitar và dương cầm rất giỏi, chơi nhạc cụ, thích âm nhạc, điểm khởi đầu đó Hà Gia Thụ.”
“Ngày mai tớ sẽ đi nghe Chopin và Beethoven.” Hà Gia Thụ nhảy bật dậy, chồm người qua đầu giường, đưa tay muốn ôm Trần Việt, “Tớ yêu cậu chết đi được, Trần Việt!”
Trần Việt trốn vào chăn: “Đừng phiền.”
Trần Việt bắt đầu đặt hai quyển sách ở bên trái, giữ hai chỗ ngồi. Hà Gia Thụ sẽ đến trước, ngồi ở vị trí sát ngay bên cạnh Trần Việt. Hôm đó, Mạnh Quân đến, ngồi bên trái Hà Gia Thụ. Bạn cùng bàn bên phải từ Trần Việt đã đổi thành Hà Gia Thụ, cô dường như không mấy để ý đến chuyện này, vẫn ngủ, nghe nhạc, lật sách giải trí của mình như thường lệ.
Điểm khác biệt chính là số câu mà Hà Gia Thụ và Mạnh Quân nói chuyện với nhau trong một ngày còn nhiều hơn số từ mà Trần Việt và Mạnh Quân đã nói với nhau suốt mấy tháng. Cô không từ chối khi bạn bè chủ động bắt chuyện, cũng không bài xích chuyện kết bạn với người khác.
Sau đó, Hà Gia Thụ hiển nhiên biết được sinh nhật của Mạnh Quân là ngày 23 tháng 1, vừa vặn là ngày thi cuối của học kỳ này. Hà Gia Thụ không muốn làm quá lộ liễu, nên không định tổ chức sinh nhật cho Mạnh Quân, nhưng lại muốn tặng cho cô một món quà dưới danh nghĩa bạn bè. Tặng cái gì, trở thành một vấn đề nan giải.
Dương Khiêm nói: “Thứ có giá trị, cậu tặng nổi, nhưng không thể tặng.”
Hà Gia Thụ hiểu: “Cô ấy sẽ lập tức phát hiện ra tớ có mưu đồ bất chính, sau đó từ chối nhận.”
Lý Tư Tề nói: “Chỉ mua cỡ hai ba trăm tệ thôi, đắt quá không thích hợp, lộ rõ tà tâm.”
Hà Gia Thụ hỏi: “Quan trọng là mua cái gì?”
Ai nấy đều cảm thấy nan giải.
“Nhà cậu ấy có điều kiện, bình thường quá thì không xứng. Hà Gia Thụ, cậu theo đuổi bạn gái thôi mà làm tổn thương biết bao nhiêu tế bào não của bạn cùng phòng cậu rồi?” Dương Khiêm nhảy bật dậy khỏi ghế: “Tớ nói cho mà biết, nếu hai người thật sự thành đôi, phải mời anh em đi ăn suốt một tuần!”
Hà Gia Thụ: “Không thành vấn đề.”
Lý Tư Tề nghiên cứu: “Không ngờ Mạnh Quân thuộc chòm sao Bảo Bình, nữ cung Bảo Bình ‘thần kinh’ lắm, thay đổi thất thường như chong chóng.”
Hà Gia Thụ vỗ đầu cậu ấy: “Cút! Cậu dùng cái tính từ quỷ quái gì vậy hả? Đừng nói bạn gái tương lai của tớ như thế.”
Lý Tư Tề: “Rồi rồi rồi, cậu ấy có thích ăn hoa quả không? Bằng không thì mua nửa kí dâu tây, bọn tớ sẽ giúp cậu cắm vào xiên tre làm một bó hoa dâu tây?”
Hà Gia Thụ không nói nên lời: “Sao cậu không nói cắm nguyên bó hoa hồng, trực tiếp tỏ tình luôn cho xong?”
Dương Khiêm đề nghị: “Đồ handmade?”
Hà Gia Thụ lắc đầu.
“Đèn nhấp nháy?”
Hà Gia Thụ thật sự tuyệt vọng, lại lắc đầu, quay sang tìm Trần Việt: “Cậu nghĩ cách cho tớ với.”
Trần Việt nói: “Chưa tặng quà cho ai bao giờ, không biết.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lúc tự học anh lại lên mạng tìm kiếm, ghi lại mấy địa chỉ vào sổ tay.
Cuối tháng 1, Thượng Hải mưa tầm tã, gió lạnh thấu xương.
Trần Việt đứng trong chiếc xe buýt ẩm thấp đông nghịt người chen chúc xô đẩy, lòng an tĩnh đến lạ.
Có đôi khi anh cảm thấy mình không chút bình thường, mình đủ điên rồi, mỗi ngày đều lãng phí thời gian ôn tập cuối kỳ, chen chúc suốt một hai tiếng đồng hồ trên xe buýt, tìm kiếm hỏi thăm từng tiệm băng đĩa ghi hình ở khắp các hang cùng ngõ hẻm Thượng Hải. Trong một tuần, anh đã ghé vào mười mấy cửa tiệm nhưng không tìm được đĩa hát nào vừa ý.
Đôi khi, anh lại thấy mình không hề điên, tỉnh táo đến thấu suốt. Xe buýt dừng rồi đi, người ngược xuôi lên xuống, ngoài cửa sổ mưa rả rích. Trời âm u, ánh đèn đường leo lét, đáy lòng anh bình yên đến lạ, thanh thản tĩnh lặng.
Rốt cuộc, vào ngày 21 ấy, Trần Việt tìm được một cửa tiệm có khắc đĩa, anh đưa những bài hát mình đã tổng hợp cho đối phương. Anh đã đọc toàn bộ những quyển sách mà cô mượn, nghe tất cả những bài hát cô từng nghe, chọn ra mười bài anh thích nhất, không hiểu sao anh cho rằng cô cũng sẽ thích. Chủ tiệm nói sáng ngày 23 có thể khắc xong, trưa đến lấy là được.
Trên đường trở về trường học ngày hôm đó, Trần Việt vô tình nhìn vào kính chiếu hậu bên trong xe buýt và thấy một nụ cười rất nhạt trên khóe môi mình.
Anh chầm chậm thu lại nụ cười, nhận ra rằng mình không có lý do thích đáng để tặng món quà đó. Anh quyết định sau khi lấy về sẽ giấu đi, không tặng.
Tối ngày 22, Hà Gia Thụ mang món quà cậu ấy định tặng cho Mạnh Quân về ký túc xá, là một chiếc đèn ngủ hình quả địa cầu phong cách phục cổ, vô cùng tinh xảo, tuyệt đẹp. Nhưng Hà Gia Thụ lại phát điên.
Lúc đó, trong ký túc xá chỉ có cậu ấy và Trần Việt, Hà Gia Thụ lo lắng đến độ gần như suy sụp: “Tớ nghĩ cô ấy sẽ không đặc biệt thích nó, sau đó sẽ cảm thấy tớ là một người vô vị nhàm chán. Thôi không tặng nữa, thật, không tặng sẽ tốt hơn.”
Vì món quà, cậu ấy đã suy nghĩ suốt một tháng, và cuối cùng nói: “Trần Việt, tớ sắp điên rồi.” Cậu ấy giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Cậu có thể giúp tớ đưa ra ý tưởng được không Trần Việt, bây giờ cậu nói đại đi, tớ cảm thấy cậu nói đại bất kỳ một món quà nào cũng hay hơn những thứ tớ nghĩ.”
Trần Việt nghĩ, thích một người là một điều quá đỗi kỳ diệu, nó có thể khiến cho một người đầy tự tin kiêu hãnh như Hà Gia Thụ nảy sinh hoang mang ngờ vực và tự ti từ tận đáy lòng. Huống gì là anh.
Trần Việt ngồi trước bàn học, nhìn chằm chằm quyển sách giáo trình đang mở, hỏi: “Hà Gia Thụ, cậu thích cô ấy đến vậy sao?”
Hà Gia Thụ sốt ruột bồn chồn: “Thích chết mất. Xin cậu đó.”
Trần Việt bật thốt một câu khó hiểu: “Cậu sẽ cưới cô ấy chứ?”
Hà Gia Thụ nhảy dựng lên như một con khỉ quá khích: “Tớ thật sự nghĩ tới chuyện đó. Cậu không cảm thấy tớ với cô ấy rất xứng đôi sao, ngoại hình, chiều cao, tính cách, điều kiện gia đình… tất cả đều phù hợp đến hoàn hảo. Quả thật là một đôi trời sinh có được không.”
Trần Việt vẫn gật đầu, quay sang nhìn Hà Gia Thụ nói: “Tớ vừa nghĩ ra một món quà. Cô ấy nhận được chắc sẽ thích.”
Giữa trưa hôm sau, sau khi thi xong môn vật lý, Trần Việt mua bánh mì và sữa ở căng tin trường rồi lên xe buýt.
Khi cầm chiếc đĩa than đó, trái tim Trần Việt hẫng một nhịp, đó chính xác là dáng vẻ hoàn hảo như những gì anh đã nghĩ. Chiếc đĩa giản dị mà tinh tế, được đặt trong hộp giấy kraft dày. Trên nền giấy cũ kỹ màu nguyên bản, danh sách tên những bài hát tiếng Anh chữ nghiêng được viết nắn nót bằng bút máy. Bài đầu tiên là ‘Waltz thứ hai’ của Shostakovich.
Món quà đẹp như vậy, giấu đi thật đáng tiếc, nó nên được tặng cho cô.
Trần Việt nói: “Cảm ơn, giống hệt như tôi mong muốn.”
Chủ tiệm mỉm cười: “Có lòng như vậy, tặng cho người mình thích sao?”
Trần Việt không trả lời, chỉ nói cảm ơn lần nữa.
Anh chạy về trường, đã sắp vào giờ thi môn buổi chiều. Anh đành phải đặt đĩa nhạc lên bàn Hà Gia Thụ rồi chạy đến phòng thi. Tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên vừa đúng lúc anh lao vào phòng. Mạnh Quân ngồi ở hàng đầu tiên, cúi đầu đọc đề bài, không chú ý đến anh.
Hà Gia Thụ đá mắt hỏi, biết chuyện đã được giải quyết đâu vào đó, toét miệng cười với anh.
Đây là môn cuối của kỳ thi cuối kỳ của họ. Lúc còn khoảng hai mươi phút, Mạnh Quân nộp bài sớm rồi đi ra ngoài.
Thi xong, Hà Gia Thụ trở về ký túc xá, nhìn thấy chiếc đĩa than, mừng rỡ đến độ ôm chầm lấy Trần Việt hôn tới tấp: “Sao cậu nghĩ ra được vậy?”
Trần Việt đẩy mặt cậu ấy ra, nói: “Đoán đại.”
Hà Gia Thụ nhìn danh sách bài hát trên bìa, hỏi: “Mấy bài này được chọn lọc cẩn thận hả?”
Trần Việt: “Không. Tìm tiệm gần nhất, vào dạo một vòng, thấy đĩa này bao bì đẹp nhất liền chọn.”
Hà Gia Thụ nói: “Không sao, nội dung sẽ không tệ. Đợi đã, nhà cô ấy có đầu đĩa than không?”
Trần Việt khó mà mở lời. Mạnh Quân từng đăng ảnh chụp một góc nhà cô lên QQ. Trang trí theo phong cách hoài cổ thanh lịch tao nhã, bên cạnh chiếc ghế nhung màu xanh lá thông là chiếc tủ cổ màu gỗ đàn hương, bên trên đặt một đầu đĩa than cũ màu đồng.
Anh nói: “Những người đam mê âm nhạc có lẽ sẽ sưu tầm cái này. Ngộ nhỡ không có, tớ cũng không còn cách nào. Cậu tìm người khác giúp cậu nghĩ tiếp đi.”
Lý Tư Tề nói: “Cho dù không có, bày biện để trang trí cũng đẹp.”
Dương Khiêm giơ tay: “Ý nghĩa hơn cây đèn kia.”
Hà Gia Thụ nhắn tin cho Mạnh Quân, nói có món đồ gửi cho cô.
Mạnh Quân nhắn lại: ‘Tớ về nhà, học kỳ sau đưa đi.’
Hà Gia Thụ sửng sốt, nói với Dương Khiêm: “Chẳng phải cậu nói, lớp mình đều đăng ký mua vé tàu vào ngày mai ngày mốt sao?”
Dương Khiêm nói: “Nhà Mạnh Quân ở ngay Hàng Châu, gần như vậy, cậu ấy không cần phải tranh giành vé xuân vận.”
Hà Gia Thụ: “Chết tiệt!”
Lý Tư Tề thở dài: “Cậu ấy đi nhanh quá, một tối thôi cũng không ở lại.”
Trần Việt sực hiểu ra: “Hôm nay là sinh nhật cô ấy, chắc là về nhà mừng sinh nhật.”
Hà Gia Thụ cảm thấy mình ngu hết thuốc chữa, thế mà lại không nghĩ ra được chuyện này.
Dương Khiêm vỗ vỗ vai Hà Gia Thụ: “Đợi học kỳ sau đi, người anh em.”
Hà Gia Thụ đứng bất động tại chỗ, không phản ứng.
Trần Việt bình tĩnh nói: “Hoặc là bắt xe đến ga xe lửa. Cô ấy chỉ đi sớm hơn chúng ta hai mươi phút.”
Hà Gia Thụ túm lấy tay áo Trần Việt lôi đi: “Đi với tớ!”
Trần Việt giật mình: “Cậu lôi tớ vào làm gì?”
Hà Gia Thụ rõ ràng đang ở trong trạng thái điên cuồng, hét: “Tớ một mình đuổi theo chẳng phải có bệnh hả? Vừa nói vừa nhét chiếc đèn ngủ quả địa cầu vào tay Trần Việt, “Cậu cũng mang quà.”
Trần Việt: “Tớ không…”
“Có phải anh em không, hỏi cậu đó, có phải không!” Hà Gia Thụ túm chặt lấy, dùng sức lôi Trần Việt đi.
Lên xe taxi, Hà Gia Thụ vừa nhắn tin cho Mạnh Quân vừa giục tài xế lái xe nhanh hơn, rằng cậu ấy phải đuổi theo người khác. Tài xế là một fan trung thành của phim truyền hình cẩu huyết, tưởng tượng ra tiết mục rượt đuổi tình yêu đầy kịch tính trong phim, thế là tăng tốc như bay, thành công rút ngắn chênh lệch thời gian giữa họ và Mạnh Quân ở ga tàu xuống còn mười phút.
Hai người lao như bay đến cửa kiểm tra an ninh, Mạnh Quân đang vịn chiếc vali màu đen đứng bên ngoài dây rào.
Hà Gia Thụ và Trần Việt kịp thời giảm chậm tốc độ, dùng một tư thái bình thản thong dong đi qua.
Hà Gia Thụ hạ giọng hỏi: “Nói sao bây giờ?”
Trần Việt: “Nói sao cái gì?”
Hà Gia Thụ: “Bọn mình chạy tới, dù sao cũng phải có lý do gì đó. Nếu không chẳng phải quá rõ ràng sao?”
Trần Việt: “Bây giờ cậu mới hỏi có phải đã quá muộn không? Cô ấy đã nhìn thấy chúng ta.”
Hai người đến gần, Mạnh Quân nói: “Các cậu cũng thật là, còn đặc biệt đi một chuyến.”
Hà Gia Thụ nhanh chóng thêu dệt ra một đống lý do: “Trần Việt muốn đổi vé nhưng đổi online ở trường không được nên phải trực tiếp đến đây đổi. Đúng lúc tiện đường.”
Mạnh Quân nhìn Trần Việt: “Khi nào cậu đi?”
Trần Việt: “Ngày mai. Ban đầu tớ mua… vé ngày mốt. Đổi lại một chút.”
Mạnh Quân gật đầu: “Ừm, về nhà sớm thì tốt.”
Hà Gia Thụ nói: “Vừa vặn tiện đường, biết sinh nhật, tốt xấu gì cũng phải tặng quà.” Quay sang nhìn Trần Việt: “Đúng không.”
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân nhìn Trần Việt, Trần Việt không nói lời nào, đưa quà cho cô.
Mạnh Quân nói: “Cảm ơn.”
Trần Việt: “Không có gì.”
Hà Gia Thụ đưa đĩa than cho cô, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Quân nhận lấy nhìn thoáng qua, khẽ nhướng mày, cười nói: “Sao cậu lại mua cái này, lỡ nhà tớ không có đầu đĩa than thì sao?”
Hà Gia Thụ đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Chẳng phải cậu là tín đồ yêu âm nhạc ư, sao lại không có?”
“Vậy xem như cậu đoán đúng.” Nụ cười trên gương mặt Mạnh Quân tỏa rạng, cô giơ chiếc đĩa than trong tay lên, nói: “Cảm ơn cậu, Hà Gia Thụ.”
Hà Gia Thụ cũng không làm chậm trễ việc của cô thêm nữa, ra vẻ phóng khoáng ‘chút việc này có là gì’, huơ huơ tay: “Tớ và Trần Việt đi đổi vé đây, cậu vào đi, học kỳ sau gặp.”
“Học kỳ sau gặp.” Mạnh Quân vẫy tay với cậu ấy và Trần Việt, xoay người đi.
Hai người đứng yên tại chỗ nhìn cô đi.
Trần Việt nói: “Cậu định đứng đây đợi cô ấy vào nhà ga ư? Lỡ cô ấy quay đầu lại phát hiện thì sao?”
Hà Gia Thụ hỏi: “Cô ấy sẽ quay lại sao?”
Trần Việt: “Tớ nghĩ là không.”
Hà Gia Thụ nói: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Thế nhưng, hai người không ai dám mạo hiểm, cùng xoay người bước thật nhanh ra ngoài.
Suốt quãng đường, không ai nói lời nào. Mãi cho đến khi lên taxi, đi được nửa đường, Hà Gia Thụ bỗng ôm ngực, reo trong hạnh phúc: “Vừa rồi cô ấy gọi tớ – Hà Gia Thụ, cậu có nghe thấy không?”
“Bây giờ cậu giống như thằng ngốc.” Trần Việt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Gia Thụ nhào tới, ôm bả vai anh, tì cằm lên vai anh, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cảm ơn cậu, Trần Việt.”
Cậu ấy có phần kích động nói: “Nếu tớ và cô ấy kết hôn, cậu nhất định sẽ là phù rể chính.”
Trần Việt nói: “Vậy tớ cảm ơn cậu.”
Hà Gia Thụ lại nói: “Cậu thích kiểu con gái nào, tớ tìm giúp cậu, dịu dàng ít nói?”
Trần Việt: “Tớ không thích ai hết. Chỉ muốn ở một mình.”