Con Đường Bá Chủ

Chương 341: Chọt chọt



Lạc Nam cũng không rảnh trò chuyện cùng mấy nữ Thiên Diệp Dao quá lâu, hắn để Đa Bảo Các hỗ trợ Hoa gia trùng kiến Hoa Trúc Thành, bản thân đã tìm một nơi vắng vẻ, mang theo Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ tiến vào Linh Giới Châu…

Về phần những kẻ hầu người hạ còn lại trong Hoàng Cung, các phi tần của Hoàng Đế, Hoa gia cũng không lấy mạng, chỉ thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên nhận làm thuộc hạ…

Đám phi tần của Bạch Sa cũng được sắp xếp ở cùng với hắn, cho tên này hưởng lạc trong cuộc sống phàm nhân, xem như nể tình Bạch Liên Hoa…

Có thể nói Bạch Sa chính là kẻ địch có kết cục tốt nhất của Lạc Nam rồi, dù sao không có hắn cũng sẽ không có Bạch Liên Hoa thiện lương khả ái…

“A, Ca ca, Đại Hùng?”

Lạc Nam và Dị Thổ vừa vào Linh Giới Châu, một âm thanh mừng rỡ đã thốt lên…

Bạch Liên Hoa xinh xắn lanh lợi điểm chân chạy đến chào đón, trong trận chiến này vì liên lụy đến Bạch Sa và Bạch Thiên đám người, sợ tổn thương nàng nên Lạc Nam không để tiểu công chúa này xuất hiện…

“Tình hình các nàng sao rồi?” Lạc Nam vội vàng kéo tay Bạch Liên Hoa hỏi thăm…

Mà Dị Thổ lúc này lại đang bị hoàn cảnh trong linh giới châu làm khiếp sợ, so với nơi này…Cảnh Địa của Bạch Sa Hoàng Triều như nông thôn và thành phố lớn vậy…

“Các tỷ tỷ đều đã ổn, chỉ có Tử Âm tỷ và Mộng Ảnh tỷ vẫn còn hôn mê…theo lời Mộng Cơ tỷ tỷ chính là nội thương quá nặng, cần thời gian dài khôi phục! mọi người đều đang ở Phu Thê Cung trên tầng 4 Cung Đình Thụ…” Bạch Liên Hoa diệu dàng nói ra, mẫu thân của nàng cũng bị di chứng Thăng Lực Đan khiến cho suy yếu, lúc này như một người bình thường không sử dụng được Linh Lực.

Mặc dù có Tử Mộc Kiếm ngăn cản phần lớn uy lực, nhưng Mộc Tử Âm vẫn trọng thương nặng nề nhất, vừa tiến vào Linh Giới Châu đã hôn mê bất tỉnh…

Mà Tần Mộng Ảnh cũng bị Hợp Thể Kỳ tự bạo trực diện, không dễ chịu gì…

“Lập tức đến xem!” Lạc Nam kéo lấy Bạch Liên Hoa, như tiên đồng ngọc nữ bay thẳng lên tầng 4…

“Lại bỏ rơi ta?” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ một mặt mộng bức, nhất thời u oán tìm một nơi thoải mái dễ chịu nằm xuống ngủ o o.

Trong khoảnh khắc đó, vô số Linh Khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể nó, ở trạng thái ngủ say là lúc Dị Thổ khôi phục năng lượng nhanh nhất.

Vừa bay đến tán cây cao nhất, quả trứng yêu thú có huyết mạch Thanh Loan lập tức đập vào mắt, bất quá Lạc Nam lại không rảnh quan tâm đến nó, mang theo Bạch Liên Hoa tức tốc tiến vào Phu Thê Cung…

Tình tang tình tang…

Tiếng đàn của U Quỳnh và Linh Lung vang vảng bên tai, hai mỹ nhân ngư cao quý đang nhắm mắt tập trung, từng ngón tay tinh mỹ lả lướt trên dây Thất Hải Huyền Cầm ngay trung tâm căn phòng rộng lớn, gia tăng tốc độ thu nạp Linh Khí cho chúng nữ…

Tiêu Thanh Tuyền mở lò luyện chế ngay tại chỗ, hiển nhiên muốn cấp tốc luyện thật nhiều Đan dược trị thương, nguyên liệu thì không hề thiếu do ở Linh Dược Điền đã có sẳn…

Gia Tốc Trận lúc này đã đem toàn bộ tầng 4 Cung Đình Thụ bao quanh, Cực Phẩm Linh Thạch cuồn cuộn không dứt, hiển nhiên chúng nữ muốn khôi phục càng nhanh càng tốt…

“Phu quân!”

Hoa Thanh Trúc suy nhược nằm trên giường nệm, khóe môi nhợt nhạt mỉm cười gọi một tiếng, trong mắt lại tràn đầy vẻ rực rỡ…bên cạnh nàng hai bên trái phải, Mộc Tử Âm và Tần Mộng Ảnh nằm im hôn mê, hô hấp có phần đều đặn, hai khóe môi còn mỉm cười ngọt ngào như đang sống trong một giấc mơ đẹp…

Chúng nữ còn lại vẫn đang tập trung ngồi thiền, toàn bộ tiến vào trạng thái tu luyện, không biết Lạc Nam vừa đến…

Lạc Nam nhìn từng gương mặt xinh đẹp tái nhợt, từng đôi mắt khép hờ…cảm giác đau lòng không diễn tả thành lời…

Nếu có thể, hắn hận mình không thể một mình tiêu diệt tất cả cường địch, không để các nàng động đến đầu móng tay…

Nhưng Lạc Nam biết rằng điều đó là không thể, chúng nữ có hoài bảo của riêng bản thân các nàng, các nàng có ý chí cường giả, có khát vọng vươn lên, mong muốn được cùng hắn tỏa sáng trên đỉnh cao tu chân giới…Hắn không thể vì lòng ít kỷ hay sự cổ hủ gia trưởng mà ép các nàng trở thành những đóa hoa chỉ để trang trí cho đẹp…

Trong số chúng nữ tham chiến lần này, nhẹ thì cũng tổn hao linh lực quá sức, nặng thì nội thương hôn mê như Mộc Tử Âm…

“Ngươi thật xấu, đi đánh nhau mà không gọi ta?!” Côn Minh Nguyệt đang nhảy nhót lanh quanh chúng nữ, thấy hắn tiến đến lập tức nhảy tưng tưng, hai tay chống nạnh chỉ vào mặt Lạc Nam, rất có phong phạm cô nãi nãi trách cứ.

“Minh Nguyệt vẫn còn nhỏ, không thích hợp đi đánh nhau!” Lạc Nam ôn nhu véo véo gò má mịn màng của nàng cười nói.

Thần trí của Côn Minh Nguyệt không quá ổn định, chẳng ai dám lường trước điều gì nếu để nàng bộc phát sát khí, liệu có ảnh hưởng xấu đến quá trình điều trị không?

Vì thế Lạc Nam sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định không dùng đến nàng…mặc dù biết nếu Côn Minh Nguyệt ra tay, trận chiến sẽ hoàn toàn nghiêng một phía về Hậu Cung.

“Hừ, ai nói ta nhỏ? Ta còn to hơn các nàng!” Côn Minh Nguyệt kiều hừ một tiếng, chợt cao ngạo ưởn thẳng vòng một bạo mãn của mình trước mặt hắn, lắc lư nói ra.

Lạc Nam bị hành động của nàng xém chút xịt máu, trong lòng thầm hô quả thật đúng là không nhỏ…

“Các nàng đều bận rộn không ai chơi với ta, Minh Nguyệt rất mạnh, có thể giúp các ngươi đánh chạy người xấu!” Côn Minh Nguyệt tự tin vỗ vỗ bộ ngực, làm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, hé đôi môi đỏ rực nói ra.

Lạc Nam trong lòng ấm áp, cô nàng này mặc dù ngây ngô, nhưng đã xem Hậu Cung trở thành nhà mình, lại còn chủ động muốn ra tay đánh địch…

“Công tử, người cũng nên cân nhắc sớm chữa trị thần kinh cho Côn Minh Nguyệt đi, hoàn chỉnh và sửa chửa một bộ công pháp không phải chuyện dễ dàng đâu, thời gian Hệ Thống cho chỉ còn khoảng bốn năm mà thôi…” Âm thanh của Kim Nhi vang lên nhắc nhở, nàng đang vì Lạc Nam cân nhắc, nếu Côn Minh Nguyệt hồi phục, như vậy Hậu Cung sẽ có thêm một trụ cột vững vàng…

Lạc Nam nghe vậy trầm ngâm, hắn thử nhìn Côn Minh Nguyệt dò hỏi: “Minh Nguyệt, nếu muốn nàng gả cho ta, có chịu gả không?”

“Gả?” Côn Minh Nguyệt trừng to mắt lúng liếng, chớp chớp hỏi: “Gả là gì? Có vui hay không?”

Lạc Nam khóe miệng co giật, dụ dỗ nói: “Gả chính là giống các nàng ấy, trở thành thê tử của ta!”

“Không thành vấn đề, bất quá muốn Minh Nguyệt làm vợ ngươi, mỗi ngày phải chơi cùng với ta, mỗi ngày phải cho ta ăn ngon, mỗi ngày ru ta ngủ, mỗi ngày phải dùng cái gậy kia chọt chọt ta!” Côn Minh Nguyệt xòe ra bàn tay tinh xảo, không ngừng đếm lấy kể lể nói…

“Cây gậy chọt chọt?” Lạc Nam sắc mặt nhất thời trở nên quái dị.

“Chính là nó, ta xem các nàng mỗi lần bị chọt đều rất thoải mái, Minh Nguyệt cũng muốn được chọt!” Côn Minh Nguyệt bất chợt nắm lấy côn thịt trong quần hắn, xoa xoa nắn nắn, cảm giác cứng cứng mềm mềm ấm ấm, khiến nàng thích mê…

Lạc Nam hít sâu một hơi, cô nàng này đúng là giết người không đền mạng, bất quá xem biểu hiện của nàng chắc là có cơ hội chữa bệnh rồi, lúc này đẩy Côn Minh Nguyệt sang một bên, hắn muốn thăm chúng nữ trước…

Tình cảnh giữa Lạc Nam và Côn Minh Nguyệt bị Bạch Liên Hoa và Hoa Thanh Trúc chứng kiến, cả hai muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nín nhịn hết sức khó khăn…

“Đã khiến các nàng phải khổ rồi!” Lạc Nam tiến đến nắm tay Hoa Thanh Trúc, áp lên má mình nhu hòa nói ra…

“Không khổ…Hoa gia của thiếp có được ngày hôm nay là nhờ chàng, nhờ các tỷ muội…” Hoa Thanh Trúc lắc đầu, ứa nước mắt thủ thỉ, giọng điệu có chút suy nhược như người bệnh vậy.

Nàng thật sự bị cảm động không lời nào có thể diễn tả, theo lẽ thường mà nói, Hoa Thanh Trúc nàng và chúng nữ chính là tình địch…lẽ ra nên đấu đá cạnh tranh như bao người, nhưng không…các tỷ muội vô điều kiện trợ giúp nàng, trợ giúp Hoa gia, dù liều lĩnh hy sinh bản thân vẫn không chút lùi bước…

“Tất cả là người một nhà, khách sáo làm gì chứ?” Lạc Nam lau nước mắt trên mặt Thê Tử, chợt cúi đầu bế lấy nàng, một tay khác lại vòng qua ôm cả hai người Tử Âm và Mộng Ảnh đang hôn mê…

“Chàng muốn làm gì?” Hoa Thanh Trúc nhất thời đỏ cả mặt, tiểu Hoa và Minh Nguyệt vẫn còn đang nhìn chằm chằm đấy…

“Nặng thì chữa trước, nhẹ thì chữa sau!” Lạc Nam cười khà khà, vòng tay lớn ôm lấy ba thân thể đầy đặn thành thục, hóa thành tàn ảnh bay đi.

“Gia hỏa đáng ghét, lại khi dễ mẫu thân!” Bạch Liên Hoa đỏ mặt sẳng giọng…

“Tiểu Hoa tỷ, hắn muốn chọt chọt các nàng sao?” Côn Minh Nguyệt hưng phấn nói ra.

Bạch Liên Hoa xấu hổ gật đầu.

“Chúng ta đi rình!” Côn Minh Nguyệt vỗ tay, hưng phấn bừng bừng nói.

“Phi, không được…ta mang muội đi chơi!” Bạch Liên Hoa phi một tiếng, mang theo nàng rời khỏi Cung Đình Thụ, đến làm bạn cùng Đại Hùng đang lăn lóc…

Lạc Nam đem y phục trên thân ba vị mỹ phu nhân nhanh chóng lột trần, trong lúc nhất thời…toàn bộ Cực Lạc Suối giường như phát sáng…

Không sai, hắn mang ba nữ đến suối ngâm mình, dù sao nơi này vẫn có tác dụng gia tăng khả năng thấp thu linh khí đấy…

Thân thể các nàng quá trắng, nước suối trong không sánh bằng da thịt mịn màng, khiến hô hấp Lạc Nam nhất thời trở nên dồn dập…

Hoa Thanh Trúc, Mộc Tử Âm và Tần Mộng Ảnh đều là mỹ nữ thành thục, cơ thể đầy đặn gợi cảm, từng gò thịt căn tràn như đầy ắp sửa, quần vú hồng hào, nhủ hoa đỏ sậm thật khiến người say mê quên lối…

Đặc biệt Tần Mộng Ảnh có thân hình yêu mị nhất, rất dễ hút đi linh hồn người khác…

Hắn lấy ra giường nệm để lên một hòn đá lớn giữa suối, diệu dàng đặt ba cổ ngọc thể hấp dẫn nằm ngửa lên…

“Cũng may hai vị muội muội hôn mê, bằng không thiếp làm sao dám nhìn mặt các nàng?” Hoa Thanh Trúc xấu hổ vô lực chịu trận, bàn tay che lấy rãnh thịt giữa hai chân, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ngứa ngáy…

“Hắc hắc, từ từ rồi quen…ta yêu Tử Âm và Mộng Ảnh trước để nàng đở xấu hổ!” Lạc Nam cười xấu xa hôn lên đôi môi đỏ mộng của Hoa Thanh Trúc, lúc này mới quay sang nhìn hai nữ còn lại…

Các nàng vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn quyến rũ như vậy…vẻ mặn mà của mỹ phụ không phải thiếu nữ có thể so sánh…

Đặc biệt là hai nữ còn hôn mê, càng tạo cho Lạc Nam cảm giác thâu hương, kích thích đến lạ kỳ…

Diệu dàng đặt môi lên miệng thơm của Tần Mộng Ảnh, đầu lưỡi nhanh chóng trơn trượt tiến vào…

Bàn tay trái phải phân biệt đặt lên mỗi bên gò thịt của hai nữ, nhẹ nhàng xoa bóp, biến hóa chúng thành muôn hình vạn trạng, ngón tay nghịch ngợm xoe xoe hai cái đầu nhủ có dấu hiệu săn cứng…

Hoa Thúc Trúc nhịp tim đập lên thình thịch, nhìn phu quân ở trước mặt sủng hạnh hai vị muội muội còn hôn mê, một cảm giác hưng phấn kỳ lạ xuất hiện trong lòng nàng…

Lạc Nam say sưa hôn môi Tần Mộng Ảnh, trong vô thức giai nhân vậy mà sinh ra phản ứng động đậy cái lưỡi, cùng hắn dây dưa…

Hôn Mộng Ảnh xong, hắn lại chuyển đến môi Tử Âm, đem hết chất mật trong miệng nàng hút lấy…

Đến khi cảm thấy thỏa mãn, miệng Lạc Nam lại tiến đến nơi bàn tay hắn vừa ngự trị, há ra ngậm lấy một bên bầu sửa của Mộc Tử Âm, say sưa hưởng dụng…

Liên tục thưởng thức bầu sửa từ Mộc Tử Âm sang Tần Mộng Ảnh, mà hai bàn tay lại đang tác quái giữa chân các nàng, trêu chọc thảm cỏ trên gò mu múp míp…dần dần xuất hiện cảm giác lầy lội, ướt át…

“Ưm..ưm…”

Từ hai khuôn miệng xinh đẹp vang lên hai tiếng rên vô nghĩa…

Hoa Thanh Trúc nằm bên cạnh, không biết từ bao giờ đã đặt bàn tay lên nhủ hoa mình xoa nắn rồi, khe thịt hồng hào giữa đôi chân róc rách nước…

Thưởng thức chán chê hai đôi bông đào thơm ngát ngọt lịm, để lại vô số dấu răng và nước miếng bên trên chúng nó, khiến bốn hạt nhủ hoa săn cứng đỏ sẩm lên như pha lê…Lạc Nam nhìn ngắm cực kỳ thích thú…

“Thế nào?” Lạc Nam cười xấu xa nhìn Hoa Thanh Trúc, chợt cúi xuống cắn nhẹ lên đầu nhủ của nàng khiến thân thể yêu kiều rùng mình hừ nhẹ…

“Mau, trị thương cho hai vị muội muội trước, đừng nghịch ngợm!” Hoa Thanh Trúc rên nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Nam cười hì hì, tách ra đôi chân Mộc Tử Âm…

Nhất thời, nơi thần thánh ấy hiện hữu trong tầm mắt…

Hồng hào, ướt át, hai mép môi đỏ sậm hơi hé mở, hạt ruby săn cứng trơn bóng, từng thớ thịt mềm như ẩn như hiện…khêu gợi đến cực điểm…

Nhục côn của Lạc Nam lập tức bùng nổ, cảm thấy hơi thô ráp, hắn quay sang Hoa Thanh Trúc, xấu xa nói ra:

“Lão bà, nàng xem khô quá làm sao ta tiến vào, giúp ta làm ướt nó nào!”

Hoa Thanh Trúc nghe vậy toàn thân rung động, một cảm giác khoái cảm dâng tràn trong đầu nàng, giường như nàng rất hưởng thụ cảm giác phục tùng Lạc Nam…

Môi thơm nhẹ nhàng hé mở…

Lạc Nam ngồi chồm hổm xuống, tiểu huynh đệ diệu dàng tiến vào miệng nàng…

Hừ…

Một cảm giác thoải mái dâng trào khiến Lạc Nam sung sướng đến từng lỗ chân lông, nữ nhân cao quý Hoa Thanh Trúc đang tình nguyện dùng miệng phục vụ để hắn sủng hạnh nữ nhân khác…

Cảm giác chinh phục và tự hào dâng trào trong lòng…

Mà đầu lưỡi Hoa Thanh Trúc đang ôn nhu vuốt ve thân côn, hai cánh môi xinh đẹp ngậm chặt, đáng tiếc thứ này quá to không thể toàn bộ tiến vào…

Lạc Nam nhẹ nhàng cử động, để tiểu huynh đệ ra ra vào vào trong miệng nàng, tận hưởng cảm giác dục tiên dục tử…

Đến khi nhận ra nàng có dấu hiệu mỏi mệt, hắn mới đem tiểu huynh đệ lúc này đã tràn đầy trơn trượt vì chất mật của nàng rút ra…

“Rất nhanh sẽ cho nàng ăn no!”

Cười nói một câu, đầu nấm tiến đến cửa mình Mộc Tử Âm, vùng hông đẩy mạnh…

“ƯM…” Cơ thể Mộc Tử Âm rung mạnh một cái, môi đỏ vô thức rên rỉ…

Biết nàng đang bị thương, Lạc Nam sau khi đâm lút cán cũng không thể quá sức hưởng thụ, lập tức vận chuyển Long Tiên Thánh Điển…còn đem một đống lớn Linh Thạch ném rải rác xung quanh, gia tăng nồng độ Linh Khí…

Linh khí vô biên vô tận nhao nhao tiến vào vị trí hai người đang kết hợp…tiến hành trị thương cho Mộc Tử Âm.

Hai bàn tay Lạc Nam không hề chịu nhàn rỗi, tìm đến u cốc của Tần Mộng Ảnh và Hoa Thanh Trúc trêu chọc kịch liệt, hai ngón tay tiến vào bên trong tận tình ma sát…

Khiến hai nữ không ngừng rùng mình, nước nôi lênh lán…

Tối đọc truyện ngủ ngon nha các bác!!

...

Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.