Nhìn Cực Luân như người mất hồn nằm thở hổn hển giữa quảng trường, y phục rách rưới nhuộm máu, sắc mặt Lạc Nam cực kỳ bình thản.
Sau khi chiến đấu với những yêu nghiệt như Hoài Khánh, nhân vật như Cực Luân tuy rằng cũng khá lợi hại nhưng cũng không đáng để hắn cảm thấy kiêu ngạo hay sinh ra cảm giác thành tựu sau khi chiến thắng.
Cực Luân có thể là thiên tài trong thế hệ trẻ đột phá đến Thần Đạo Cảnh đầu tiên ở Đạo Hải, nhưng thành tựu của hắn Hoài Khánh đã đạt được từ lâu rồi.
Và Lạc Nam tin tưởng sắp tới sẽ lại có những thiên kiêu kiệt xuất lần lượt đột phá Thần Đạo, giống như Bùi Linh Hi, Hoạ Thuỷ, Phương Du, Loạn Thanh Quân...
Chiến lực của các nàng chắc chắn sẽ vượt qua Cực Luân.
“Trận chiến kết thúc.”
Đạo Hành Điện Chủ mở miệng tuyên bố kết quả...
Trong hoàn cảnh toàn trường vẫn còn im lặng vì khiếp sợ trước kết quả trận chiến, thanh âm của hắn vang vọng to lớn khiến tất cả giật mình.
Khoảnh khắc đó, toàn thể thành viên từ đệ tử cho đến trưởng lão đều hít một ngụm khí lạnh.
Trước khi trận chiến xảy ra, bọn hắn không phải không nghĩ đến kết quả Lạc Nam sẽ là người chiến thắng...
Nhưng có nằm mơ cũng không dám nghĩ hắn sẽ thắng một cách áp đảo đến như vậy.
Thắng một cách chật vật và thắng một cách áp đảo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có thể dễ dàng đánh bại Thần Đạo Sơ Kỳ như Cực Luân, chứng tỏ thực lực của Lạc Nam kém nhất cũng phải ở mức Thần Đạo Trung Kỳ.
Một Thiên Đạo Viên Mãn có chiến lực sánh ngang Thần Đạo Trung Kỳ.
Hai chữ hoang đường vẫn không đủ để miêu tả.
Các đệ tử, các thiên tài như Đạo Tử, Thiếu Thần Tử của Đạo Hành Điện chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Sau ngày hôm nay, bọn hắn sẽ phải thu liễm đi ngạo khí của mình rất nhiều...
Bởi vì trong cùng thế hệ có một bóng lưng sừng sững như ngọn núi cao không thấy đỉnh chắn trước mặt bọn hắn, thử thách bọn hắn leo qua...
Ngày nào chưa thể leo qua ngọn núi đó, bọn hắn không có tư cách để kiêu căng ngạo mạn.
“Như giao kèo trước đó, Ngũ Hành Trân Châu, Tiểu Cực Ấn và Hải Cực Thương của Cực Luân đều thuộc về Lạc Nam.”
Đạo Hành Điện Chủ phất tay, ba món đồ vật đã từ chỗ Cực Luân bay đến trước mặt Lạc Nam.
“Đa tạ nhạc phụ.” Lạc Nam chắp tay mỉm cười lễ độ, hoàn toàn không có chút đắc ý hay tự mãn sau màn thể hiện vừa rồi.
Nếu như không phải Cực Luân nhiều lần cố tình khiêu khích, hắn cũng lười chiến đấu cùng đối phương.
“Hai vị hiền đệ chiếu cố khách nhân cho tốt, đừng để Hải Thần Đảo chê cười Đạo Hành Điện chúng ta.” Đạo Hành Điện Chủ hướng hai vị Đạo Chủ phân phó.
“Biết rồi đại ca.” Dị Hành Đạo Chủ và Cửu Hành Đạo Chủ chắp tay thở dài...
Biểu hiện của Lạc Nam đã dập tắt hy vọng của bọn hắn, cũng không thể trách Cực Luân vô dụng...hắn đã làm hết sức có thể rồi.
“Mẫu thân, ngươi khép miệng vào đi.” Khương Lê nhìn mẫu thân của mình lên tiếng.
Đạo Hành Phu Nhân vội vàng ngậm miệng, ánh mắt như có vô số ánh sao nhìn lấy Khương Lê, cực kỳ mất hình tượng nâng lên ngón tay cái:
“Không hổ là nữ nhi bảo bối của lão nương, tuyển nam nhân xuất sắc.”
Khoé môi Khương Lê nhẹ cong lên, hiển nhiên nàng cũng vô cùng tự hào.
“Con rể đến!” Đạo Hành Phu Nhân nhìn nữ nhi cười xấu xa:
“Sắp tới mẫu thân cho phép ngươi tự do, hãy tận hưởng tuổi trẻ.”
Nói xong liền thả người bay đi.
Lạc Nam vừa đến đã nghe được lời của nhạc mẫu, lại nhìn nàng cực kỳ tinh tế rời khỏi, thầm nghĩ chẳng trách nàng có thể khiến đường đường Đạo Hành Điện Chủ phải say đắm.
“Hắc hắc, nàng xem ta có giống hình tượng ý trung nhân lý tưởng của nàng?” Lạc Nam nháy mắt cười trêu.
Khương Lê nghe vậy đưa đôi mắt đẹp lườm hắn, lại không thể phủ nhận gật đầu:
“Ngay từ đầu đã phù hợp hình tượng.”
Lạc Nam mỉm cười, nắm lấy bàn tay thướt tha của nàng kéo lấy giai nhân vào trong ngực.
Không đợi Khương Lê kịp phản ứng...
NGAO!
Hoàng Vũ Bá Long cất tiếng thét gào, Bá Vũ Điện mang theo Lạc Nam, Khương Lê và Loạn Thuỳ Trân phá không mà đi...bỏ lại Đạo Hành Điện lại phía sau.
“Tên tiểu tử thúi này, nóng vội cướp nữ nhi của lão tử như vậy.” Đạo Hành Điện Chủ thấy cảnh này liền nổi giận đùng đùng nói:
“Lão tử đi tìm lão bà uống trà.”
Hắn đã nhịn không được muốn thưởng thức diệu dụng của Đạo Hành Âm Dương Trà Cụ.
...
“Chàng vội như vậy làm cái gì? Thiếp thân cũng không chạy mất.”
Nhận ra mình đứng trên Bá Vũ Điện, cả người bị hắn ôm ấp trong lòng, Khương Lê vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Nam rất thích tính cách này điềm đạm này của nàng, dù hắn có trêu chọc hay làm gì khiến nàng tức giận, nàng cũng chỉ trừng hoặc liếc hắn là cùng, đổi lại là Chân Mật đã sớm vung tay đánh hoặc há mồm cắn hắn.
“Nếu không đến nơi này, ở trước mặt đám đông nàng sẽ cho ta ôm sao?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
Khương Lê nhớ lại trước đó rất nhiều đệ tử của Đạo Hành Điện nhìn hai người mà thẹn thùng gật đầu, quả thật với tính cách có phần hướng nội, ở chỗ đông người nàng không dám cùng hắn biểu hiện quá mức thân mật.
Lặng nghe hơi thở ấm áp của nam nhân, cảm nhận lòng ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, lòng của Khương Lê bình yên đến lạ kỳ...
Loại an tâm này từ trước đến nay chỉ có mẫu thân và phụ thân là có thể khiến nàng cảm giác được, chính là cảm giác có thể giao phó bản thân, không cần lo nghĩ gì cả.
“Lần sau chàng có lòng đến thăm phụ mẫu là tốt rồi, đừng có đưa lễ vật quá mức quý giá.” Khương Lê ôn nhu lên tiếng.
Việc Lạc Nam đưa tặng Thần Bảo Thượng Phẩm cho phụ thân khiến nàng cũng phải bất ngờ, dù nàng là Đạo Hành Điện Công Chúa, trong tay cũng không có Thần Bảo cao cấp đến như vậy.
“Khà khà, lần đầu tiên muốn dụ dỗ nữ nhi bảo bối của người ta thì đương nhiên phải biểu hiện hào phóng một chút để chứng tỏ lòng thành.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
Phải biết rằng Đạo Hành Âm Dương Trà Cụ có giá tận 8 vạn Điểm Cống Hiến, cũng là vật phẩm có giá trị cao nhất trong các lễ vật lần này...hắn cũng đâu giàu đến mức lần nào cũng đều đưa ra lễ vật giá trị như vậy.
“Thiếu đứng đắn.” Khương Lê hừ nhẹ, đưa tay vuốt ve gò má của hắn:
“Vừa rồi chiến đấu có mệt mỏi lắm không?”
“Làm nóng người mà thôi.” Lạc Nam nắm tay nàng, lúc này mới hỏi:
“Ta nhớ rõ ta đâu có đắc tội với hai vị Đạo Chủ, tại sao bọn hắn lại gây khó dễ cho ta vậy?”
Vốn hắn còn nghĩ rằng cửa ải ở Đạo Hành Điện sẽ rất dễ dàng, cả phụ thân và mẫu thân của Khương Lê đều sẽ tán thành, nào ngờ nhảy ra hai tên Đạo Chủ chẳng hề liên quan, còn cố ý tìm “tình địch” đến đối đầu với hắn.
“Việc này thiếp có nghe phụ thân nói qua.” Khương Lê bất đắc dĩ thở dài:
“Thật ra hai vị Đạo Chủ không có hiềm khích gì với chàng hay Phá Đạo Hội, nhưng mà bọn hắn muốn đứng về phía Đạo Quốc và Đạo Vực...bởi vì sức hấp dẫn của Bá Đạo Quy Tắc mà chàng sử dụng là quá lớn, đến mức bọn hắn muốn tìm cớ để ra tay với chàng.”
Ánh mắt Lạc Nam loé lên, tính đến nay...Bá Đạo Quy Tắc chính là con bài quan trọng nhất để hắn có thể chiến đấu ngang tay với Thần Đạo Cảnh.
Nếu không có Bá Đạo Quy Tắc làm chủ chốt, dù cho ba vạn hành tinh hay Bỉ Ngạn Hoa có hùng mạnh đến đâu cũng sẽ bất lực trước Thần Đạo Quy Tắc mà thôi.
Tu sĩ có thể đột phá Thần Đạo Cảnh, phương thức nhập đạo của mỗi kẻ kém nhất cũng là Đối Nghịch Thiên Địa...Thần Đạo Quy Tắc của bọn hắn là không thể xem thường.
Chỉ có Bá Đạo Quy Tắc mới có thể vượt cấp chống lại Thần Đạo Quy Tắc, đây là điều mà ngay cả Loạn Đạo Kiếm Khí cũng vô pháp đơn độc làm được.
Chẳng trách hai tên Đạo Chủ nổi lòng tham...
Mà không chỉ hai kẻ này, tin rằng có rất nhiều cường giả vẫn đang ngấp nghé Bá Đạo Quy Tắc của hắn nhưng chưa có cơ hội ra tay.
“Hừ, may cho bọn hắn là người của Đạo Hành Điện.” Lạc Nam bất mãn, có kẻ tham lam đồ vật của mình, hắn đương nhiên cảm thấy không vui.
“Yên tâm đi, sau chuyện lần này...chàng đã được phụ thân công nhận, mà bọn hắn cũng đã thất bại trong việc chống đối, tin tưởng sẽ không còn dám mang ý đồ xấu.” Khương Lê nói:
“Nếu như vẫn còn mang ý đồ bất chính, vậy thiếp sẽ không nể tình.”
“Ừm.” Lạc Nam gật đầu vuốt ve mái tóc thơm ngát của nàng, hắn chỉ cần Khương Lê theo mình...còn Đạo Hành Điện ủng hộ thì tốt, không thì cũng chẳng sao...nếu hai tên Đạo Chủ kia vẫn còn tham lam mà ra tay với hắn, hắn cũng sẽ không khách khí.
Khương Lê không muốn đề cập chuyện không vui, thay đổi chủ đề hỏi:
“Chiến lực hiện tại của chàng đạt đến mức nào?”
Việc Cực Luân không thể ép hắn xuất động toàn lực khiến nàng hơi thất vọng.
Lạc Nam trầm tư một chút, cho ra đáp án:
“Có thể đánh bại Thần Đạo Trung Kỳ nội tình bình thường, còn gặp phải Thần Đạo Trung Kỳ cấp bậc yêu nghiệt thì khó mà nói trước.”
Hắn đã từng thắng Thần Đạo Trung Kỳ như Lôi Thần Chủ, nhưng lại cực kỳ khó khăn khi gặp phải Thần Đạo Trung Kỳ là Ngự Long Công Chúa.
Vậy nên kết quả còn phụ thuộc vào thực lực của đối thủ.
“Về phần Thần Đạo Hậu Kỳ trở nên, ta nghĩ dù đánh không lại cũng có thể bỏ chạy giữ được mạng.”
Khương Lê nhoẻn miệng cười, cảm thấy vì hắn mà hãnh diện: “Như thế đã là khoáng cổ tuyệt kim, nếu chàng đột phá Thần Đạo Cảnh...nhất định sẽ lọt vào hàng ngũ cường giả đứng đầu.”
“Rất khó.” Lạc Nam nhẹ lắc đầu.
Không tính những kẻ như Loạn Hoàng Vũ, Yêu Chỉ Hân hay Vạn Xà Cốc Chủ...
Nhóm các cường giả đứng đầu thiên địa về mặt chiến lực có thể kể đến như Đại Tỷ, Yểm Ma Điện Chủ, Long Tổ...
Lạc Nam không cho rằng mình đạt đến Thần Đạo Sơ Kỳ là có thể so sánh với bọn họ.
Còn có những ẩn số khó lường như Hương Trà sư tỷ, nhân vật đột phá Thần Đạo Viên Mãn trẻ tuổi nhất là Vực Thần Đạo Chủ...
Hơn nữa sự tồn tại của Thiên Hạ Đệ Nhất chính là áp lực vô hình đặt nặng trên vai hắn.
Phải biết rằng ngay cả Loạn Thuỳ Trân ở thời kỳ toàn thịnh cũng không gánh nổi một chưởng của đối phương.
Hắn cũng không cho rằng sau khi mình đột phá Thần Đạo sẽ có thể làm nên trò trống gì trước mặt nhân vật đó.
Đối với những Thần Đạo khác...hắn tự tin mình có thể vượt cấp chiến đấu.
Nhưng đối với Thiên Hạ Đệ Nhất, hắn ngay cả lòng tin vượt cấp cũng không có.
Không phải vì hắn nhút nhát hay tự xem nhẹ chính mình...mà vì hắn đã tiếp xúc qua loại Quy Tắc Chi Lực thần bí kia của đối phương.
Lạc Nam có một trực giác, loại Quy Tắc Chi Lực đó có thể so với Bá Đạo Quy Tắc.
Điều này đồng nghĩa, con bài chủ lực của mình sẽ mất đi ưu thế...
...
Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3