Con Đường Bá Chủ

Chương 258: Bát Cước Dục Xà



Bầu không khí trở nên ngưng trọng chưa bao giờ có, ngay cả chân mày Lạc Nam cũng nhíu chặt lại…

Rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến hai nền văn minh tu chân huy hàng chôn vùi trong dòng sông lịch sử, để lại nhị đại Kỷ Nguyên Trống cho hậu nhân không có lời giải đây?

Thậm chí các loại sử sách và cổ tịch không ghi chép, tất cả thông tin đều nhờ Khảo gia đời đời kiếp kiếp đúc kết mà ra…

“Các ngươi ở đây đều là tuyệt thế thiên kiêu, hy vọng không vì tin tức này mà nản lòng thoái chí, trái lại càng phải khắc khổ hơn trong tương lai để đề phòng bất trắc…” Khảo gia ông lão trầm giọng căn dặn, gương mặt dù già nua nhưng vẫn hiện nét cơ trí…

“Không sai, dù sao không ai biết Kỷ Nguyên Trống có tiếp tục xuất hiện hay không, có khi chỉ có 2 lần, cũng không cần quá mức bi quan!” Bà lão cũng từ tốn mở miệng nói…

Rõ ràng hai người sợ Lạc Nam và chúng nữ bị đả kích trước bí mật lịch sử làm ảnh hưởng đến con đường tu luyện nên hết sức cẩn thận khuyên nhủ…

“Đa tạ hai vị tiền bối, chúng ta không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, ta ngược lại muốn xem Kỷ Nguyên Trống rốt cuộc là thứ gì? Liệu có đủ sức vặn ngã chúng ta hay không…?” Lạc Nam sau khi ngưng trọng lập tức trở về sự bình thản vốn có, ung dung cười nói…

Lo sợ một thứ mờ mịt chưa rõ không phải là điều hắn nên làm, cũng không phải cách sống của hắn, chỉ cần có chúng nữ cạnh bên, Lạc Nam chẳng sợ đối mặt thứ gì…

Nhìn sang Diễm Nguyệt Kỳ, bắt gặp nàng cũng đang hừng hực chiến ý nhìn lại hắn, hai người hiểu ý nhau mỉm cười…

Tinh Linh Nữ Vương phất lấy óng tay áo bá khí nói: “Kỷ Nguyên Trống nghe qua rất đáng gờm, nhưng các Tinh Linh tổ tiên đã bảo trụ được hậu nhân sinh tồn đến hôm nay, Bản Vương không có lý gì phải e ngại, không thể để tổ tiên thất vọng được…”

Á Liên Nga cùng Á Nhi gật mạnh đầu, đối với lời của Nữ Vương hoàn toàn tán đồng…

Khảo gia nhị lão hài lòng liếc nhau, bọn họ đã chọn đúng các đối tượng để chia sẽ tin tức rồi…

Hai người xoay thân rời khỏi ghế…

Lạc Nam và chúng nữ thấy thế không dám thất lễ, vội vàng đứng lên…

“Hai bộ xương mục chúng ta cũng nên rời đi, tiếp tục tham gia khảo cổ, khi nào bí ẩn Kỷ Nguyên Trống còn chưa rõ, chúng ta sẽ không dừng lại…” Ông lão thong dong nói, khí độ bất phàm…

Bà lão gật đầu, vươn tay đem không gian xé nứt…

“Khoan đã hai vị tiền bối…” Lạc Nam vội gọi với theo…

“Có chuyện gì?” Hai người nghi hoặc hỏi…

Ngay cả chúng nữ cũng tò mò nhìn sang hắn…

“Không biết hai vị tiền bối có nghe qua Quang Minh Thánh Địa?” Lạc Nam hít sâu một hơi hỏi…

“Haha, đây là Thánh Địa nổi tiếng thời Thượng Cổ, chôn vùi và hủy diệt trong Kỷ Nguyên Trống, rất ít cổ tịch còn sót lại mà thôi…” Bà Lão mỉm cười…

“Không biết hai vị tìm được manh mối nào về Quang Minh Thánh Địa hay không?” Lạc Nam thắc mắc, trái tim đập lên thình thịch…

Hai vị tiền bối này nói không chừng có thứ hắn đang cần…

Chỉ đáng tiếc cả hai lão già cùng nhau lắc đầu: “Nếu tìm được Quang Minh Thánh Địa, nói không chừng có manh mối nào đó về Kỷ Nguyên Trống…bất quá tòa Thánh Địa này đến nay vẫn biệt vô âm tính…”

“Đa tạ hai vị tiền bối, ta ghi nhớ rồi!” Lạc Nam chắp tay nói…

Khảo gia phu thê liếc nhau, cũng không thắc mắc vì sao đột nhiên Lạc Nam đề cập đến Quang Minh Thánh Địa…

Thân ảnh hai người thoát một cái đã biến mất vào bên trong hư không…

“Cung tiễn hai vị tiền bối…” Lạc Nam và chúng nữ kính cẩn chắp tay đưa tiễn…

Tấm lòng vì đại nghĩa của hai người để những người kiêu ngạo như bọn hắn cũng vì đó khâm phục…

Khi Khảo gia nhị lão rời đi, Tinh Linh Nữ Vương hé đôi môi đỏ mộng nghiêm túc nói:

“Chuyện này tạm thời không cần tuyên truyền khắp nơi, tránh xảy ra hệ lụy không lường trước được…”

“Không thành vấn đề…” Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ nhìn nhau gật đầu…

Bí mật này quá mức kinh khủng, thậm chí có thể khiến cả Tinh Cầu lâm vào hỗn loạn lẫn sợ hãi…

“Công tử và Song Nguyệt trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bản tướng quân sẽ bồi tiếp nhị vị…” Á Liên Nga nhìn hai người đưa ra hứa hẹn…

“Đi đâu đi đâu? Á Nhi cũng muốn đi!” Á Nhi nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, hai mắt to tròn lúng liếng tỏa sáng như đèn pha…

“Không thể, lần hành động này có phần nguy hiểm…” Diễm Nguyệt Kỳ dứt khoác lắc đầu…

“Xú nha đầu con thật ham chơi, chưa đột phá Nguyên Anh đừng hòng vi nương cho lêu lỏng…” Tinh Linh Nữ Vương xách tai Á Nhi cười mắng, gật đầu với mấy người một chút, thoát một cái đã mang theo tiểu nữ nhi biến mất tung tích…

Ngay cả Nữ Vương cũng không nhịn được muốn bế quan tìm hiểu thêm về Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, dù sao mới nhận chủ còn chưa hoàn toàn quen thuộc…

Nàng tin tưởng vào thực lực mấy người bọn họ, vì thế cũng chẳng thắc mắc Nguyệt Kỳ nhờ đồ đệ của mình đi đâu hay làm gì…

“Chúng ta về phòng!” Lạc Nam ôm nhẹ vòng eo Diễm Nguyệt Kỳ cười xấu xa…

Diễm Nguyệt Kỳ chưa kịp xấu hổ, gò má Á Liên Nga đã ửng hồng, dậm chân một cái thả người bay đi…

Nhìn bóng lưng nữ nhân anh dũng của nàng, trong mắt Diễm Nguyệt Kỳ tràn đầy cảm giác thú vị…

Sáng sớm hôm sau…

Tại một hang động không người biết, ba thân ảnh từ không gian xuất hiện…

Chính là Lạc Nam và nhị nữ sau khi đi theo chỉ dẫn của Diễm Nguyệt Kỳ…

Nàng nhờ hai người liên thủ tiêu diệt yêu thú trong hang động này…

Á Liên Nga vẫn một thân chiến giáp linh hoạt của Tinh Linh Tộc, tôn lên nét khỏe khắn trên thân thể nàng…

Diễm Nguyệt Kỳ một thân Bạch Nguyệt Trường Bào quen thuộc ôm sát cơ thể, nơi lồi nơi lõm, đường cong vô khuyết chính là độc dược của mọi nam nhân…

“Gia hỏa bên trong thật không quá kém…” Cảm nhận luồng khí thế thao thiên như có một quái vật ẩn sâu nơi tận cùng hang động, Á Liên Nga nhếch miệng, hai mắt chiến ý ngưng tụ thành thực chất…

Hiếu chiến vô cùng…

“Nguyệt Kỳ, bên trong là loại yêu thú gì? Sao nàng muốn xử nó?” Lạc Nam trong lòng nghi hoặc hỏi…

“Ta cảm nhận được gia hỏa kia đang canh giữ một loại Linh Thảo rất thích hợp với ta, bất quá thực lực của nó chỉ còn một chút nữa đã tiếp cận Thất giai, gần sánh ngang Hợp Thể Kỳ rồi, ta rất khó để có thể một mình giết nó…” Diễm Nguyệt Kỳ hất lấy tóc mai từ tốn đáp…

Lạc Nam hơi trầm ngâm gật đầu, không tiếp tục thắc mắc…

Tu sĩ mỗi người đều có cơ duyên riêng biệt, Diễm Nguyệt Kỳ phát hiện ra cơ duyên của riêng mình không có gì bất ngờ…

“Nơi này là biên giới U Nguyên và Hải Châu, có giống loại mạnh mẽ như vậy không cảm thấy khó hiểu, chúng ta vào chiến!” Á Liên Nga hiếu chiến thành tính, đã không nhẫn được nữa rồi…

“Thích thì chiều!” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên nhún vai, đôi môi đỏ mộng nhếch lên đắc ý, thả người bay vào cửa hang…

Á Liên Nga không nói không rằng, bám sát theo sau…

Lạc Nam hơi nhíu mi, bất quá tin tưởng Nguyệt Kỳ nên cũng đạp lấy thân pháp tiến vào…

Vừa vào trong hang, một cổ khí thế nóng bức ập đến, ngay cả người sở hữu Dị Hỏa như Lạc Nam cũng có cảm giác vùng bụng nóng lên…

Cửa hàng tưởng như sâu không đáy như rồi cũng đến…

XÈO…

Hết sức đột ngột, âm thanh xà loại vang vọng không gian, một con mãng xà cự đại ánh mắt híp lại, hung tợn nhìn chằm chằm ba người…

Khiến ánh mắt Lạc Nam hơi kinh ngạc bởi vì con xà này hình dáng hết sức kỳ lạ…

Nó vậy mà mọc ra chân, hơn nữa còn là chân nhân loại…

Tám cái chân mọc đều hai bên trên thân xà, quái dị vô cùng…

Từng lớp vảy đỏ rực xen kẻ hoa văn đen kịch, khủng bố vô cùng…

“Bát Cước Dục Xà, theo lý mà nói với thực lực của Diễm Nguyệt Kỳ và công tử đã đủ giải quyết…” Kim Nhi lẩm bẩm trong đầu hắn…

“Nữ nhân loại ngu xuẩn lại là ngươi?” Bát Cước Dục Xà hai mắt trợn to hằn đầy tơ máu, tràn đầy kiêng kỵ nhìn Diễm Nguyệt Kỳ…

Một nữ nhân này lần trước đã khiến hắn ăn không ít thiệt thòi, sao đột nhiên lại tìm đến nữa rồi? hơn nữa còn mang theo hai tu sĩ nhân loại khác…

“Không cần nói nhảm, đi chết!” Diễm Nguyệt Kỳ hừng hực sát khí yêu kiều quát, Thiên Hỏa Thủ hừng hực Kim Ô Hư Hỏa hướng đỉnh đầu Bát Cước Dục Xà chộp đến…

Không gian bên trong của hang động rộng rãi không kém một tòa thành nhỏ, trước uy lực của Luyện Hư Kỳ lập tức trở nên rung rẩy…

“Khốn kiếp, khinh xà quá đáng!” Bát Cước Dục Xà giận dữ hét ầm lên…

Trong ánh mắt co rụt của Lạc Nam, nó vậy mà dậm mạnh 8 chân xuống mặt đất, thoát một cái đã biến mất tung mất dạng…

Né tránh Thiên Hỏa Thủ thành công…

“Thực lực của yêu thú này dựa vào đôi chân là chủ yếu, bất quá…” Kim Nhi lẩm bẩm…

“Tốc độ của tên này thật nhanh, bản tướng cũng muốn biết có nhanh hơn mình không…” Á Liên Nga cười nhạt quát, đôi cánh trong suốt đã xuất hiện sau lưng nàng…

“Thuấn Di…”

Không gian chấn động, thân ảnh Á Liên Nga ngạo nghễ đến phía sau Bát Cước Dục Xà, Trường Đao dài hơn cả thân thể xuất hiện, vô tận Phong hệ gia trì khiến nó như một lưỡi chém khổng lồ…

Nhắm ngay từ phía sau cổ Bát Cước Dục Xà trảm đến,…

KENG…

Á Liên Nga vậy mà cảm thấy cổ tay tê dại, thân hình bị bức lùi vài bước…

Lớp vảy kia cứng đến mức Đao của nàng trảm không qua…

Phải biết thanh Trường Đao có tên Thanh Phong trong tay Á Liên Nga có tên cũng là Linh Cấp Hạ Phẩm Pháp bảo đấy…

“Vảy của tên này tương đương với Linh Cấp nguyên liệu luyện khí, muốn đả thương nó phải dùng toàn lực…” Diễm Nguyệt Kỳ cười nhạt mở miệng giải thích…

Lạc Nam gật đầu, chẳng trách phòng ngự của tên này cao như vậy…

“Loạn Xà Cước…”

Bát Cước Dục Xà oán độc hét lớn, thân thể linh hoạt trên không trung, tám cái chân mang theo vô tận lực lượng tìm đến Á Liên Nga đá mạnh…

Từng cái chân rắn hóa thành tàn ảnh, uy lực chấn đến nứt cả không gian thành vô số khe hở lớn nhỏ…

Hiển nhiên nó thật sự rất tức giận, một đao của Á Liên Nga dù không chém đứt nhưng đau đớn không thể tránh khỏi…

“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng”

Á Liên Nga đang tính phòng ngự, Lạc Nam đã xuất hiện trước mặt nàng, thân hình như con thoi quay tròn trên không trung, hai bàn tay liên tục hóa thành chưởng ấn, lấy nhu thắng cương, uyển chuyển đem Loạn Xà Cước lần lượt hóa giải…

BỤP…

Cứ tưởng ổn thỏa, nhưng rốt cuộc Lạc Nam lại bị đạp bay dính vào hang động…

Bát quái Hồi Thiên Chưởng không đủ ngăn cản công kích của một tên yêu thú sắp đột phá Thất giai…

Hai cánh tay Lạc Nam trở nên tê rần…

“Ngay cả con kiến hôi cũng muốn chống đối bổn xà?” Bát Cước Dục Xà khinh thường nhìn Lạc Nam cười lạnh…

Trong mắt nó thì Lạc Nam chỉ là Hóa Thần Kỳ, quá yếu…sau một cước vừa rồi tên này nhất định sẽ trọng thương…

Chỉ là nó đã lầm…

Lạc Nam chỉ hơi tê nhứt thân thể, lập tức từ vách đá đứng dậy…

Giao Vương Kích gầm rống vang dội, một thức Hoành Tảo Thiên Quân nện mạnh mà đến…

Thấy tình cảnh này, Diễm Nguyệt Kỳ và Á Liên Nga không cam lòng lạc hậu, Lôi Đế Trượng cùng Thanh Phong Đao mang theo vô tận lực lượng nện xuống…

“Lôi Quyền Chấn”

“Nhất Đao Trảm Tướng”

ẦM ẦM ẦM…

Hang động rung rẫy dữ dội, vài hòn đá trên đỉnh đầu rơi xuống mặt đất nát vụn, không gian hóa thành các khe nứt đen kịch…

“Bổn xà không phát huy các ngươi cứ tưởng ta là con rắn nhỏ?”

Bát Cước Dục Xà căm hận gàm rống, đột ngột hóa thành một nam tử trung niên thân trên là người, thân dưới là xà mọc ra tám cái chân, di chuyển hết sức linh hoạt…

Thân hình lấy tốc độ cao của tám cái chân sử dụng cùng một bộ não…

Đôi tay phủ đầy lớp vảy cứng cáp, phủ lấy dung nham vô tận, ngang nhiên vương lên tay không đấm mạnh vào hai loại công kích kinh thiên của hai nữ phát ra…

ĐÙNG…

Trong khoảnh khắc đó, trời long đất lở…

P/s: E đang trong quá trình chuyển nơi làm việc, chuẩn bị hồ sơ, vật dụng…cũng như thăm hỏi người thân trước khi đi, vì thế thời gian ra chap ko nhiều, chap này không được dài…

Cảm ơn các ae…

Chúc mọi người ngủ ngon…!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.