Con Đường Bá Chủ

Chương 154: Bát Hoang Hoành Thiên Viêm



“Bách Hoa Tiên Tử - Tô Nhan!”

Lạc Nam nghe Tần Mộng Ảnh nói mà giật mình, đây không phải Tông Chủ Bách Hoa Tông sao? đồng nghĩa với sư phụ của Tô Mị, trong lúc nhất thời, hắn chỉ biết câm nín…

“Nàng có thể tùy ý sinh ra dung mạo mình mong muốn sao?” Lạc Nam không tin có sự trùng hợp như vậy…

“Bách Diện Thiên Công có ba tầng, ở tầng thứ nhất dung nhan được sinh ra sẽ ngẫu nhiên, đến tầng thứ hai ta đã có thể chủ động hình thành dung mạo theo mong muốn của mình!” Tần Mộng Ảnh cười xinh như hoa, lúc này lại đem bộ dạng trở về như cũ…

Lạc Nam nghe nàng nói mà hai mắt tỏa sáng, hắn âm thầm quyết định sau này mỗi khi Tần Mộng Ảnh hình thành dung mạo, nhất định phải kêu nàng biến hình theo ý mình…

“Hừ, người ta đã có bất ngờ dành cho ngươi, ngươi có quà gì tặng cho ta hay không?” Tần Mộng Ảnh xòe ra tay ngọc, cực kỳ không khách khí…

Lạc Nam dở khóc dở cười, lần này gặp lại hắn nhận ra nàng thân mật với mình hơn so với hai năm trước, ít nhất khi đó nàng còn thoáng ngại ngùng, nhưng hiện tại không còn nữa…

Đối với chuyện này Lạc Nam rất vui mừng, nàng đã không khách sáo cùng hắn chính là thật tâm xem hắn là người nhà, quan hệ của cả hai xem như tiến triển thêm một bậc…

Vội vàng mở ra Cửa Hàng May Mắn, hắn muốn tìm thứ nào đó mua cho nàng…

Chợt, Lạc Nam giật mình, không dám tin trừng to mắt, hô hấp trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết…

Điểm Danh Vọng: 13,8 tỷ…

“Ông trời của ta!” Lạc Nam không ức chế được nhịp tim nhảy lên thình thịch, thẩn thơ lẩm bẩm trong miệng…

“Không có gì phải kinh ngạc, sau khi Thánh Linh Bảng truyền ra, tên tuổi công tử đã nổi tiếng khắp đại lục, cộng thêm đám nữ nhân khâm phục hành động của công tử ở khảo hạch thứ 2, cùng vô số nam tử ghen ghét công tử khi đi cùng một bầy nữ tử…!” Kim Nhi nhí nhảy giải thích…

Lạc Nam hít sâu, đã có số Điểm Danh Vọng khủng bố này, xem như sắp tới có thể mua thêm một loại Huyết Mạch bất phàm…

“Có chuyện gì thế? Không chuẩn bị quà cho ta cũng không sao nha, lần sau bù lại!” Tần Mộng Ảnh thấy hắn thẩn thờ, tưởng hắn ngại vì không có quà cho nàng…

“Không, nàng chờ ta một lát!” Lạc Nam hít sâu cố gắng bình tĩnh nỗi lòng, vội vàng xem xét Cửa Hàng…

Mặc dù đã đoán trước, nhưng nhìn thấy Kim Ô huyết mạch trôi tuộc đi mất, Lạc Nam vẫn không nhịn được tiếc nuối thở dài một tiếng…

Thứ quý giá như vậy, không biết bao giờ mới tiếp tục xuất hiện…

Năm vật phẩm xuất hiện cũng chẳng thứ nào ra hồn, hắn tiếp tục đổi mới…

Hôm nay vận khí kém cỏi đến cực điểm, đổi mới liên tục vài chục lần, Điểm Danh Vọng tiêu hao đáng kể, toàn ra đồ tào lao…

Tần Mộng Ảnh nhìn sắc mặt hắn ngày càng khó coi, ôn nhu kéo tay hắn thủ thỉ: “Ta không cần thứ gì quá mức quý giá đâu! Hay ngươi mời ta chén rượu?”

Lạc Nam trong lòng ấm áp, buồn bực đóng lại Cửa Hàng, cắn răng một cái…

Theo sau đó, bàn tay hắn bao phủ Tử Tâm Phần Không Viêm, từ Linh Giới Châu móc ra một đóa Hỏa Diễm đỏ rực…

Nhiệt độ không khí cấp tốc tăng cao, Tần Mộng Ảnh che miệng thốt lên:

“Nham Tượng Trọng Viêm?”

Là một tu sĩ có Hỏa hệ linh căn, nàng đương nhiên nhận ra lai lịch của Dị Hỏa hình con voi này…

“Tặng nó cho nàng, xem như một phần tâm ý của ta!” Lạc Nam cười cười, một đóa Dị Hỏa đổi lấy lòng của tuyệt sắc giai nhân, hắn cảm thấy rất đáng giá…

Huống hồ ngày sau hai người song tu, Dị Hỏa này cũng không thoát khỏi tay hắn, tình huống sẽ giống với Kim Ô Hư Hỏa của nữ nhân bá đạo kia…

Tần Mộng Ảnh cánh môi rung rung, nàng biết hắn đạt được một đóa Dị Hỏa trong lần khảo hạch thứ ba kia, nhưng mức độ quý hiếm của Dị Hỏa không cần nói cũng biết, người này vậy mà không ngần ngại đem nó cho nàng, sao có thể không cảm động…

Trong giây phút này, Tần Mộng Ảnh chỉ cảm thấy tất cả những thứ nàng làm vì hắn đều đáng giá, ngay cả hai năm chờ đợi hắn cũng vậy…

Nghĩ thì như vậy, nhưng Tần Mộng Ảnh không vội vàng tiếp nhận, ngược lại hừ một tiếng hỏi:

“Ngươi và nha đầu Diễm Hồng Liên kia là sao? vì sao cả hai đều sở hữu Tử Tâm Phần Không Viêm?”

Lạc Nam gảy đầu, cũng không che giấu thành thật nói:

“Công pháp ta tu luyện có chút đặc biệt, có thể cùng nữ nhân song tu để chia sẽ Dị Hỏa!”

“Hừ, thì ra là vậy!” Tần Mộng Ảnh đã sớm đoán được, chẳng qua chỉ hỏi xác nhận mà thôi…

Bất quá, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt nàng đỏ bừng lên trong thấy, hai bàn tay trắng như phấn xoa xoa vào nhau, lắp ba lắp bắp:

“Vậy…vậy nếu ta và ngươi song…song tu…có phải cũng có thể chia sẻ Nham Tượng Trọng Viêm?”

Lạc Nam nghe câu hỏi của nàng, lại ngắm nhìn dung nhan như tiên nữ của đối phương, hô hấp hơi dồn dập gật mạnh đầu…

Tần Mộng Ảnh cúi gằm mặt xuống, trái tim đập thình thịch trong lòng ngực, đang định mở miệng nói gì đó…

Một âm thanh nữ nhân ngang tàn vang lên cắt đứt sự ngượng ngùng giữa hai người:

“Nham Tượng Trọng Viêm? Đồ tốt a, tiểu tử ngươi mau đổi với lão nương!”

Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, không gian đang nhanh chóng vỡ nát, một thân ảnh từ bên trong bước ra…

Một nữ nhân toàn thân võ y đơn giản, mái tóc dài đen tuyền cuộc lại thành đuôi ngựa, tùy ý tung bay không gò bó, thân hình thon dài, thậm chí không thấp hơn hắn, toàn thân mê người săn chắc, sở hữu làn da bánh mật trơn bóng quyến rũ…

Điều đáng nói là bộ ngực của nàng thật hùng vĩ, to tròn căng đầy như hai quả bóng, dường như tùy thời có thể bắn ra bất cứ lúc nào…

So với Mộc Tử Âm còn to hơn một vòng…

Vòng eo co dãn linh động, bên dưới là bờ mông vểnh cao nẩy tưng tưng theo từng nhịp bước, các thớ thịt chắc khỏe đàn hồi, kích thích thị giác đến cực hạn…

Gương mặt nàng thuần một vẻ đẹp Á Đông, môi đỏ hơi dày nhếch lên trông khá bất cần, mũi cao thon dài, mắt phượng cao ngạo chứa một tia điên cuồng, đặc biệt là đôi mày sắt bén, thể hiện nét anh khí rạng ngời vượt xa đám nam tử thông thường…

Đối diện với nàng, Lạc Nam vậy mà cảm giác áp bách toàn thân hết sức khó chịu, nàng như một nữ tướng bất bại chinh chiến sa trường, vượt qua núi thây biển máu, oai hùng cùng dã tính đến cực điểm…

Lần đầu tiên Lạc Nam ngưng trọng nhìn một nữ nhân, cơ thể khỏe khoắn của nàng toát ra một lực lượng khổng lồ như ngọn núi lửa, đè ép hắn đến mức không thở nổi…

Mà lúc này, Tần Mộng Ảnh cũng nhìn thấy nữ nhân vừa tiến đến, tức giận dậm chân một cái, giọng điệu trong trẻo làm nủng:

“Sư Phụ, ngươi vậy mà nhìn trộm chúng ta? Đáng ghét!”

Lạc Nam một mặt mộng bức, con bà nó, nữ nhân này là sư phụ của Mộng Ảnh…

“Hừ, nha đầu đủ lông đủ cánh rồi, có nam nhân nên không xem lão nương ra gì đúng chứ?” Nữ nhân kia hất đuôi tóc dài, bá đạo hừ lạnh…

Tần Mộng Ảnh chu môi, trước mặt sư phụ nàng như một tiểu cô nương vậy, khí chất Luyện Hư Trung Kỳ hoàn toàn không tồn tại a…

Lạc Nam lúc này mới nhớ nữ nhân trước mặt đánh chủ ý Nham Tượng Trọng Viêm của hắn, chắp tay khách khí chào hỏi:

“Tiểu tử ra mắt tiền bối! người là sư phụ của Mộng Ảnh, tức là sư phụ của tiểu tử, Nham Tượng Trọng Viêm tặng người là chuyện nên làm a!”

Nói đùa, nữ nhân này là hàng khủng a, có thể bám lấy bắp đùi nàng không thể tốt hơn…

Nữ nhân nhướn nhướn mày, hài lòng gật đầu hỏi lại: “Ngươi thật muốn bái lão nương làm sư phụ?”

Đến lượt Lạc Nam cứng đờ, hắn chỉ buộc miệng nói vậy thôi, không ngờ bị xem là thật…

“Rất tốt, lão nương cũng nhìn trúng ngươi, mau dâng rượu bái sư đi!” Nữ nhân bá đạo lấy ra một tòa phượng tọa, thong dong ngồi xuống, một chân đặt chéo lên, để lộ bắp đùi đàn hồi trơn bóng, kích thích đến cực điểm…

“A…cái này…tiểu tử đã có sư phụ a!” Lạc Nam đành tìm cớ biện minh nói…

“Lão nương mặc kệ, ta làm sư phụ thứ hai của ngươi cũng được!” Nữ nhân không sao cả nói, từ lần đầu xem tên này tham gia khảo hạch nàng đã quyết tâm bồi dưỡng hắn…

Tần Mộng Ảnh lúc này ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đứng một bên, nếu Lạc Nam đồng ý bái sư, hắn chính là sư đệ của nàng, tình cảm của các nàng sẽ là tỷ đệ luyến, cũng rất không tệ a…

Lạc Nam lâm vào thế khó xử, hắn quả thật không muốn bái một nữ nhân làm sư phụ…lúc này nghĩ ra diệu kế, mở miệng cười tà nói:

“Sư phụ tiểu tử từng căn dặn, tiểu tử chỉ được phép bái sư người có thể đánh bại mình trong cùng tu vi!”

Hắn tràn ngập chiến ý nhìn nữ nhân ngồi trên phượng tọa, hắn không tin có người sẽ đánh bại mình trong cùng cấp…

“Ồ, ngươi muốn đánh nhau cùng cấp với lão nương?” Nữ nhân tràn ngập ý cười…

Mà Tần Mộng Ảnh liên tục ném cho hắn ánh mắt ra hiệu…

Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực tràn đầy tự tin, bá đạo tuyên bố:

“Đúng vậy, chỉ cần tiền bối có thể đánh bại ta trong cùng cấp! Người chính là sư phụ của Lạc Nam!”

Nữ nhân gật gật đầu, vươn người đứng dậy…

Theo sau đó, khí tức toàn thân nàng bắt đầu thu liễm, rốt cuộc dừng lại ở mức Kim Đan Kỳ…

Lạc Nam trừng to mắt, tức giận nói: “Đây là xem thường ta sao?”

“Đối phó ngươi, Kim Đan hay Nguyên Anh cũng không có gì khác nhau!” Nữ nhân lắc lắc đầu, hướng hắn vẩy vẩy tay…

“Hừ, ta sẽ cho nàng hối hận!” Lạc Nam hừ một tiếng trong lòng, lúc này không khách sáo chút nào…

Dị Hỏa điên cuồng điều động, vừa ra tay đã là chiêu thức cực mạnh:

“Trích Tinh Thủ!”

Một bàn tay lớn khổng lồ hình thành trên không trung, Dị Hỏa hừng hực thiêu đốt, hướng về nữ nhân kia đè xuống…

“Nguyên Anh Hậu Kỳ phát ra công kích mạnh mẽ như vậy! rất không tệ!” Nữ nhân mở miệng tán thưởng…

Tần Mộng Ảnh vui mừng nhếch miệng, sư phụ rất ít khi khen ngợi một người a…

Mà lúc này…

Chỉ thấy Trích Tinh Thủ bá đạo mà đến, không gian xung quanh nó rung rẩy kịch liệt…

Nữ nhân lắc đầu một cái, bàn tay khỏe khoắn nhẹ nhàng nâng lên, ngay cả một tia lực lượng cũng không thèm sử dụng…

“Nguy hiểm!” Lạc Nam vội vàng nhắc nhở, hắn không muốn đả thương sư phụ của Tần Mộng Ảnh a…

Bất quá rất nhanh, hắn bị đả kích…

Chỉ thấy bàn tay trắng như phấn kia nhẹ nhàng nắm một cái, Trích Tinh Thủ như một cục đất mỏng, dễ dàng bị nữ nhân bóp đến nát bấy…

“Làm sao có thể?” Lạc Nam ngơ ngác nói một tiếng, rõ ràng tu vi nữ nhân kia vẫn là Kim Đan kỳ a…

“Đến lượt lão nương rồi!” Nữ nhân khẽ cười, xinh đẹp tuyệt mỹ, so với Tần Mộng Ảnh có một loại khí chất thành thục khác biệt…

Lạc Nam vội vàng triệu hồi Mộc Quy, tiến hành phòng thủ…

“Dị Mộc, tiểu tử ngươi đồ tốt không ít đâu!” Nữ nhân thích thú liếm liếm môi, chợt nhặt lên một cục đất ven đường, hướng về hắn ném tới…

ẦM ẦM ẦM…

Theo cú ném đất của nàng, không gian tầng tầng sụp đổ, toàn bộ hóa thành hư vô…

“ÒM”

Mộc Quy rống lên một tiếng không cam lòng, tiêu tán trong thiên địa…

Mà cục đất kia vẫn hung tợn tiến đến, Lạc Nam vẫn chưa kịp dùng Tốc Biến, đã đập thẳng vào lòng ngực hắn…

“Phụt!”

Hắn như bịch muối văng ra ngoài, liên tục phun hai ngụm máu, sắc mặt tái mét…

“Tiểu Nam!” Tần Mộng Ảnh lo lắng thốt lên, nhanh chóng bước đến đỡ lấy hắn…

Nữ nhân lười biếng nhìn tình cảnh này, trở về ghế ngồi chéo nguẩy…

Lạc Nam chật vật đứng dậy, hoảng sợ nhìn nàng…trong lòng bị đả kích đến cực điểm…

Hắn không hiểu vì sao mình bại thê thảm như vậy…

“Công tử nha, nữ nhân này là một vị Bát Chuyển Thể Tu, ngươi so được sao?” Lời nói của Kim Nhi khiến hắn xém tí nửa thổ huyết lần hai…

Con bà nó, trách không được nàng đem tu vi Linh Lực hạ xuống Kim Đan Kỳ nhưng khủng bố như vậy a…hắn khóc không ra nước mắt…

Đây không phải khi dễ trẻ con sao? Tu Vi của Thể Tu không thể hạ thấp được a, trách không được nàng mang lại khí tràng áp bức mạnh như vậy, dù hắn thi triển Thiên Đế Biến chỉ sợ cũng chào thua…

“Sao nàng không cho ta biết sớm?” Lạc Nam u oán hỏi Kim Nhi…

“Cần gì phải nói? Để công tử bái sư cũng tốt a, Đại Đế cũng cần có Đế Sư, Bá Chủ cũng nên cần một vị sư phụ a, nữ nhân này rất thích hợp chỉ đạo công tử trên con đường Thể Tu! Huống hồ nàng còn là một Độ Kiếp Kỳ cường giả đấy!” Kim Nhi luyên thuyên bất tuyệt nói…

Lạc Nam giật mình, xem ra nữ tử trước mặt là một trong những cường giả đứng đầu toàn bộ Việt Long Tinh…

Toàn bộ thiên tài trên đại lục muốn có sư phụ như vậy cầu còn không kịp đấy, hắn cũng không thể làm giá…

“Sau này công tử thu nàng, chẳng phải là Sư Đồ luyến ái trong truyền thuyết sao?” Kim Nhi nói thêm một câu…

Phụt…

Lần này Lạc Nam chính thức thổ huyết, nói đùa sao? nàng không thu ta đã không tệ rồi, bất quá cũng rất kích thích a…

Hắn phát hiện Kim Nhi ngây thơ trong sáng ngày càng bị làm hư…

Nghĩ đến đây, Lạc Nam nắm tay Tần Mộng Ảnh đến trước mặt nữ tử…

“Đồ nhi ra mắt sư phụ!”

Vốn định quỳ xuống làm lễ nhưng bị nữ tử khoác tay hào phóng ngăn cản:

“Trở thành đệ tử của lão nương không cần câu nệ tiểu tiết như vậy, dâng một chén rượu là được!”

Lạc Nam nghe vậy, từ nhẫn trữ vật móc ra một chum rượu ngon nhất của Trọng Vô Danh, lễ độ đưa đến trước mặt nàng…

Trong sự chứng kiến của Tần Mộng Ảnh, nữ nhân ngửa đầu uống hết một phần hai chum rượu, thoải mái khen ngon, ném về phía hắn:

“Ngươi uống phần còn lại, chúng ta chính thức là sư đồ!”

Lạc Nam không khách khí, vội vả nâng lên…

Trên miệng chum rượu vậy mà dính chút son môi đỏ như lửa của nàng, Lạc Nam kê miệng ngay tại đó, ngửa đầu uống sạch…

Thật thơm, ngọt..

Đây là rượu ngon nhất hắn từng được uống…

Chứng kiến vẻ mặt thỏa mãn của Lạc Nam, nữ nhân dở khóc dở cười, thầm mắng một tiếng xú tiểu tử…

“Nham Tượng Trọng Viêm vốn định tặng Mộng Ảnh, hiện tại xem như lễ ra mắt với sư phụ! Ta sẽ tìm thứ khác tặng cho nàng” Lạc Nam nâng lên Dị Hỏa hình con voi, lúc này hắn mới hiểu vì sao sư phụ mình muốn loại Dị Hỏa này…

Bản thân nàng là một Thể Tu lợi hại, có thêm loại Dị Hỏa điều khiển Trọng Lực chẳng khác nào như Hổ thêm cánh…

“Lão nương đã nói đổi là sẽ đổi, cầm lấy thứ này đi!”

Nữ nhân tùy ý thu hồi Nham Tượng Trọng Viêm, bàn tay cầm ra một thứ khác đưa đến trước mặt hai người Lạc Nam…

GẦM…

Theo một tiếng kiệt ngạo bất tuần chấn động cửu tiêu…

Bầu không khí đột ngột sôi sùng sục hết sức kịch liệt, dù hai người đều có Hỏa thuộc tính nhưng vẫn cảm thấy toàn thân oi bức khó chịu…

Lạc Nam và Tần Mộng Ảnh cùng lúc nhảy dựng…

Kim Nhi càng là nghiêm túc hét lớn:

“Xếp hạng thứ 6 trên Dị Hỏa Bảng - Bát Hoang Hoành Thiên Viêm !”

Các đạo hữu muốn ủng hộ tác giả bạo chương thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ.

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.