Con Đường Bá Chủ

Chương 138: Đánh chạy Cửu Cấp



Động tĩnh chiến đấu bên trong hang động giữa Lạc Nam và Xà Nham Song Thủ quá lớn, ngay cả ngọn núi cũng chấn động dữ dội có dấu hiệu sụp đổ…

Vì lẽ đó mà không ít tu sĩ ở lân cận cảm ứng được, bất quá sau khi tiến đến quan sát, nhiều người quyết định nhanh chóng rời đi…

Bởi vì có thể tạo ra động tĩnh kinh khủng như thế, không phải là tồn tại mà bọn họ có thể trêu chọc, để tránh rướt lấy phiền phức không đáng có, chuồn là thượng sách…

Nhưng cuộc sống luôn có những ngoại lệ, điển hình là một thân ảnh mặc áo giáp đang ngạo nghễ lơ lửng trước cửa hang động, như chờ đợi người bên trong tiến ra ngoài…

Nhìn chiến giáp trắng bạc như thỏi băng tinh khiết trên người hắn, không ít tu sĩ quyết định ẩn núp từ xa xem náo nhiệt…bởi vì đây là một trong năm thiên tài của Băng Huyền Đế Quốc tham gia Khảo Hạch lần thứ 3 này…

Có vài người muốn tiến lên nịnh bợ làm quen, nhằm tạo mối quan hệ với Băng Huyền Đế Quốc, đáng tiếc đều bị khí thế lạnh lẽo của người nọ đánh bật trở về…hiển nhiên người ta không vừa mắt bọn hắn…

Sau lớp áo giáp, một thiếu niên có gương mặt ngông ngênh bất cần, đôi mắt mang theo ý cười quan sát bên trong động phủ…

Hắn tên là Băng Dương, là đường đệ bên nhà ngoại của Đại Hoàng Tử Băng Huyền Đế Quốc, có địa vị phi phàm, đồng thời là thiên tài nổi bậc tại Đế Quốc này…

Ba mươi tuổi đạt tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, tu luyện Công Pháp Thiên Cấp, sở hữu pháp bảo không tầm thường, vượt cấp chiến đấu như ăn cơm bữa…

Chính vì thế mà trong lần Khảo Hạch này, mặc dù tu vi áp chế ở Nguyên Anh nhưng Băng Dương vẫn thuận lợi như cá gặp nước, đánh đâu thắng đó, tạo cho hắn cảm giác khinh thường hầu hết người cùng thế hệ…

Đánh cướp thiên tài có thực lực mạnh mẽ là một trong những sở thích của Băng Dương…

Hắn đã bức lui không ít thiên tài của vài Thất, Bát cấp thế lực khác…

Lần này cảm giác được động tĩnh chiến đấu tại đây khiến hắn nảy sinh hứng thú, cũng kích thích chiến ý của hắn…

Hắn muốn xem bên trong hang động là thần thánh phương nào, đủ tư cách đánh với hắn một trận hay không…

Rốt cuộc, trước ánh mắt theo dõi của không ít người, bên trong hang động bay vọt ra hai thân ảnh…

Một nam một nữ, nam anh tuấn bất phàm, nữ dung nhan yêu kiều, quyến rũ đến tận xương tủy, người nam cõng người nữ trên lưng, hai người cười cười nói nói, trông hết sức thân mật…

Lạc Nam và Tô Mị vừa ra khỏi hang động, chợt cảm giác được xung quanh có không ít thần thức tập trung vào hai người…nhất là gia hỏa đang mặc chiến giáp lơ lửng trên không trung kia…

Bất quá hai người không quan tâm, bất kể là Lạc Nam hay Tô Mị thì việc trở thành tiêu điểm đã sớm quen rồi, người khác muốn nhìn thì nhìn, mặc kệ bọn họ…

“Sắp tới chúng ta tiếp tục tìm yêu thú gia tăng Điểm tích lũy, sẳn tiện thăm hỏi tung tích của Nhược Tuyết và các nàng ấy!” Lạc Nam quay đầu nhìn Tô Mị cười nói…

“Thả người ta xuống nha, muốn cõng đến bao giờ?” Tô Mị lườm hắn một cái, bộ ngực lớn của nàng ép chặt vào lưng tên này, bị hắn chiếm không ít tiện nghi đây…

“Nàng thích thì ta cõng cả đời cũng được!” Lạc Nam bóp bờ mông tròn lẳn của nàng một cái, mới lưu luyến đem nàng đặt xuống bên cạnh…

“Bại hoại không biết xấu hổ!” Tô Mị ngoài mặt hừ một tiếng…trong lòng vui vẻ thầm nghĩ xem như ngươi biết điều…

Đám đông thấy đôi nam nữ liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Băng Dương đang lơ lửng trước mặt, cả đám gương mặt lộ vẻ cổ quái…

Quả nhiên không khí đã bắt đầu lạnh xuống, một luồng hàn khí từ thân thể Băng Dương phát ra, thậm chí trên bầu trời lất phất xuất hiện bông tuyết…

“Mị nhi, nơi này thật lạnh, chúng ta mau rời đi tránh bị phong hàn a!” Lạc Nam nắm lấy tay Tô Mị trêu chọc một tiếng, muốn ngự không bay đi…

“Được!” Tô Mị ngoan ngoãn gật đầu…

“Muốn đi? Giao ra vật đạt được trong động phủ cùng Thẻ Bài! Cả hai người các ngươi…” Một âm thanh cao cao tại thượng như hạ lệnh vang vọng khắp thiên địa, người lên tiếng hiển nhiên là Băng Dương…

“Thần kinh!” Lạc Nam cười lạnh, tròng mắt lấp lóe, vốn chiến đấu với Xà Nham Song Thủ khiến hắn hơi lười biếng, muốn gia tăng tốc độ tìm kiếm mấy bà vợ, không nghĩ tới có thằng muốn ăn đánh…

“Ngươi lặp lại lần nữa?” Băng Dương tròng mắt híp lại, dù tại Băng Huyền Đế Quốc cũng rất ít ai dám chửi hắn…

“Chó ngoan không cản đường, mau cút ra!” Lần này người lên tiếng là Tô Mị, trong đôi mắt kiều diễm của nàng xuất hiện vẻ lạnh lùng khác lạ, nhàn nhạt liếc nhìn Băng Dương…

Thời gian qua mặc dù nàng luôn nghịch ngợm ra sức đấu khẩu với Lạc Nam, tỏ vẻ không thuận theo ý hắn, nhưng trái tim thiếu nữ đã sớm bị nam nhân này lấy mất…

Hiện tại có người gây sự với nam nhân của nàng, Tô Mị cũng không phải loại nữ nhân mềm yếu, trái lại thân là đệ tử của Tô Nhan, Đại Thánh Nữ Bách Hoa Tông, lòng kiêu ngạo của bản thân nàng không kém bất kỳ ai…

“Nữ nhân, lời nói của ngươi có thể khiến toàn bộ Bách Hoa Tông chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!” Băng Dương sắc mặt âm trầm, hiển nhiên đã thật sự nổi giận…hắn nhận ra thân phận của Tô Mị…

“Khanh khách, chỉ bằng ngươi? nếu Bách Hoa Tông dễ bị người khác uy hiếp như thế đã sớm bị tiêu diệt từ lâu rồi!” Tô Mị giận quá hóa cười yêu kiều quát, khí khái không thua kém đấng mày râu dù phía đối diện là người của Cửu Cấp Thế Lực…

Trong mắt nhiều người xuất hiện vẻ nể phục, quả nhiên là Đại Thánh Nữ, không làm mất mặt Bách Hoa Tông…

Băng Dương sắc mặt hơi đổi, không nghĩ nữ nhân nhìn như yếu đuối trước mặt lại có thái độ kiên quyết như vậy…lời nói của hắn hiển nhiên chỉ là uy hiếp mà thôi, với địa vị của hắn còn chưa đủ tư cách điều động lực lực Băng Huyền Đế Quốc diệt đi một môn phái…

Hơn nữa Bách Hoa Tông có địa vị khá đặc biệt tại Băng Thiên Đại Lục, bởi vì tông môn này có quan hệ thông gia và chính trị với vô số thế lực lớn nhỏ khác…

Động vào Bách Hoa Tông tức là gián tiếp chọc vào một ổ kiến lửa, không ít thế lực sẽ hợp sức lại chống trả với ngươi…

Chưa kể còn vị Bách Hoa Tiên Tử Tô Nhan kia, thân phận cũng khá đặc thù…bởi nàng chính là một trong các đệ tử của vị Hiệu trưởng Thánh Linh Học Phủ ở thế hệ này…

Chính vì thế đừng nhìn Bách Hoa Tông chỉ là Thất Cấp thế lực mà xem thường nó, toàn bộ đại lục này không ai dám thật sự bất hòa với Bách Hoa Tông đâu…

Nếu hoàng đế Băng Huyền Đế Quốc muốn động đến Bách Hoa Tông, có thể sẽ thành công tiêu diệt nó, nhưng cái giá phải trả sẽ hết sức thảm trọng…

Về phần Băng Dương hắn, quả thật còn chưa đủ tư cách…

Nhìn Tô Mị thể hiện phong phạm của một đại tỷ, Lạc Nam tán thưởng nhìn nàng, vỗ nhẹ lên mông nàng cười nói:

“Dám chiếm hết sân khấu của ta, nàng đáng ăn đòn!”

Nói xong kéo nàng ra phía sau, lười biếng duỗi thẳng lưng, nhìn Băng Dương khoác khoác tay:

“Mị nhi của ta nói chó ngoan không cản đường, nhưng nếu con chó này không ngoan, ta có quyền đánh nó đến khi nào ngoan thì thôi!”

Băng Dương lần này thật sự động chân nộ thật rồi, hắn khàn khàn nói:

“Cứ tưởng ngươi sẽ tiếp tục hèn mọn núp sau lưng nữ nhân, không nghĩ tới gấp gáp tiến lên tìm đường chết như thế!”

“Haha, không biết là ai chịu chết đây? Lão tử vốn xem ngươi là không khí chẳng muốn quản đến ngươi, không ngờ ngươi lại thúi như shit vậy, cứ cố ý bốc mùi trước mặt lão tử!” Lạc Nam ngửa mặt lên trời cười ha hả…

Thế gian này quả nhiên luôn có những thằng tự cho là đúng, tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, dù ngươi và nó không quen biết nhau nhưng nó lại luôn thích chứng tỏ bản thân trước mặt ngươi, hạ bệ ngươi, dùng ngươi làm bàn đạp để thể hiện sự ưu việt của chính mình…

Đối với thể loại này, Lạc Nam chỉ có một chữ để đáp lại: “Chiến!”

Tô Mị ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh nhường đất diễn lại cho Lạc Nam, nữ nhân tốt phải biết đâu là thời điểm để nam nhân ra mặt…

“Mặc kệ tiểu súc sinh ngươi có thân phận gì, hôm nay trời cũng không cứu được ngươi! Sương Băng Thuấn Ảnh” Băng Dương gằn giọng một tiếng, thân ảnh hóa thành một luồng băng sương tan biến tại chỗ…

Sương Băng Thuấn Ảnh, một loại Địa Cấp Thượng Phẩm Thân Pháp, hết sức phi thường…

Mà bên ngoài Học Phủ, tình hình chiến đấu của Băng Dương lập tực được phát ra trên Vạn Lý Kính, nhìn thấy đối thủ của hắn vậy mà là Lạc Nam, đám người một mặt kinh ngạc…

Chấp Chính Trưởng Lão phát hiện Lạc Nam đã rời khỏi Hang Động, cũng không tiếp tục che giấu hành tung của hắn, để mặc Vạn Lý Kính thực hiện đúng công năng của nó…

Đám người xung quanh dùng thần thức tập trung quan sát, vẫn không phát hiện manh mối của Băng Dương, âm thầm cảm thán sự lợi hại của thân pháp này…

Đáng tiếc đối thủ của Băng Dương là Lạc Nam, Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý cùng lúc triển khai, nhanh chóng phát hiện thân ảnh của Băng Dương đang muốn áp sát mình…

“Muốn cắn lén ta? Quả nhiên là chó!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, Mộc Hình Quyền triển khai, bàn tay được Mộc Linh Lực bao phủ biến thành hai gốc cổ thụ, xoay người hướng lên đỉnh đầu tung ra một đấm…

Băng Dương gương mặt thay đổi, hắn vốn tàn hình trên đầu Lạc Nam, muốn cho kẻ này một kích trí mạng, không ngờ lại bị phát hiện…

Bất quá Băng Dương cũng không sợ, hắn cười lạnh một tiếng, hiện ra thân hình, vô số băng giá bao phủ đầu nấm tay, hướng về một đấm của Lạc Nam tung ra nhất quyền…

“Cực Băng Quyền – Địa Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ”

ẦM…

Hai loại quyền kình va chạm, Băng Dương bị đẩy lùi, sắc mặt hơi kinh ngạc, bởi vì trong lúc tiếp xúc vừa rồi, hắn nhận ra linh lực băng hệ của mình bị một quyền kia hấp thụ…

Đó là nguyên nhân khiến hắn thua thiệt trong lần trao đổi chiêu thức này…

Lạc Nam không cho hắn cơ hội nhận ra lai lịch của Dị Mộc, tốc biến triển khai, xuất hiện trực diện trước mặt Băng Dương, Thủy Hồng Cước đạp mạnh mà ra…

“Cuồng vọng!” Băng Dương giận dữ, kẻ này vậy mà lựa chọn tấn công trực diện, hiển nhiên so với hắn đánh lén lần trước thể hiện đẳng cấp vượt qua một bậc…

Lạc Nam đương nhiên cố ý, hắn muốn cho toàn thể người ở đây biết được, hắn đủ sức trực diện hạ gục thiên tài của Cửu Cấp…

Trước một cước của Lạc Nam, Băng Dương không công mà thủ, một mặt băng thuẫn cứng cáp phủ đầy gai nhọn che chắn trước mặt hắn…

“Phản Băng Thuẫn – Địa Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo!”

ẦM…

Lạc Nam một chân đá vào Phản Băng Thuẫn, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng phản phệ lại cơ thể mình, buộc hắn phải lùi nửa bước, bàn chân tê rần…

Mà Băng Dương cười lạnh một tiếng, thu hồi Phản Băng Thuẫn, hai bàn tay khép lại hướng về không trung trảm xuống...

Theo công kích của hắn, vô số băng hệ nguyên tố hình thành các lưỡi liềm sắc bén, như có thể trảm rách cả không gian, nhanh chóng chém mạnh về Lạc Nam…

“Băng Nguyệt Trảm – Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ!”

Lạc Nam tròng mắt híp lại, kẻ này quả nhiên không hổ danh thiên tài cửu cấp, tu luyện toàn vũ kỹ cấp cao…

Bất quá chỉ như thế mà muốn láo nháo trước mặt hắn, thật không biết trời cao đất dày…

“Xuyên Tinh Chỉ”

Linh Lực nhanh chóng ngưng tụ, lần này Lạc Nam dùng chính là Mộc linh lực, ngón tay điểm về phía trước…

Chỉ lực màu xanh lục phá không mà ra, liên tục xuyên thủng vài luồng Băng Nguyệt Trảm, khiến chúng nó ta rã trên không trung…

Xuyên Tinh Chỉ ngạo nghễ mà đến, Băng Dương sắc mặt ngưng trọng, hắn không nghĩ tới kẻ này vậy mà có Thiên Cấp Vũ Kỹ…

Mắt thấy Xuyên Tinh Chỉ lao nhanh đến mình, Phản Băng Thuẫn lại xuất hiện bảo vệ Băng Dương…

Ầm…

Phản Băng Thuẫn bị lực đạo cực mạnh của Xuyên Tinh Chỉ đánh bay, nó tiếp tục va chạm vào chiến giáp trên người Băng Dương…

Keng…

Chiến giáp đột ngột dâng lên một tầng lực lượng băng giá, thành công ngăn cản bước tiến của Xuyên Tinh Chỉ, bất quá Băng Dương vẫn bị ép lùi vài chục bước trên không trung mới đứng vững gót chân…

“Hahaha, nội tình của Cửu Cấp thế lực không phải ngươi có thể hiểu, chiến giáp trên thân ta cũng là một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo tên là Băng Linh Giáp, dù ngươi có Vũ Kỹ cao cấp thì sao? ngươi có thể đánh bại ta?” Băng Dương cười lên ha hả, đưa tay thu hồi Phản Băng Thuẫn

“Cửu cấp quả thật rất giàu, bất quá ta giàu hơn a!” Lạc Nam nhẹ giọng nói một câu…

Trong ánh mắt khiếp sợ của Băng Dương, Giao Vương Kích xuất hiện, giao vương rống lên một tiếng, uy thế của nó khiến thiên địa run lẩy bẩy…

Mà bên ngoài Bí Cảnh, bảy tên chấp sự ngạc nhiên thốt lên: “Thiên Cấp Pháp Khí?”

Ngay cả bọn hắn, mỗi người cũng chỉ có một kiện Thiên Cấp mà thôi, không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi này cũng sở hữu…

Mà đám học sinh đã sớm ghen tỵ đến phát cuồng, Thiên Cấp a, đó luôn là thứ bọn hắn thèm khác…

Lạc Nam không rãnh nói nhảm, đã xuất ra Giao Vương Kích hắn cũng không muốn dây dưa dài dòng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, thân hình như quỷ mị lúc ẩn lúc hiện, mang theo thế tiến công bá đạo mà đến…

“Làm…làm sao có thể?” Băng Dương khó tin thốt lên một tiếng, bất quá trong giây phút quyết định hắn không dám lơ là, móc ra một thanh Băng Đao có hàn khí bức người, bên trên điêu khắc một tòa băng sơn oai phong giá lạnh…

“Sơn Hàn Đao – Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Khí”

Băng Dương nhìn Lạc Nam đang lao tới, chiến ý lăng nhiên, gầm thét vang trời:

“Cực Hàn Trảm Thiên – Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ”

Khí thế trên thân đao ngưng tụ như thành thực chất, bầu trời giá lạnh như đêm đông, tòa băng sơn cấp tốc sáng lên mãnh liệt, Băng Dương tay trái cầm Phản Băng Thuẫn, tay phải cầm Sơn Hàn Đao, khí thế như một tôn đại tướng…

Theo ý niệm của hắn, nâng cao Sơn Hàn Đao, sức mạnh gia tăng như chưa từng có…

Một đao càn rỡ mang theo sát khí vô biên, chém mạnh xuống thân ảnh đang mãnh liệt lao tới của Lạc Nam…

Đao ảnh cuồng ngạo hung hăng, sức mạnh như có thể trảm phá thiên không, kết hợp với một kiện Pháp Khí mạnh mẽ như Sơn Hàn Đao, kinh khủng dị thường…

Nhờ loại chiêu thức này, mà Băng Dương đánh vượt cấp như ăn cơm bữa…

Đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Lạc Nam…

Trước một đao kinh người kia, Lạc Nam không lùi mà tiến, Giao Vương Kích ù ù rung động, hắn cao ngạo quát:

“Thiên Quân Kích Pháp – Hoành Tảo Thiên Quân!”

Trường kích trong tay sát phạt đến cực hạn, mang theo thế bá đạo không gì cản nổi, như có thể đàn áp thiên quân vạn mã, hướng về Cực Hàn Trảm Thiên quét ngang…

ẦM ẦM ẦM…

Lực lượng va chạm khiến không gian hình thành từng cơn sóng lớn, máu tươi chảy ra từ lỗ tai của vô số người…

Đao ảnh vốn hung hăng càn quấy là thế, nhưng khi tiếp xúc một kích của Lạc Nam, nó cấp tốc phân liệt trên không trung…

Vô số cây cối xung quanh bị uy thế của đao khí khi phân liệt chém cho nát vụn, mặt đất chia lìa, rất khó có thể tin đây là uy lực do một Nguyên Anh tu sĩ phát ra…

So với Băng Dương, Lạc Nam càng thêm hung mãnh tuyệt luân, thành công phá nát một thiên cấp vũ kỹ chỉ khiến y phục trên người hắn nát vụn, lộ ra cơ thể lực lưỡng và làn da khỏe khoắn…

Tô Mị và không ít nữ tu đỏ mặt đến cực điểm, ngại ngùng lấy tay che mặt, bất quá vài kẻ hở nơi các ngón tay bán đứng các nàng…

Mặc kệ tất cả, Lạc Nam cuồng ngạo mà đến, Trường Kích trong tay vẫn đâm thẳng đến người Băng Dương…

Băng Dương gương mặt vặn vẹo sau lớp mặt nạ, hắn chỉ có thể nâng lên Phản Băng Thuẫn cùng Sơn Hàn Đao nâng lên phòng thủ…

KENG…

Giao Vương Kích chém mạnh vào hai kiện pháp bảo, sự chênh lệch về đẳng cấp hiện lên hết sức rõ ràng…

Trên Sơn Hàn Đao và Phản Băng Thuẫn cùng lúc xuất hiện khe nứt, mà thân thể của Băng Dương cũng bị ép phải lùi lại vài chục dặm…

“Khá lắm haha, lần này cho ngươi đắc ý, khi người của Băng Huyền Đế Quốc tập trung lại, xem ngươi phải làm sao?”

Băng Dương oán độc ngửa mặt lên trời cười đầy oán hận, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu đang dâng trào nơi cổ họng, hắn nhìn chằm chằm như muốn ghi nhớ dung mạo của Lạc Nam…nếu không có hai kiện Địa cấp chóng đỡ, hắn đã chết dưới một kích kinh khủng kia rồi…

Mắt thấy Lạc Nam tiếp tục lao đến như muốn hạ sát thủ, Băng Dương tràn ngập cảm giác không cam lòng...cắn chặt hàm răng...

Bất quá thiên tài như hắn là người nắm được buông được, biết mình không phải đối thủ của Lạc Nam, Băng Dương có ý định đào tẩu, một vật thể xuất hiện trên tay hắn…

“Tiểu Na Di Phù?” Lạc Nam tròng mắt co rụt lại…

Băng Dương dứt khoát bóp nát phù lục trên tay, thân hình biến mất…

Nhìn thấy tình cảnh này, Lạc Nam quay đầu nhìn sang Tô Mị cười nhạt một tiếng:

“Con chó không ngoan cản đường bị ta đánh đến ngoan ngoãn rồi, chúng ta đi!”

AE đọc truyện muốn ủng hộ tác ra nhanh thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.