Con Đường Bá Chủ

Chương 132: Phích Du Kích



Bên ngoài Bí Cảnh…

Đám người thông qua Vạn Lý Kính nhìn thấy cảnh tượng Tô Mị không tốn hao một tia sức lực hạ gục ba con Địa Lang có tu vi tương đương với mình, cả đám gương mặt trợn trừng như quả trứng gà…

Vài giây sau đó, trên gương mặt vô số nam nhân nơi đây lập tức bị vẻ ngưng trọng thay thế…

Nữ nhân này quá mức quỷ dị, trong trường hợp tu vi bị áp chế chỉ còn Nguyên Anh sơ kỳ đã kinh khủng như vậy, huống hồ tu vi thật sự của nàng đã là Nguyên Anh Viên Mãn đâu?

Bọn hắn không dám tưởng tượng, nếu người bị Tô Mị mê hoặc là chính mình, liệu có đánh mất thần trí hay không…

Ngay cả khác giống loài như Yêu Thú còn lên cơn động dục, càng đừng nói đến đám thanh niên trai tráng khí huyết phương cương…

Không ít người trong lòng thầm nghĩ, phải đề phòng nàng nhiều một chút, nữ nhân này như một đóa hoa tươi thắm nhưng phủ đầy gai nhọn, không có lòng tin tuyệt đối không thể đến gần a…

“Mị công sao? Không nghĩ tới Tô muội muội lại tìm được một đệ tử đặc biệt như vậy a!” Bách Diện hứng thú quan sát Tô Mị nói, nhớ đến dáng vẻ thanh cao lạnh lùng như tiên tử của Tô Nhan, hai sư đồ, hai sắc thái hoàn toàn khác biệt…

Bảy tên Chấp Sự cũng đồng ý gật đầu, Bách Hoa Tiên Tử Tô Nhan cũng từng là một Học Sinh của Thánh Linh Học Phủ, bọn hắn đương nhiên nhận biết nàng…

Nhớ lại thời điểm đó, Tô Nhan chính là thần tượng đứng đầu của toàn bộ Học Phủ, dù nam dù nữ cũng bị dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng chinh phục…

Mà lúc này, cảnh tượng bên trong Vạn Lý Kính tiếp tục thu hút bọn hắn…

Chỉ thấy Tô Mị ẩn thân sau vách đá, lén lút quan sát một nam tử…

Bọn hắn lập tức nhận ra nam tử này, đây không phải thanh niên đạt Thành Tích khủng bố trong hai lần Khảo Hạch trước sao?

Trong lúc nhất thời, đám người tập trung tinh thần, ra sức quan sát, muốn xem thử kẻ có Thiên Phú tuyệt đỉnh này liệu rằng chiến lực có mạnh mẽ tương xứng hay không…

Hay chỉ là một tên có tiếng không có miếng…

“Hừ, thiên phú cao không có nghĩa là chiến lực mạnh, nói không chừng là thùng rỗng kêu to đấy!” Lâm Thái đứng trong đám Học Sinh oán hận nói, hắn hèn nhát không dám tham gia Khảo Hạch thứ 3, biết bản thân mình chẳng đủ tư cách cạnh tranh vị trí Thánh Linh Bảng…

Đứng bên cạnh Lâm Thái, Lê Khang hai mắt híp lại, hắn cũng rất muốn biết, kẻ dám không nể mặt hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì…

“Thùng rỗng kêu to hay không thì chưa biết, bất quá không phải ngươi có thể so sánh!” Một âm thanh chế nhạo vang lên, người lên tiếng là Hàn Thẩm…

“Đúng rồi! Tiểu Nam công tử vừa đẹp trai lại vừa hào hiệp, nhường hẳn truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ cho nữ tử, lòng dạ rộng rãi không phải ngươi có thể so sánh!”

“Còn phải nói sao? Ai như tên tiểu nhân này, trốn sau lưng nói xấu người khác!”

“Đúng nha!”

Lâm Thái sắc mặt tái nhợt nhìn không ít nữ tân sinh thản nhiên cười nói, một mặt khinh thường nhìn hắn…

Từ lần khảo hạch thứ 2 kết thúc, hành động Phục Sơn Bế Mỹ của Lạc Nam được không ít nữ tử bên trong Thánh Linh Học Phủ hâm mộ, vì lẽ đó thấy có người nói xấu hắn, cả đám lập tức lên tiếng chỉ trích…

Có thể nói, Lạc Nam chưa tiến vào Học Phủ, đã có một đám fan trung thành…

Trước sức mạnh của đám đông, Lâm Thái chỉ có thể oán độc siết chặt tay, cầu cho Lạc Nam bị 5 con sói xé xác…

Đáng tiếc, ước nguyện này của hắn chỉ là chuyện viễn vong…

Bên trong Bí Cảnh…

Lạc Nam gương mặt không chứa đựng một tia cảm xúc nào nhìn qua năm con Địa Lang, bị bọn chúng bao vây, làm hắn nhớ đến thời điểm tại U Nguyên Đại Lục…

Cũng đồng thời nhớ đến nữ nhân nóng bỏng bá đạo nhưng có phần ngây thơ kia…

Không biết hiện tại nàng như thế nào rồi…

Chỉ mới xa cách không lâu, hắn lại tưởng niệm như thế, đây là việc hiếm hoi từ trước đến nay…

HÚ…

Không cho Lạc Nam cơ hội lâm vào hồi ức, theo một tiếng tru dài ngân vang, thân thể linh hoạt của đám Địa Lang đã chia thành năm hướng khác nhau, nanh vuốt vươn dài dữ tợn, từng đôi mắt đỏ ngầu lao đến…

Lạc Nam nhếch miệng cười một tiếng, Thủy Hồng Cước điên cuồng huy động, kết hợp với Tứ Chuyển Thể Tu lực lượng…

Bàn chân mang theo sức nặng như sóng thần giận dữ, hướng về con Địa Lang nhào đến nhanh nhất sút mạnh…

ẦM…

Chẳng hoa mỹ cũng chẳng rườm rà, đơn giản mà thô bạo đến cực điểm, trước một cước của Lạc Nam, con Địa Lang xấu số hàm răng chính thức nát bấy, đầu nó bị đá lệch sang một bên, thân xác bay xa hàng cây số…

Đụng nát vô số khối đá mới chịu dừng lại, thể xác chính thức nát bấy thành thịt vụn…

Mà lúc này, bốn con Địa Lang khác đã tiếp cận Lạc Nam…

Trước ánh mắt kinh dị của đám người, một thân ảnh khổng lồ đột ngột xuất hiện…

Thổ Hùng như hộ vệ trung thành, hai cánh tay lực lưỡng tràn đầy cơ bắp của nó bắt lấy cổ hai con Địa Lang, như chộp hai con gà…

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Thổ Hùng so với Lạc Nam càng thô bạo hơn, nắm lấy hai con Địa Lang trên tay đã sớm bị bẻ gãy cổ như hai thanh vũ khí, điên cuồng quất mạnh vào hai con còn lại…

Rốt cuộc, sau những cú nện trời giáng của Thổ Hùng, hai con Địa Lang còn lại bị đập thành bánh thịt…

Thổ Hùng chính là được ngưng tụ từ linh lực cấp cao Chân Thổ, thời gian qua các trận chiến của Lạc Nam đa phần đều gặp đối thủ mạnh mẽ hoặc số lượng quá đông, vì lẽ đó công dụng của Thổ Hùng cũng không quá lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là nó yếu…

Trái lại trong cùng cấp, nó khủng bố vô cùng …

RỐNG

Thổ Hùng gầm lên ngạo nghễ, cánh tay mạnh mẽ vỗ vào lồng ngực như đánh trống trận, rốt cuộc chính thức tan biến trong trời đất…

Lạc Nam nhàn nhã đứng nhìn, từ đầu đến cuối hắn chỉ xuất thủ duy nhất một lần mà thôi…

Thẻ Bài hiện lên con số 250 Điểm Tích Lũy…

Tô Mị bàn tay bịt kín miệng không cho bản thân bật thốt ra tiếng…nơi lồng ngực to tròn của nàng, trái tim nhảy lên nhảy xuống, hô hấp dồn dập hơn bao giờ hết…

Nói thì dài nhưng từ lúc năm con Địa Lang lao đến Lạc Nam, cho đến lúc toàn bộ chúng nó biến thành thịt vụn, chỉ qua thời gian vài lần hô hấp mà thôi…

So với hiệu suất nàng hạ ba con Địa Lang kia, quả thật nhanh hơn không biết bao nhiêu lần…

“Tam muội, đây là nam nhân muội chọn đó sao?” Tô Mị mím chặt môi, trong lòng thầm thì…

Bên ngoài bí cảnh đột ngột trở nên yên tĩnh…

Tĩnh đến cực hạn, tĩnh đến khác thường…

Ực…

Hồi lâu sau, vô số âm thanh nuốt nước bọt khô khốc vang lên, đám người lắp bắp hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó tin trong mắt đối phương…

Rốt cuộc, từng âm thanh hãi hùng khiếp vía nghị luận ầm ỷ, hầu hết đều cảm thấy tình cảnh không quá chân thật…

“Làm sao… sao có thể mạnh như vậy?” Lâm Thái chính thức chết lặng, trong miệng hắn chỉ có thể phát ra vài tiếng lặp đi lặp lại…

“Bình tĩnh đi, loại vũ kỹ lúc nãy mặc dù mạnh mẽ, nhưng theo ta thấy phải điều động một lượng Linh Lực cực lớn, hắn không thể liên tục thi triển đâu!” Lê Khang vỗ bả vai Lâm Thái, âm thanh khàn khàn giải thích…

Theo hắn cho rằng, vũ kỹ mạnh mẽ như Thổ Hùng, khi sử dụng sẽ tiêu hao rất nhiều Linh Lực…

Lạc Nam sẽ không thể liên tục sử dụng…

Lâm Thái khó khăn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là hắn không phát giác được, thân thể của Lê Khang hơi nhẹ rung rẩy…

Thất đại chắp sự ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả thân ảnh của Chấp Chính Trưởng Lão không biết từ bao giờ đã lặng lẽ xuất hiện, ngưng trọng nhìn chằm chằm thân ảnh người thiếu niên…

Loại Vũ Kỹ có thể điều động Linh Lực ngưng tụ thành hình dạng Yêu Thú để thay chủ nhân chiến đấu, hiếm hoi vô cùng…

Bên trong Học Phủ, cũng chỉ có một môn duy nhất mà thôi…

Và người thành công tu luyện có thể đếm được trên đầu ngón tay…

Trong đôi mắt sáng như sao trời của Bách Diện tràn ngập tự hào cùng một tia nhu tình như nước…người nam nhân này, trưởng thành nhanh hơn nàng mong đợi…

Lạc Nam không rãnh đứng im một chỗ, dựa vào tầm quan sát của Thấu Thị Vạn Lý, hắn phát hiện Cồn Cát này phạm vi cũng không phải quá lớn…

Muốn rời khỏi nơi đây…

Đương nhiên tên này cũng đã sớm phát hiện tồn tại của Tô Mị, chẳng qua nàng muốn lẫn trốn hắn cũng không ngần ngại giả ngu, nữ nhân này dù sao cũng là đại tỷ của Yên Nhược Tuyết, phải nể mặt một chút…

Tiêu Dao Mị Ảnh Bộ triển khai, thân hình nhanh chóng hóa thành tàn ảnh rời đi…

Mà Tô Mị ngày càng tò mò về người nam nhân này, muốn triệt để quan sát thủ đoạn của hắn, vội vàng lấy ra một đôi giày tinh xảo mang vào chân, thi triển thân pháp đuổi theo…

Đôi giày trên chân nàng phát ra ánh sáng, gia trì tốc độ cho nàng, hiển nhiên cũng là một kiện pháp bảo không tệ…

Nhờ đó mà không bị Lạc Nam bỏ quá xa…

Nhìn bóng lưng phong lưu tiêu sái, áo bào tung bay, tàn ảnh tiêu dao tự tại phía trước, Tô Mị mắt đẹp lấp lánh, âm thầm thích thú với môn thân pháp này của hắn…

Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, lần đầu tiên có công dụng tán gái…

Thật ra Lạc Nam cố tình giảm tốc độ, nếu hắn toàn lực chạy đi, nữ nhân này ngay cả ngửi khói cũng không thể a…

“Vị tiểu huynh đệ này! Giao ra Thẻ Bài của ngươi, ngày sau gặp mặt có thể chào nhau một tiếng a…”

Đột ngột, âm thanh cười nói khiến Lạc Nam dừng chân, thong thả nhìn qua một tên nam tử béo mập nhảy ra đứng trước mặt hắn…

“Ta và ngươi rất quen sao?” Lạc Nam trầm giọng hỏi…

“Chúng ta không quen, nhưng thật đáng tiếc, Phích Du Kích ta có hứng thú với Thẻ Bài trên người ngươi!” Tên béo lên tiếng cười hề hề…

“Ồ? Ngươi lấy đâu ra tự tin?” Lạc Nam lạnh lùng lên tiếng…

“Haha, ta biết huynh đệ có thiên phú phi phàm, liên tục đạt thành tích cao qua hai lần Khảo Hạch, nhưng đối với người của Phích Lịch Đường chúng ta, thiên phú chẳng là cái thá gì!” Phích Du Kích ra vẻ bất cần, lên tiếng chế giễu…

“Phích Lịch Đường? là cái gì? Ăn được sao?” Lạc Nam không sao cả nhíu mày…

Phích Du Kích mặt cười sựng lại, nhìn Lạc Nam chưa nghe qua danh tiếng của Phích Lịch Đường, sắc mặt hắn như nuốt phải con ruồi…

“Phích Lịch Đường là gì thì để lựu đạn trên tay ta cho bằng hữu biết vậy!” Phích Du Kích ngoáy ngoáy lỗ tai trong đê tiện hết sức, đột nhiên không biết từ nơi nào móc ra một viên cầu đen xì có ngồi nổ nắm trên tay…

Lạc Nam gương mặt mộng bức, con bà nó, đây không phải là lựu đạn ở kiếp trước sao? thế giới tu chân này cũng có?

“Công tử hiểu lầm! Ngay cả việc Tu Tiên mà người của thế giới này còn làm được, thì việc chế tạo các loại vũ khí có sức công phá mạnh mẽ không phải chuyện lạ gì!” Kim Nhi lên tiếng giải thích…

Lạc Nam khóe miệng co giật, xem ra hắn quả thật là ếch ngồi đáy giếng, lời của Kim Nhi hoàn toàn hợp lý, ngay cả các vật thần kỳ như Truyền Tống Trận, Pháp Bảo Phi Hành còn luyện chế được, thì lựu đạn chẳng là cái thá gì…

Chẳng qua hắn chưa từng gặp mà thôi…

Bất quá Lựu Đạn này so với kiếp trước còn cao cấp hơn rất nhiều, vậy mà để Lạc Nam cảm giác được một tia uy lực…

“Ngươi dựa vào thứ đó muốn ăn chắc ta?” Lấy lại bình tĩnh, Lạc Nam gương mặt cổ quái nhìn Phích Du Kích…

“Hừ, đừng tưởng thiên phú cao là xem trời bằng vung, Phích Lịch Đường chúng ta chuyên dùng để trị đám thiên tài như ngươi!” Phích Du Kích mặt béo núc ních thịt tự tin nói…

Lựu đạn trên tay hắn có thể nổ trọng thương Hóa Thần Kỳ, hắn không tin Lạc Nam có thể chống đỡ được, đó là lý do vì sao Phích Du Kích can đảm tập kích Lạc Nam…

“Ngươi nói nhảm quá nhiều!” Lạc Nam lại hết hứng thú dây dưa với con hàng này, bàn tay hướng về thân thể mập mạp nắm chặt…

“Quan Tài Cát!”

Vô số Thổ Linh Lực cấp tốc hình thành bốn vách quan tài, ép mạnh về phía Phích Du Kích…

“Nổ cho lão tử!”

Phích Du Kích không sợ chút nào, lựu đạn trên tay ném về quan tài đang được ngưng tụ…

ĐÙNG…

Quan tài chưa kịp hình thành đã nát bấy trước vụ nổ khủng bố, Phích Du Kích hưng phấn vô cùng, lại móc ra vài viên lựu đạn, hướng Lạc Nam ném tới…

“Không ổn!” Tô Mị ngưng trọng nhíu mày, nghĩ cách viện trợ…

Phích Lịch Đường là một thế lực Thất Cấp điên cuồng, toàn bộ môn phái chỉ là một đám người điên ưa thích thuốc nổ, xem việc chế tạo vũ khí có sức hủy diệt cao là chân lý của cuộc đời, lại thường sai đệ tử đánh bom liều chết khi có thế lực chống đối bọn hắn…

Có thể nói, toàn bộ Phích Lịch Đường là một đám tâm thần bị tẩy não…

Trong mắt đệ tử của Phích Lịch Đường, đánh bom liều chết chính là vinh quang vô thượng, bọn hắn ước gì người được chọn thi hành nhiệm vụ là chính mình…

Có thể chết cùng vô số kẻ thù trong vụ nổ bom động trời, là lý tưởng cao đẹp của Phích Lịch Đường a…

Vì lẽ đó mà ngay cả một vài Bát Cấp Thế Lực cũng ngần ngại bọn chúng…

Mà trước vài quả bom đang bay tới, Lạc Nam vẫn ung dung như không…

Vô số người cho rằng hắn sợ hãi nên cứng đơ người, âm thầm than thở tiếc nuối…

ÒM…

Theo một tiếng trầm thấp, Mộc Quy vững chắc xuất hiện, ngăn cả trước mặt Lạc Nam…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Vài âm thanh khủng bố vang lên, lựu đạn triệt để ầm vang đất trời, khói bụi mịt mù che phủ cả màn ảnh…

Chỉ là rất nhanh bọn hắn lại một lần nữa trợn mắt há mồm nhìn Lạc Nam vẫn thong dong đứng yên một chỗ, trước mặt hắn là một con rùa lớn, che chắn toàn bộ uy lực của làn bom đạn…

Lạc Nam thoáng đánh giá, mai rùa của Mộc Quy vậy mà xuất hiện không ít vết nứt, có thể thấy lựu đạn của Phích Lịch Đường không phải chuyện đùa…

“Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi bình yên vô sự?” Phích Du Kích như gặp quỷ, cơ thể mập mạp nhảy dựng lên…

Hắn tự tin chiến đấu cùng Lạc Nam là ỷ vào uy lực của lựu đạn, nào ngờ ngay cả cộng tóc của người ta cũng không động vào được…

“Đến lượt ta!” Lạc Nam hài hước nhìn tên mập, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, một lần nữa hóa thành tàn ảnh phá không mà đến…

Mộc Hình Quyền không khách khí đấm mạnh vào cái bụng phệ tròn vo của Phích Du Kích…

Phốc…

Phích Du Kích như trái bóng thịt, bị đấm đến thổ huyết lăn tròn trên mặt đất…

Trong lúc Lạc Nam định tiếp tục tấn công, chỉ thấy Phích Du Kích chật vật ngồi dậy, đột ngột móc ra một Hỏa Tiễn to bằng thân cây…

Trước ánh mắt khó tin của Lạc Nam, thân thể béo tròn núc ních thịt chật vật ngồi lên Hỏa Tiễn…

XÈO…

Sau đít Hỏa Tiễn phát ra vô số tia lửa, phản lực cực mạnh ầm vang cả mặt đất, cấp tốc phóng lên trời cao…

Vụt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh nhẹn vô cùng…

“Tiểu tử thúi, đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không ném bom nổ chết ngươi!” Không trung vọng lại âm thanh hèn mọn mang tính uy hiếp của Phích Du Kích…

Lạc Nam khóe miệng một lần nữa co giật, trong lòng thầm nghĩ:

“Lần này xem như ngươi may mắn, có lần sau lão tử móc Cung ra bắn chết ngươi!”

….

AE đọc truyện Ai muốn ủng hộ tác thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.