Con Dâu Trời Phú

Chương 348





Giải quyết xong vụ chị mình, Tống Bạch cũng xem như xem như có thể yên tâm ra đường.
Ra sân bay đón Dương Tự đã.
“Anh Ba! Em ở đây~”
“Chơi đã không?” Tống Bạch đấm vào ngực cậu.
Dương Tự làm bộ hộc máu: “Anh, nhẹ tay chút, chân tay em nhỏ không chịu nổi sự giày vò của anh đâu.”
“Yếu chết đi được.” Tống Bạch khinh bỉ.
“Cái của em gọi là có tiềm lực, không gian phát triển cực lớn.”
“Được rồi, dừng lại ngay! Để mai anh đây qua báo với ông già một tiếng, để ông già ném cậu vào trại quân đội chơi vài ngày.

Đừng cảm kϊƈɦ anh quá nha~”
Mặt Dương Tự biến sắc: “Anh Ba, xin anh nương tay cho, đừng có giày vò em mà! Lần trước trúng đạn để cả vết sẹo nè, không tin anh xem!”
Vừa nói, liền đưa tay vén áo lên.
“Trước mặt bao nhiêu con mắt mà làm gì đó? Mau kéo xuống!” Tống Bạch mặt đen thui, thằng ranh con này.
“Anh hứa không đến tìm ông già nhà em đi.”
“Hay nhỉ! Tưởng ông già cậu là keo dán giấy hả? Ông ấy mà thèm nghe một tiểu bối bịa chuyện sao? Những điều này chỉ có cậu mới tin.”
“Lần trước nếu không phải tại anh nói quăng em vô trại quận đội, ông em sẽ làm vậy ư?”
“Không rảnh đấu khẩu với cậu! Lấy đồ rồi đi thôi.”
“Không phải… anh Ba, anh phải phụ em một tay chứ!”
“…”
Tống Bạch khiêng cái thùng cuối cùng lên ghế sau, hất tay đóng cửa, “Ê, cậu cướp tiền trong kho bạc của đế quốc Mỹ hay sao? Nặng vậy…”
“Hihi, em mua hai thùng rượu vang đỏ, chừng này này.” Dương Tự huơ năm ngón tay, “giá rẻ bèo à, ok? Trong đó còn một chai Petrus lâu năm đấy.”
“Nếu là vào năm 80, chắc cậu thành bọn đầu cơ trục lợi luôn quá.” Tống Bạch ngồi lên ghế lái.
Dương Tự cũng bước lên xe, thắt chặt dây an toàn: “Đầu cơ thì sao vậy? Thời ấy, đám đầu cơ cũng là một trong những người đầu tiên giàu sụ đấy!”
“Cứt! Chỉ là đầu cơ trục lợi, sớm muộn đuôi của bọn tư bản cũng sẽ bị nắm được.”
“Anh Ba, anh đoán xem lần này em đi Mỹ gặp được ai?”
“Ai?”
“An Tuyệt, cậu Tuyệt đó.”
“Thiệt hay đùa đó? Anh ta không ở trong nước sao?”
“Ai mà biết? Không chừng là anh ta cũng đi kiếm…”
Tống Bạch nhíu mày: “Ý gì?”
“Em gặp anh ta trong hội trường show người lớn, anh nghĩ là ý gì?”
“Cậu chắc không?” Tống Bạch tỏ vẻ hoài nghi, “An Tuyệt rất ít khi có xì căng đan, anh ta mà đi đến mấy chỗ đó kiếm của lạ sao?” Còn cua gái Tây?
Dương Tự đảo mắt: “Em có bảoAn Tuyệtđi kiếm của lạ đâu.


Hơn nữa bên cạnh cậu Tuyệt còn có một cô gái xinh đẹp vô cùng đi theo, còn có thể để mắt đến con nào khác nữa?”
“Cô gái xinh đẹp?”
“Ừ!”
“Em nói anh nghe, hai người tay nắm tay, trông có vẻ thân mật lắm!”
“Hơ hơ, cậu lắm chuyện thiệt.”
“Em như vậy gọi là mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám hướng, thu thập thông tin mọi lúc mọi nơi, ít ra chúng em có thể xác định là cậu Tuyệt hiện tại không có ở trong nước.”
“Sau đó thì sao? Anh ta không có trong nước, mày dám dấy sóng gió gì hả?”
Dương Tự ngượng ngùng: “Anh cũng đề cao em quá…”
Xe chạy đến Hội Tân Lầu, Chu Dịch lái chiếc Bentley mới tẩu được đến.
“Anh Dịch!” Dương Tự tung tăng chạy qua.
Chu Dịch dựa vào đầu xe, cười gian: “Oh, chơi một vòng Mỹ mới về đó hả? Đã ngủ với gái Tây nào chưa?”
“Thằng này nó đi xem show người lớn, cậu nói xem có ngủ không? Trừ phi mặt đó của nó có vấn đề.” Tống Bạch đóng cửa khóa xe rồi bước đến.
Dương Tự đang muốn nói lời biện hộ, đành nuốt vào trong.
“Thằng quỷ sứ, được đó mày, dám đi xem show người lớn luôn! Khẩu vị nặng quá…”
Dương Tự hơ hơ hai tiếng, cười trừ: Lòng bảo bảo đau nói, nhưng bảo bảo phải đấm mặt sưng để giống kẻ mập.
Đau quá!
“Đi thôi, tôi đặt bàn trong đó rồi.” Chu dịch để chìa khóa xe vào trong túi quần xong, bước vào trong.
“Anh Ba, bên này!”
“Tôi biết, mọi người vào trước đi, tôi phải đón một người.”
“Ai vậy?”
“Chị Đàm của mày.”
“Trời! Cướp vợ người ta kìa, Nhị Gia mà tới thì chơi sao?”
“Biến, đồ miệng quạ!”
“Được, được, được, dù sao anh và anh Dịch là chủ xị, em chỉ đem miệng tới ăn thôi, hai người thích sao thì làm!”
“Đợi đã.”
“Làm gì?”
“Có tiền lẻ không? Đưa tôi 50.”
“Có.” Dương Tự lôi tờ tiền xanh lè ra đưa cho anh, “Anh mua gì vậy?”
“Hạt dẻ rang đường.”
Đàm Hi thay đồ xong, lúc vào nhà tắm rửa mặt thì điện thoại reo, lấy khăn lau khô mặt, “ Alô, tôi là Đàm Hi.”
“Nghỉ đông thích không, Hi Hi?”
“… An An?”
“Là tớ đây, chứ cậu tưởng ai hả?”
Đàm Hi nhấc điện thoại lên, nhìn vào màn hình: “Đang ở nước ngoài?”
“Ừ, đi nghỉ mát với anh tớ ở Las Vegas.”

“Sướиɠ nha.”
“Tớ hỏi cậu, “Tấm thủy tinh lớn” của Marcel Duchamp và “Thu” của Kandinsky đồng giá, cậu sẽ chọn bức nào?”
“Đấu giá?”
“Ừ, tớ cảm thấy hai bức đều không tệ, cậu quyết định giúp tớ được không?”
“Không thể mua cả hai bức sao? Dù sao cậu cũng không thiếu tiền…” Đàm Hi đã biết được quan hệ của An An và nhà họ An, bởi vậy mới nói ra câu đó.

Huống chi cô ấy còn có anh trai bên cạnh, căn bản là không cần tự tốn tiền!
“Nhưng quy tắc ở đây là mỗi người chỉ được đấu giá một món thôi.”
“Oh, vậy thì bức của Marcel Duchamp đi.”
“Tại sao?” An đại mỹ nhân hứng thú hết sức, dường như lý do của Đàm Hi so với bản thân bức tranh còn khiến cô tò mò hơn.
“Bởi vì ông ta dám vẽ râu trêи mặt của Mona Lisa.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừ… Tớ thích sự to gan của người Pháp hơn, tranh của Kandinsky quá trừu tượng, xem không hiểu.”
“Cậu mà cũng có cái xem không hiểu hả?”
“Tớ có phải là bách khoa toàn thư đâu.” Đàm Hi đảo mắt, một bên cổ kẹp điện thoại, nhỏ hai giọt tinh dầu vào tay thoa đều, sau đó vỗ lên mặt.
“Được, vậy thì Marcel Duchamp.”
“Xì… sao tớ nghe như kiểu ra chợ mua rau ấy nhỉ?”
“Đều là mua bán thôi, không có gì khác biệt.”
Khóe miệng Đàm Hi hơi giật, “Tớ có điện thoại, cúp máy nha, cậu chơi ở thành phố Casino vui nhé.”
“Ok, khai giảng gặp lại cậu.”
Đàm Hi nhanh chóng cúp máy, “A lô, Tiểu Bạch, anh ở đâu?”
“Vào trong rồi, nhưng khó đậu xe quá.”
“Để tôi xuống.”
Mười phút sau, Đàm Hi mở cửa ghế phụ.

Tống Bạch tiện tay đưa cho cô một túi giấy nóng hổi.
“Oh, hạt dẻ rang đường, anh mua hả?” Đàm Hi mở túi ra ngửi, thơm thật.
“Đi ngang qua, vừa hay có tiền lẻ.”
“Cảm ơn.”
Lúc hai người đến Hội Tân Lầu thì trời đã gần tối.
“Mấy thím làm gì vậy? Sắp một tiếng rồi đó.” Chu Dịch chỉ vào đồng hồ, cười như không cười.
Tống Bạch đạp một phát, “Nín.”
Đàm Hi cũng bắt chước theo, có điều lực còn mạnh hơn Tống Bạch N lần, “Im miệng.”

“Má!”
Đàm Hi trừng qua một cái.
Chu Dịch bĩu môi, “Chị của tôi, chị cũng ác lắm.” Chọn đúng chỗ nhiều xương mà đạp, quả nhiên, độc nhất lòng dạ đàn bà mà!
Dương Tự kêu hai người ngồi xuống, “Gọi món, gọi món, bụng ông đây đói cồn cào rồi.”
Đồ ăn của Hội Tân Lậu đương nhiên không tệ rồi, nhất là vịt quay và thịt kho tàu, vì vậy, Đàm Hi ăn đến no căng.
Lúc về, Tống Bạch và Chu Dịch giành nhau trả tiền, còn cô thì chỉ có thể chống eo, mặt như bị táo bón.
“Chị dâu, mấy tháng rồi?” Dương Tự cười khì sáp lại gần.
Đàm Hi tức đến hộc máu: “Ai là chị dâu cậu? Biến!”
“Chị về với Nhị Gia, không gọi là chị dâu, không lẽ gọi là mợ hả?”
“Chị xem hành động của chị, có phải mang thai rồi không?”
Đàm Hi lập tức đưa tay nhéo lỗ tai cậu: “Ai mang thai? Hả?”
“Đau, đau, đau…”
“Lúc nãy không phải còn đắc ý lắm sao, bây giờ sao lại không kêu nữa? Cậu kêu nữa coi?”
“Chị, em sai rồi, chị hạ thủ lưu tình…”
Đàm Hi cười, “Lúc nãy không phải còn gọi chị dâu sao, sao giờ lại thành chị rồi?”
“Em đùa thôi mà, đùa thôi.” Hai tay chắp lại, Dương Tự mặt ngoan ngoãn, “Đừng giận mà!”
Đàm Hi buông tay, quay lại nhìn về trước, lúc sau: “Sau này không được gọi lung tung.”
Dương Tự thấy biểu hiện lãnh đạm của cô, không như nói đùa, tự dưng thấy lòng thấp thõm, cũng không dám đùa dai nữa.
Cúi đầu, giọng ồm ồm: “Biết rồi.”
Đàm Hi liếc trộm Dương Tự, thấy cậu đầu tiu nghỉu cúi xuống, mắt liền cười, phút chốc lại hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Dương Tự hứ một tiếng, đúng lúc Tống Bạch đi đến, quàng vai cậu: “Muốn đi đâu chơi không?”
Nghĩ nghĩ, Dương Tự phì cười một tiếng, quay lại nhìn Đàm Hi: “Chị, chị thấy sao?”
“Tôi không có ý kiến, nhưng trước tám giờ tôi phải về nhà.”
“Vậy… đi hát nha?”
Đàm Hi bĩu môi.
Dương Tự lập tức đổi lời, thái độ không khác gì đầy tớ: “Ra biển hóng gió?”
Đàm Hi vỗ một cái: “Đi thôi, đứng ngơ ra làm gì?”
“Được thôi!” Dương Tự tung tăng đi theo sau, “Chị, em với chị một xe.

Lần trước ở câu lạc bộ chị và anh Dịch đấu với nhau, em luôn muốn biết nếu ngồi lên sẽ có cảm giác thế nào, cuối cùng hôm nay có cơ hội rồi…”
“Cậu chắc chắn muốn đi theo tôi?” Đàm Hi cười như không cười nhìnDương Tự.
“Đương nhiên!”
“Được, lên xe đi.”
Đàm Hi bá đạo chiếm xe Tống Bạch, đợi hai người đều đã ngồi đâu vào đấy, Tống Bạch mới tỉnh ngộ rờ rờ trong túi, chìa khóa xe không cánh mà bay.
“Trời!” Lấy lúc nào vậy?
“Giỏi nha chị tôi.” Chu Dịch lắc đầu, thở dài, vỗ vai anh, “Ba, cậu với tôi ngồi một xe.”
“Anh có thấy Dương Tự có gì đó không đúng không?”
“Cậu ta bị sao?” Chẳng qua niềm nở hơn thôi mà.
Tống Bạch trầm ngâm: “Giống chó Pug.”
“Phụt~ So sánh này tôi cho 10 điểm.”

“Không đùa!” Cùi chỏ dụi thẳng qua, “Tôi nói nghiêm túc đó.”
“Cái danh chị Đàm không phải gọi cho có đâu.

Bà cô đấy có đầy cách xử người, đến cả cậm ấm mắt để trêи đỉnh đầu như cậu chẳng phải cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ cô ấy đó sao? Dương Tự trúng chiêu cô ấy chẳng phải bình thường sao?”
“Hơ hơ, hình như cậu nói thiếu một người?”
“Dịch tử, hình như cậu cũng từng bị bà cô đó xử lý mà phải không? Quạ đen cười heo đen, Hay lắm chắc?”
Tống Bạch cười cợt.
“Ba à, cậu là đứa đầu tiên khuất phục dưới tay cô ấy đấy nha, hihi… tôi không “vinh dự” như cậu.”
Tống Bạch không cười ra được nữa.
Cảnh đêm bên sông, gió đêm vi vu, hai con Bentley chạy song song bên đường Giang Tân thẳng tắp rộng rãi, mạnh mễ như sấm, xé toạt màn đêm.
“Chị, vượt đi! Vượt đi!” Dương Tự ngồi ở ghế phụ, hò hét giống đánh trận vậy.
Chu Dịch rồ ga đạp xăng, bốn ống xăng kêu lên vang dội, gió thổi vù vù bên tai và tiếng cô gái nào đó đang… cười nhạo: “Chu Dịch, đồ dở hơi.”
Âm cuối kéo dài, như lượn núi vờn nước vậy.
Dương Tự thay anh em mặc niệm 3 giây, sau đó giơ ngón cái về hướng người đàn bà điên ngồi kế bên, “Chị, chị là thần tượng của em.”
“Ô qua… hô hô…” Đàm Hi mở mui xe ra, ánh sáng lạnh lẽo không còn bị cản lại mà chiếu thẳng vào trong, cô bắt đầu kêu to bất chấp.
Dương Tự bị gió thổi đến ko mở mắt ra được, liền ngậm miệng lại, trong lòng gào thét điên cuồng: điên rồi, điên thật rồi…
“Má! Nó mà là phụ nữ gì chứ?!” Tay đấm lên vô lăng, Chu Dịch văng tục chửi thề, cần ga sao đó đạp tới cùng.
“Chị, anh Dịch vượt qua chúng ta rồi.”
Đàm Hi nhíu mày, nhìn đồng hồ xe, cô đã bắt đầu vượt tốc lên 100 rồi, Chu Dịch chắn chắc nhanh hơn cô.
Dương Tự gấp đến không chịu được, cứ la hét liên tục: “Chị, xông lên đi! Xông lên! Vượt!”
“Nín.”
Két~
Đàm Hi đạp chân thắng, tốc độ chậm lại, vị trí bây giờ đã không thấy được xe của Chu Dịch rồi.
“Chị, chị làm gì không đua nữa?”
“Đua cái đầu cậu! Mau gọi điện cho Tống Bạch, kêu anh ta gọi Chu Dịch dừng lại, đây không phải trường đua chính quy, cũng không phải câu lạc bộ, chạy nhanh vậy muốn đi uống trà với cảnh sát hả?”
“Hả? Dạ!” Dương Tự kịp phản ứng lại, mau chóng gọi điện thoại.
“Không có người bắt máy, sao giờ?”
“Gọi tiếp.”
“Dạ.” Dương Tự giờ bình tĩnh lại, đã kinh sợ đến toát mồ hôi từ sớm, sao cậu lại quên mất đây là trong thành phố, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố!
“Gọi được rồi! A Lô, anh Ba là em Dương Tự, anh mau… dạ? Không có chuyện gì chứ? Dạ, tụi em qua đó ngay.

Dạ… gặp rồi nói.”
Đàm Hi nhíu mày: “Chu Dịch dừng lại chưa?”
“Dừng rồi.”
“Vậy cậu làm gì mà mặt như khóc vậy?”
“… Anh Dịch bị xe cảnh sát ép dừng lại.”
“Trời! Anh ta là đồ ngu hả?!”
Dương Tự rùng mình, “Hình như… anh ấy còn quên đem bằng lái nữa.”
“Mẹ kiếp!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.