Con Dâu Trời Phú

Chương 1438





Tống Tử Văn là một người đàn ông rất có kiên nhẫn.
Cho dù là trong công việc hay trong tình cảm, anh vẫn có thể ở trong tư thái ngủ đông, chậm rãi chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Đâu vào đấy.

Đến tối, hai người ăn cơm chiều xong thì cùng ngồi trên2sofa xem phim.

Khi kim đồng hồ nhích tới con số 9, Nhiễm Dao nói, “Không còn sớm nữa, khi nào thì anh định về?” Người đàn ông im lặng trong giây lát, “Anh có thể ở lại không?” Cô lắc đầu.
Tống Tử Văn không hề miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Ngày mai5anh sẽ tới nấu bữa sáng cho em.” Nhiễm Dao tiễn anh ra cửa, vẫn không có ý định giữ anh lại.

Hôm sau, lúc cô ngủ dậy thì trên bàn đã bày sẵn sandwich và sữa tươi nóng hổi.

Anh nói, “Chào buổi sáng.” “… Chào buổi sáng.”
Ăn sáng xong, Nhiễm Dao6chuẩn bị đi làm.


Tống Tử Văn buông dao nĩa xuống, “Anh đưa em đi.” “Không cần.” Anh còn chưa ăn xong bữa sáng, đến sữa cũng chỉ mới uống được một nửa.

“Những cái này anh về rồi dọn sau.” Nói xong liền đi thẳng ra chỗ huyền quan thay giày, lại5gỡ áo khoác xuống và mặc lên người, “Đã bảy giờ bốn mươi phút rồi, không vội à?” Nhiễm Dao mím môi, cô căn bản không có lý do gì để từ chối cả.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại vững vàng… đã tới nơi.

Tống Tử Văn: “Nếu tiện, em có thể3đưa anh chìa khóa dự phòng của nhà em không? Bàn ăn còn chưa dọn, ví của anh cũng để ở trên sofa trong phòng khách rồi.” “Vậy sáng nay anh vào bằng cách nào? Giờ mới hỏi mượn em, có phải quá muộn rồi không?” Lời nói rõ ràng đầy gai nhọn.

“Giận rồi sao?” Người đàn ông đưa tay vuốt tóc cô nhưng bị nhiễm Dao né tránh.
Anh thu tay lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên, “Anh tìm được chìa khóa ở dưới thảm ngoài cửa,“ Anh lấy ra, miết nó trong tay, “Dù đã từng là của mình, nhưng vẫn phải cần chủ nhân của nó đồng ý mới được.”
“Không hỏi mà tự lấy chính là trộm!” “Thế nên, giờ anh mới chính thức hỏi ý kiến của em.”
Nhiễm Dao nhìn anh, “Không… cho.”
“Vậy anh đành nhận vậy, cảm ơn.

Giữa trưa anh sẽ tới đón em về nhà ăn cơm.”
Hừ, người đàn ông này ngoại trừ rất nhẫn nại ra thì da mặt quả thực dày số một luôn.

12 giờ đúng.

Lộ Lộ đẩy cửa phòng ra, “Nhiễm Tổng, anh Tống tới.”
Nhiễm Dao cũng không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy gì.
“Giờ anh ấy đang chờ ở bên ngoài…”
Ngòi bút dừng lại.
“Nói chuyện phiếm với mọi người.” Lộ Lộ nói hết lời.

Nhiễm Dao hít sâu, huyệt thái dương giật giật.


Lộ Lộ cảm nhận được một luồng khí lạnh ập thẳng vào mặt, vội vàng rụt cổ giả vờ làm chim cút.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Dao liền đứng dậy và đi ra ngoài.

Còn chưa tới khu giải lao đã nghe thấy giọng của Lý Lị: “… Anh Tống à, lần ở cục cảnh sát đã mang lại phiền toái cho anh rồi, thật sự xin lỗi.” “Không cần khách khí.” Thận trọng, lạnh lùng, nghiêm nghị, quả thực rất có bộ dáng.
Có những người tự thân đã có khí thế, khi đứng trước một đám người thì cũng giống như lúc mở nút tắt tiếng, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Hiển nhiên, Tống Tử Văn chính là kiểu người như vậy.

Quan trọng là dù chẳng ai nói gì thì anh cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cực kỳ thích thú trước không khí yên lặng này.

Lý Lị căng da đầu nói xong thì chạy biến đi như thể có bôi dầu dưới chân vậy.

Xoay người thấy được Nhiễm Dao, cô ta liền gọi một tiếng, “Nhiễm Tổng”, mắt Tống Tử Văn sáng lên, đẩy đám người ra, đi tới bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy, “Cơm chín rồi, chúng ta về nhà thôi?” Trong đám người truyền ra tiếng “ồ“.

“Vậy hôm nay tôi gọi ít đi một phần cơm, Nhiễm Tổng nhé?” Tống tử Văn, “Ngày mai, ngày kia cũng có thể bớt.”
“Được ạ!” Đáp lời như phụ họa theo.
Nhiễm Dao: “…” Mở to mắt chó của các người ra ngay, nhìn xem ai mới là bà chủ hả! Trên đường về nhà, Tống Tử Văn bật nhạc, tiếng nhạc du dương truyền vào trong tai, Nhiễm Dao ngáp một cái, đột nhiên lại thấy buồn ngủ.

“Nghỉ ngơi một chút đi, về đến nơi anh sẽ gọi.”

“Vâng.” Sau đó, cô thật sự ngủ luôn.

Mấy ngày sau đó, văn phòng gọi cơm hộp đều trực tiếp bỏ qua phần của Nhiễm Dao.

Lộ Lộ: “Cô về nhà ăn sung mặc sướng, còn thương nhớ gì cơm hộp nữa chứ? Mấy thứ này có thể so được với cơm mà anh Tống nấu sao?”
Ngụ ý: Đang ở trong phúc mà không biết hưởng, đúng là phí phạm của trời đó mẹ trẻ à!
Nhiễm Dao im lặng, trong lòng thì sắp hỏng tới nơi.
Tống Tử Văn y như nước, không có tính kích thích như lửa, lại không chỗ nào không len lỏi vào được, dần dần thẩm thấu vào mọi mặt trong cuộc sống của cô.

Cho đến khi trở thành thói quen.
Nửa tháng sau, Tống Tử Văn thậm chí còn trở thành khách quen của khu chợ cóc gần tiểu khu của Nhiễm Dao nữa.
“Cậu Tống, lại tới mua cá đấy à?”
“Vâng.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.