Con Dâu Trời Phú

Chương 1321: 1322



Chương 1321:


“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, cô ấy có quan hệ sâu xa với Tổng gia, làm cây cầu bắc giữa hai bên là thích hợp nhất.” “Anh! Em còn tưởng anh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không ngờ anh cũng rất tinh quái đấy!”
“Em nói cái quái gì thế hả?” Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, “Cẩn thận anh đánh em bây giờ! Còn tinh quái…”
“Em đang khen anh cơ mà? Cái đó là khen đấy.” Thời Cảnh hừ lạnh, coi như miễn cưỡng chấp nhận cách nói này của cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới 10 giờ.

Trăng đã treo cao ngoài khung cửa, gió đêm lạnh lùng gào thét, ngưng kết một tầng sương lạnh trên khung cửa sổ.
Đàm Hi và Lục Chinh cáo từ, bà cụ Thời lưu luyến không rời.

“Quá muộn rồi, không phải tiến đấu, bà đi nghỉ đi ạ!”
“Như thế sao được?” Nói xong liền cầm lấy áo lông vũ khoác lên người.
“Bà đừng cố chấp nữa, tâm ý của con cháu, không cần phải đối đãi khách khí như với người ngoài vậy đâu, để A Cảnh và Nguyệt Nhi tiễn thôi.” Vẫn là ông cụ Thời đứng ra khuyên bảo một câu, lúc này bà cụ Thời mới chịu từ bỏ ý định.

“Đi thôi hai vị.” Thời Cảnh làm tư thế mời.
“Anh, anh đứng đắn tí đi!” Nói xong, Thời Nguyệt hướng về phía hai người xin lỗi, “Anh Lục, Hi Hi, anh ấy… có vấn đề về đầu óc, đừng quan tâm.”
Nhìn theo đuôi xe đi xa dần, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, cũng không còn nghe thấy tiếng động cơ xe nữa.
Thời Cảnh và Thời Nguyệt đứng yên tại chỗ, ai cũng không động đậy, vô cùng ăn ý.

Nhìn theo phương hướng hai người rời đi ở phía xa, ai có suy nghĩ của người nấy.
Sau một lúc lâu, “Anh, sau này Hi Hi sẽ thật sự là người một nhà với chúng ta sao?” “Ừ.” Cô ấy vốn đã là người một nhà rồi.
“Em hiểu rồi.”
“Nguyệt Nhi, sau này em đừng đặt tâm tư vào Lục Chinh nữa, trên đời này cũng không phải chỉ có mình cậu ta là đàn ông tốt.”
“Anh!” Thời Nguyệt lắc đầu, phủ nhận theo bản năng, “Anh nói gì thế…”
“Anh có mắt, thấy được.”
“Huống chi, còn ai hiểu biết em gái ruột của mình hơn anh trai chứ hả?” “Thực xin lỗi…” Thời Nguyệt rũ mắt, “Em quá tệ.”
“Thích một người không có gì sai, nhưng phải học được cách một vừa hai phải.” “Vâng, em biết rồi.” Thời Cảnh vỗ đầu cô, “Ngoan lắm.” Thời Nguyệt khẽ thở dài.

“Đi thôi, ở ngoài lạnh quá.” “… Vâng.” Thời Nguyệt đi theo sau lưng anh trai mình, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua.

Trên đời này, chỉ sợ người phụ nữ dám yêu dám hận, hừng hực như lửa giống Đàm Hi mới có thể chinh phục được người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cao lớn bất khuất như Lục Chinh.
Trai tài gái sắc, lưỡng tính tương duyệt.

Thật tốt! Cuối tháng Hai, trong danh sách sơ tuyển các phim chất lượng nhất của Liên hoan phim Berlin có tên của “Hoa sơn trà”, lúc đầu cũng không tạo được ra gợn sóng gì lớn ở trong nước cả.
Lúc sau lại có tin tức truyền ra, nói Lâm Gia Giai sẽ bước trên thảm đỏ trong lễ khai mạc liên hoan phim, cũng chi ra một số tiền lớn cho phần lễ phục, lúc này mới hấp dẫn không ít quần chúng buôn dưa lê.

“Gia Giai có phim được bình chọn à?”
“Không phải đâu! Là do thương hiệu tài trợ mời đi thôi!” “Nói trắng ra là, đi ké thảm đỏ.“.
Hoa Hạ có tiến cử quán quân phòng bán vé năm ngoái là tiết mục mừng năm mới “Bài ca thanh xuân” trong cuộc đua giành giải thưởng Gấu Vàng, đáng tiếc đã bị đào thải từ vòng hai.
Làm trò cười cho cộng đồng mạng.

Nhưng đúng lúc này, một blogger có tên là “Bà ngoại điện ảnh” đã đăng một bức ảnh kéo có khoanh tròn màu đỏ tên phim được đề cử cho giải xuất sắc nhất cùng với đề cử đạo diễn và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Vòng thứ nhất, bên trong là “Hoa sơn trà“.
Vòng thứ hai, bên trong là David Nolan.
Vòng thứ ba, bên trong là Chole Han.
Status kèm theo: “Đây mới chân chính là thực lực, nghe nói bộ phim này được dán nhãn phim loại B đó [husky) [husky]
Rất nhanh, hai cụm từ “Hoa sơn trà được đề cử trong liên hoan phim Berlin” và “Chole Hàn Sóc” cùng lên bảng hot search, không đến ba phút đã leo lên đỉnh.
“Cái quỷ gì thế này? Đề cử tận ba hạng mục!” “Đây chắc là liên hoan phim Berlin giả rồi.” “Phim cấp B mà cũng có thể tranh giải sao?” “Giám khảo không định cho một tội phạm nghiện hút ngồi lên ngai ảnh hậu đấy chứ?”
“Phổ cập khoa học một chút, xét thấy sau khi “Hoa sơn trà được chiếu, nhận được hưởng ứng quá tốt ở thị trường điện ảnh Bắc Mỹ và châu u, thế nên hai tháng trước, cũng là ngày 3 tháng Một, chính thức được xét duyệt là phim cấp A, hoàn toàn có tư cách tham gia tranh giải Gấu Vàng.”
“Đầu tiên, anh Sóc không phải tội phạm nghiện hút, lúc đó ở Hồng Kông hoàn toàn cho phép hút cần sa! Không hề phạm pháp! Không hề phạm pháp! Không hề phạm pháp! Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Còn nữa, nếu đã là liên hoan phim thì phải dùng kỹ thuật diễn và thực lực để nói chuyện!”
“Đừng vội rửa bạn như thế chứ! Mới là vào danh sách đề cử thôi, còn chưa chắc có thể đoạt giải, cẩn thận vui quá hóa buồn, cuối cùng lại tự vả vào mặt mình!”
“Ha ha, có những người đúng là đứng nói chuyện nên chẳng biết đau eo, có biết để được đề cử phim xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim Berlin khó tới mức nào không hả? Huống hồ còn một lúc được đề cử tới ba hạng mục? Có bao nhiêu minh tinh trong nước làm được như thế chứ?”
Vì không có ai điều hướng nên nhiệt độ chỉ nóng trong khoảng hai ngày liền lắng xuống.
Bên Tinh Huy giữ thái độ mặc kệ, không quá mức tuyên dương cũng không hề lăng xê, ung dung ngồi nhìn.
Thế Kỷ thì càng không thể xen vào việc này.
Dù sao, Hàn Sóc đã ký hợp đồng với Tinh Huy, nghiêm khắc mà nói, hai bên là quan hệ cạnh tranh.
Không hề bôi nhọ cũng đã là tốt lắm rồi, có điều, dựa theo tính cách của Chu Dịch thì tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện “hại người mà chẳng ích ta” này, có điều lần này lại sống yên biển lặng.
Amy xoa cằm…
Giữa hai người này nếu thực sự không có gì thì cô ta có thể vặt đầu xuống làm bóng để đá được rồi!

Chương 1322:

Ma Rốc, 8 giờ tối giờ địa phương.

Quay xong một cảnh mưa, Hàn Sóc quấn khăn lông ngồi trên ghế đẩu, trong tay ôm cốc giữ nhiệt, miệng cốc bốc lên hơi nóng.

“Chole, ăn cơm thôi!” Đạo diễn vẫy tay với cô.

“Hình như hôm nay ăn hơi muộn nhở?”

“Vì chúc mừng cô được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất nên đã vận chuyển riêng từ khu chợ phía Đông về đây một đám thực phẩm tươi ngon, thế nên mới mất hơi nhiều thời gian một chút. Cô qua1đây nếm thử xem có ngon không nào?”

“Cảm ơn đạo diễn.” Hàn Sóc mở đóng gói ra, vì bên ngoài bọc giấy bạc nên bên trong vẫn còn rất nóng.

Giây tiếp theo, không nhịn được nhướng mày.

“Wow! Cơm tẻ, rau dưa tươi ngon, còn có cá chưng tương, toàn là đồ ăn Hoa Hạ nha!” Không đợi Hàn Sóc đáp lời, bên cạnh đã có người lên tiếng khen ngợi trước.

Đi ra nước ngoài, có thể ăn được món ăn quê nhà quả thực không dễ chút nào, huống chi, nơi8này còn là ngoài ngoại thành, điều kiện gian khổ, hoàn cảnh khắc nghiệt.

“Chole nhìn xem đạo diễn đối xử với cô tốt chưa kìa? Chúng tôi chỉ có phần hâm mộ, ghen ghét mà thôi.”

“Có bản lĩnh thì cô cũng được đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất đi, tôi mời cô tới trung tâm thành phố ăn nhà hàng luôn.”

“Còn quên chưa chúc mừng chị Chole…”

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Mọi người thi nhau nói lời chúc mừng, đương nhiên, trong đó cũng chẳng thiếu những kẻ ghen ăn tức2ở. Hàn Sóc chỉ cười cho qua chuyện. “Chole, dù gì cô cũng phải tỏ vẻ vui sướng một tổ chứ? Đã được đề cử nữ chính xuất sắc nhất rồi mà còn không thấy hài lòng à?” Người hỏi chuyện là người bình thường khá thân cận với cô, phó đạo diễn, cũng là người Hoa Hạ nên khi nói chuyện thì dùng thẳng tiếng Hoa Hạ.

Hàn Sóc cười, “Xóa hai chữ để cử đi thì tôi sẽ càng vừa lòng hơn.” “Đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất4mà xóa hai chữ đề cử đi thì thẳng phải sẽ thành…”
Éc!

Phó đạo diễn bật ngón tay cái lên với cô, trâu bò!

Hàn Sóc vừa ăn cơm vừa nhìn về phía xa xa, ánh mắt không có tiêu cự.

“Giáp mòn trăm trận cát vàng. Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về.” Cô không quên.

*****

Điện ảnh Thế Kỷ, văn phòng Tổng tài.

“… Cút! Một đám vô dụng, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Nghe tiếng gầm gừ truyền ra từ bên trong, thư ký ở bên ngoài run như cầy sấy, núi lửa phun trào rồi, quá khủng bố! Rất nhanh, một đám đàn ông mặc vest đi từ bên trong ra, ai nấy đều ủ rũ xám xịt.

“Tiểu Thiệu! Đâu rồi?”Nghe sếp lớn triệu hoán, thư ký trẻ tuổi run bần bật những bước chân lại không hề chậm trễ, lập tức đi vào: “Chu Tổng, anh.. tìm tôi ạ?”

“Pha một ly cà phê.”

“Vâng.”

“Còn nữa, bảo Amy tới đây gặp tôi.” “Nhưng mà chị Amy đã tới phim trường rồi, ở phim trường Quân Sơn, có lái xe về nhanh nhất cũng mất tới bốn mươi phút.” Huống chi, đã sắp tới giờ ăn trưa, đúng là lúc giao thông ách tắc nhất. “Phim trường? Cô ta là diễn viên cần phải tự mình lên diễn hay là đạo diễn cần phải cả ngày nhìn chằm chằm vào camera hả?”

Thư ký cam tịt, da đầu run rẩy: Chị Amy, em đã cố hết sức rồi.

“Đi, lập tức gọi điện bảo người quay về đây cho tôi!”

Một tiếng rưỡi sau, Amy mới quay về tới công ty. “Tiểu Thiệu.”

“Chị Amy, chị phải cẩn thận đấy.” Nói liền đưa mắt nhìn thoáng qua về phía bên trong. “Tình huống thế nào rồi?”
“Núi lửa phun trào, đã có không ít người chết.”

Amy nuốt nước bọt: “Này, ăn cơm trưa chưa?”

“Không cần ạ, em vừa mới ăn xong…” “Không phải hỏi cậu, tôi hỏi tòa núi lửa đang hoạt động bên trong kia kìa.” “Không đâu, toàn phun là phun, nào còn quan tâm ăn uống nữa chứ?”

Cốc cốc.

“Vào đi.”

Amy hít sâu, cất bước tiến vào, “Chu Tổng, tìm tôi à?”

Ánh mắt người đàn ông nghiêm túc, mắt lạnh đảo qua, “Từ tháng Chín năm ngoái tới nay, gần nửa năm, nữ chính của Bình minh sau đêm lạnh vẫn còn chưa chọn được! Tôi giao chuyện này cho cô, kết quả thế nào rồi hả? Nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, hoặc là dừng hạng mục này lại, hoặc Cận Kỷ Nguyên sẽ chọn đối tác khác ngay, dù là kết quả nào thì cũng không thể cứu vãn được tổn thất mang tới cho công ty, ai sẽ gánh trách nhiệm này hả? Cô? Tôi? Hay hội đồng quản trị?”

“Dừng hạng mục? Chọn đối tác khác? Ai nói thế?” Amy hừ mạnh một cái, “Sao tên Cận Kỷ Nguyên đó không lên trời luôn đi?”

“Chu Tổng, không phải tôi nói xấu người sau lưng, khua môi múa mép gì đâu, nhưng mà cái tên Cận Kỳ Nguyên này quá con mẹ nó… lắm yêu sách! Lúc trước tôi đẩy qua cho anh ta toàn bộ tài nguyên tốt nhất trong tay mình mà anh ta thì cứ kén cá chọn canh, nói Bình San quá già, Chu Tịnh quá phong trần. Trong

mắt anh ta, ảnh hậu chẳng khác nào một nhánh cỏ dại ven đường ấy, căn bản chẳng đáng một xu! Sau đó lại yêu cầu ra nước ngoài tuyển chọn, được, để anh ta vui vẻ, Thế Kỷ đã bỏ tiền ra, tôi vội trước vội sau, cuối cùng tuyển ra được ba người có thực lực nhất. Kết quả anh ta còn chẳng thèm nhận ai, trực tiếp tuyên bố đã tìm được nữ chính! Chỉ vì để giải quyết hậu quả cho anh ta mà tôi suýt chút nữa chạy tới gãy cả chân, thế cũng chưa đáng là gì, phỏng chừng còn có thể lấy luôn cái mạng này của tôi ấy chứ.”

Amy nói đến đoạn sau thì sự phẫn nộ đã hóa thành đau khổ, nước mắt lấp lánh rồi. Sắc mặt Chu Dịch hơi hòa hoãn lại, lửa giận cũng giảm xuống không ít: “Cận Kỷ Nguyên ngoại trừ lúc nào cũng nhắm tới cái tốt hơn thì cũng chẳng bệnh gì…”

“Cái này mà gọi là nhắm tới cái tốt hơn à? Rõ ràng là soi mói, chọn xương cứng giữa một đống trứng gà! Ngoại trừ Chole ra, anh ta chẳng thèm để mắt tới ai nữa, được rồi, cứ đổi đối tác hợp tác đi, để Tinh Huy đầu tư cho anh ta cũng được!”

Chu Dịch nhíu mày: “Cái này… sao lại liên quan tới Hàn Sóc?” “Sau khi Cận Kỷ Nguyên xem “Hoa sơn trà” xong thì bị trúng độc mang tên Chole luôn, mấy ảnh hậu cũng chẳng bằng một đóa hoa sơn trà nhỏ tươi mát.”

“Anh ta muốn Hàn Sóc vào vai nữ chính?”

“Nếu lần này Chole thành công lấy được giải Gấu Vàng, chỉ sợ tiên trên trời cũng chẳng lọt được vào mắt tên họ Cận đó. Ha… Đúng là chiều quá đâm sinh hư!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.