Con Dâu Trời Phú

Chương 1056





Lục Chinh vừa về đến cửa, bà cụ đã ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại uống say thế này?”
“Cháu tham gia buổi gặp gỡ đối tác”
“Vào nhà nhanh lên, bà đi nấu canh giải rượu cho cháu”
Lục Chinh kéo tay bà cụ, “Cháu không say, cháu chỉ uống có một chút” Nói xong, anh thay dép đi vào trong nhà.

Đợi bác Từ vào, bà cụ mới đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn chạy vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.

“Ông nội.


“Ừ, về rồi à, ngồi đi”
Lục Chinh ngồi trêи sofa đối diện, hơi dựa vào sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ông cụ không ưa nhất chính là kiểu người ngồi không nghiêm chỉnh này, nhưng lúc này lại chẳng hề cất lời dạy bảo.

Phòng khách rộng lớn, ngoài Lục Chinh với hơi thở vất vưởng mùi rượu nhàn nhạt ra, không còn nghe thấy bất cứ tạp âm nào, bao gồm cả tiếng động xem báo của ông cụ.

Mấy phút sau, khi cơn say đã dịu đi đôi chút, anh mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.


“Gặp gỡ đối tác gì mà lại cần đi uống rượu cùng chứ?”
“Đầu tư Lập Hưng Ông cụ cau mày, “Một công ty đầu tư rất bình thường, sao cháu lại uống thành thế này?”
“…” Lục Chinh trầm mặc.

Không phải người ta muốn chuốc say anh, mà là tự bản thân anh muốn mình say.

Rõ ràng là rượu không làm người say được, mà là tự bản thân anh làm mình tê dại đi.

“Hoang đường! Cháu mấy tuổi rồi? Còn đi học đám trẻ ranh mượn rượu giải sầu hả?”
“… Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa ạ”
Lúc này sắc mặt tái xanh của ông cụ mới dịu đi đôi chút.

Lục Chinh nâng mí mắt lên nhìn ông, “Ông cũng không còn ít tuổi nữa rồi, bớt giận dữ đi ạ”
Lục Giác Dân nhếch mép, hừ lạnh: “Ông còn cần để cháu dạy nữa hay sao?”
Lục Chinh cũng không đấu khẩu với ông, chỉ nói: “Ông tự biết trong lòng là được rồi.

Cháu lên phòng đây…”
“Đợi đã.



“Da?”
“Ngày 3 tháng sau là sinh nhật Lão Bàng, thiệp mời đã được gửi đến rồi, đến lúc đó cháu cũng phải đi”
Lục Chinh đứng dậy, ánh mắt hơi lạnh xuống, “Hôm đó cháu có việc rồi, không rảnh”
“Có việc gì?”
“Công tác” “Ông thấy không phải là cháu công tác, mà là đang muốn trốn tránh!” Lục Chinh không còn tâm trạng phản bác, “Tùy ông muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”
“Đứng lại! Ông đã cho cháu đi chưa?” Ông cụ giận dữ quát, bỗng nhiên đứng lên.

“Cháu đã nói rồi, không đi”
“Đó là ông ngoại của cháu đấy!”
“Cháu biết” Giọng điệu lãnh đạm.

“Thái độ này của cháu là sao? Là vì năm xưa… ghi thù cho đến tận bây giờ hả?”
Đã tròn năm năm rồi, Lục Chinh không hề bước vào cửa lớn Bàng gia, cho đến nay vẫn giữ thái độ bài xích.

Tuy Lục Giác Dân xưa nay bất hòa với Bàng Diên Chiểu, nhưng cũng không tránh khỏi thấy đau lòng thay cho ông ta.

Trước đây, ông vẫn luôn thấy ghét bỏ vì lão già Bàng kia cứ hoa chân múa tay thích động chạm vào tiền đề của Lục Chinh, cứ muốn Lục Chinh làm lính, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Nhưng cho đến hôm nay, ông lại buộc phải thừa nhận rằng, cuộc sống trong quân ngũ có vai trò không thể phủ nhận trong việc nhào nặn nên tính cách và bồi dưỡng nên nghị lực phi thường của Lục Chinh như hiện nay.

“Giữa người thân với nhau làm gì mối thù nào lâu dài? Ông ta làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ là vì muốn lót đường cho cháu, suy nghĩ cho cháu, cho dù có dùng cách thức sai lầm đi chăng nữa” Lục Giác Dân thử khuyên nhủ nói.

Nhưng thái độ của Lục Chinh còn kiên quyết hơn nhiều so với ông tưởng tượng, “Vì thế cháu không trách ai cả, cũng không trả thù ai, không phải à?”
Anh cười tỏ vẻ không hề gì, “Bây giờ như vậy cũng rất tốt, không can thiện đến nhau, ai nấy đều được yên bình”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.