Con Dâu Trời Phú

Chương 1024





Không xong tới mức nào? Công ty con trong nước bình quân mỗi năm thu vào có thể tới một tỷ, nhưng ở nước ngoài lại không đạt được 1% số đó, trong đó có công ty ở Hồng Kông này không những không có lãi mà còn liên tục thua lỗ nhiều năm.

Có hai nguyên nhân…
Thứ nhất, sau khi Lục Chinh đứng ra thu mua Đàm Thị liền chẳng làm gì hết.

Không được người đứng đầu ưu ái, Bàn Quy chẳng khác nào nước chảy bèo trôi.
Thứ hai, bốn năm khi Lục Chinh rời khỏi Lục Thị, hội đồng quản trị càng chẳng thèm quan tâm tới nó.

Thế nên Bản Quy mới phát triển thành trạng thái dị dạng như ngày hôm nay.
“Theo lý mà nói, sự phát triển của Ban Quy và Lục Thị chẳng có gì mâu thuẫn với nhau cả, ngược lại, một bên cung cấp vật liệu xây dựng, một bên làm bất động sản, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, làm đòn bẩy cho nhau.” Ánh mắt dò hỏi của Đàm Hi hướng về phía người đàn ông.
Cô không tin Lục Chinh không nghĩ ra lý lẽ đơn giản thế này, trừ phi… Anh cố ý!
Cố ý để mặc Ban Quy trở thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ như thế này, cố ý chẳng thèm quan tâm, mặc nó nước chảy bèo trôi.


Nhưng mục đích là gì?
Đinh… Cửa thang máy mở ra, Đàm Hi không thể không nuốt lời nói đã tới bên miệng trở về.
“Ăn gì?” Anh hỏi.
“Đồ ăn Trung Quốc.” Hai người tới một nhà hàng danh tiếng ở Hồng Kông cách đó không xa, trang trí theo phong cách đơn giản, lấy màu gỗ làm chủ đạo, ánh đèn sáng nhưng không làm người ta cảm thấy chói mắt.
Tuy Lục Chinh vẫn ít nói đến đáng thương nhưng dù sao hai người có thể ngồi với nhau trong hòa bình, cùng ăn cơm trưa, thế chẳng phải được rồi sao?
Lên sách lược dùng binh, sau đó phá hoại liên minh đối phương, tiếp đó là tấn công kẻ thù, cuối cùng công thành.

Đàm Hi đã có kế hoạch trong lòng nên cũng không tỏ vẻ hoảng hốt gì.
Vốn dĩ hết thảy đều phát triển theo hướng có lợi, nhưng cứ đến lúc quan trọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thân ảnh cao lớn đi tới, ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, Đàm Hi lập tức để trán.

Phải may mắn thế nào mới có thể trong vòng hai ngày, ở hai nơi khác nhau, gần như cùng một thời gian mà gặp được cùng một người như thế này.
Bước chân của Tần Thiên Lâm hơi dừng lại, hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Lục Chinh.

Ha…
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ánh mắt dịch sang bên cạnh, rơi xuống người phụ nữ.

Giấy tiếp theo, hắn đột nhiên trợn trừng mắt, kinh ngạc, sững sờ, vui mừng, xúc động, đủ mọi cảm xúc dung hợp lại, cuối cùng khẽ lẩm bẩm thành bốn chữ, “Em… đã về rồi?”
Lần này, Đàm Hi không trốn tránh nữa mà đón nhận ánh mắt của hắn, chẳng hề có một chút cảm xúc dư thừa nào, hoặc yêu, hoặc hận, hoàn toàn chẳng có gì.


Giống như… đang đối mặt với một người xa lạ.
Đàm Hi gật đầu, “Ừ, đã trở lại rồi.”
Bình thản.

Đã từng, hắn nằm mơ đều mong Đàm Hi có thể đối xử với mình bình thản và hòa hảo như thế này.

Giờ nguyện vọng của hắn đã trở thành sự thật nhưng trong lòng lại xuất hiện sự mất mát khốn kể.
Thà rằng cứ gay gắt với nhau còn hơn là lạnh nhạt như người dưng nước lã.

Hận, ít nhất chứng minh đã từng yêu.
Lạnh nhạt, mới khiến con người cảm thấy tổn thương nhất.

Anh nguyện hãm thân vào lao tù, nhớ nhớ mong mong; còn em đã sớm bứt ra, lẻ loi đi xa.


Thì ra “yêu sâu nặng” chưa chắc có thể đổi lấy được “yêu sâu nặng”, si tình cũng chưa chắc có thể được đáp lại.
Tần Thiên Lâm cười khổ.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được kết quả này nhưng thời khắc khi chân chính đối mặt với nhau, hắn vẫn cảm thấy đau như cắt da cắt thịt vậy.
Trước kia, hắn khinh thường không thèm quay đầu, hiện giờ, đổi lại là cô làm như không thấy.

Trừng phạt ư? Là mình xứng đáng thôi.

Thiếu nợ thì nhất định sẽ có ngày phải trả lại gấp bội.
Ánh mắt không ngừng dao động giữa Lục Chinh và Đàm Hi, Tần Thiên Lâm cười sầu thảm, không tiến lên trước, cũng không nói nhiều lời, xoay người nhanh chóng rời đi như thể muốn chạy trốn một thứ khiến hắn sợ hãi và không thể nào thở nổi.
Trong nháy mắt, thậm chí Đàm Hi còn nhìn thấy cả ánh nước trong mắt hắn, nhưng cô chỉ cúi đầu, mím môi.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.