Sau khi Tề Tu Viễn ra khỏi nhà, trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh cao cấp, Từ Ý Bình đang nằm trên giường, chân trái bị bó bột và cột lên cao, Hoài An ngồi ở bên mép giường đút cơm trưa cho hắn.
Từ Ý Bình thấy Tề Tu Viễn tới, vui tươi hớn hở vẫy tay, “Ồ! Tề Tu Viễn, anh đến rồi à.”
Tề Tu Viễn tinh mắt nhìn thấy trên cổ của Hoài An có vết đỏ chưa phai, biết mình đã lo lắng vô ích, ánh mắt chuyển sang Từ Ý Bình, “Nghe nói cậu bị người ta đánh, tôi thấy cậu nằm viện ngược lại là càng dễ chịu hơn?”
Hoài An bị Tề Tu Viễn nói trúng, ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Vẫn còn tốt chán.” Từ Ý Bình đắc ý cười, nắm chặt tay Hoài An, “Ngồi đi.”
Tề Tu Viễn ngồi trên cái sô pha đơn bên cạnh, nhìn quanh phòng bệnh, “Chỗ này cũng không tồi, tính toán ở bao lâu?”
Từ Ý Bình vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt không được tự nhiên liếc Hoài An một cái, lớn tiếng hơn “Bác sĩ nói chân của tôi ít nhất phải tĩnh dưỡng trong ba tháng. Lúc đó mà tới bệnh viện trễ một chút thì đã bị phế rồi.”
Từ Ý Bình nhấn mạnh hai chữ “bị phế”, Tề Tu Viễn quả nhiên nhìn thấy trên mặt Hoài An lộ ra biểu tình áy náy cùng đau lòng.
“……” Tề Tu Viễn cảm thấy mình vẫn là nên vạch trần âm mưu của Từ Ý Bình, tránh cho Hoài An bị hắn lừa.
“Thấy cậu không có việc gì thì tôi yên tâm rồi.” Tề Tu Viễn đứng dậy, từ trong túi lấy ra một cái USB ném cho Từ Ý Bình, “Thứ cậu muốn tìm đây.”
Nụ cười trên mặt Từ Ý Bình nhạt dần, “Cảm ơn. Coi như nợ anh một ân tình.”
“Cậu thiếu tôi hơi bị nhiều ân tình đó.” Tề Tu Viễn vỗ bả vai Hoài An.
Hoài An nhìn Tề Tu Viễn, đôi mắt trong veo và hồn nhiên khơi dậy mong muốn bảo hộ của nam nhân.
Tề Tu Viễn chỉ lên cổ mình.
Hoài An hai má đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.
Từ Ý Bình trong lòng kêu không ổn, “Tề Tu Viễn, anh có thể lăn rồi!”
Tề Tu Viễn đạt được mục đích, tươi cười sáng lạn, “Mau chóng bình phục.”
Từ Ý Bình nắm lấy cái gối ném tới, nhưng mà Tề Tu Viễn tránh rất nhanh, không bị ném trúng.
Sau khi Tề Tu Viễn đi rồi, Từ Ý Bình móc ngón tay của Hoài An, đáng thương hề hề nói, “Hoài An……”
“Về sau không cho chạm vào em.” Hoài An có chút xấu hổ buồn bực, né tránh bàn tay của Từ Ý Bình, “Để người khác xem em như trò cười vậy.”
“Hoài An!” Từ Ý Bình khóc không ra nước mắt a!
Chỉnh xong Từ Ý Bình khiến Tề Tu Viễn cảm thấy tốt lên rất nhiều, nụ cười tà ác trên khóe môi mê hoặc không ít y tá trẻ tuổi. Sau khi bỏ ra một số tiền để mua số khám bệnh, Tề Tu Viễn ngồi đợi ở khu vực chờ nghe gọi số.
“Bệnh nhân số 11, xin mời đến phòng khám bệnh số 2. Bệnh nhân số 11, xin mời đến phòng khám bệnh số 2. Bệnh nhân số 11, xin mời đến phòng khám bệnh số 2.” Thông báo vang lên ba lần, Tề Tu Viễn đẩy cửa phòng khám bệnh số 2 đi vào.
Trì Vũ đeo một cặp mắt kính, ngón tay với khớp xương rõ ràng đang cầm bút viết cái gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, anh nói “Mời ngồi.”
“Bác sĩ.”
Trì Vũ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên liền thấy Tề Tu Viễn chống cằm nở nụ cười nhìn anh.
“Ba ba, sao ba lại ở đây?”
Tề Tu Viễn che lại ngực, thở gấp “Đột nhiên ba thấy trái tim đập nhanh cực kỳ, rất khó chịu.”
Trì Vũ bắt đầu khẩn trương, “Bắt đầu từ lúc nào thì bị như vậy? Còn có chỗ nào khó chịu không? Chỉ là tim đập quá nhanh thôi hay còn bệnh trạng nào khác?”
“Có bệnh trạng khác.” Tề Tu Viễn suy yếu gật đầu, “Bác sĩ, em tới khám xem tim anh đập nhanh như thế nào đi.”
Trì Vũ đeo ống nghe lên, đứng ở trước mặt Tề Tu Viễn, bàn tay bỏ vào trong áo sơmi của hắn. Ống nghe truyền đến nhịp tim ổn định, không có nửa điểm khác thường.
Trì Vũ lập tức biết mình bị lừa, giây tiếp theo anh đã bị Tề Tu Viễn ôm ngồi lên trên đùi, một bàn tay còn vói vào trong quần sờ mó dương v*t của anh.
“Ba ba!” Trì Vũ có chút tức guận, quay đầu không cho Tề Tu Viễn hôn mình, “Con giận đó!”
“Nhưng mà trái tim của ba ba khi nhìn thấy con trai ngoan thật sự đập rất nhanh.” Tề Tu Viễn giảo biện, hôn không ngừng bên tai Trì Vũ.
“Nơi này không được!” Trì Vũ không quên mình còn đang trực ban, nhanh chóng nắm lấy tay Tề Tu Viễn.
“Nhưng ba vừa rồi đợi rất lâu……” Tề Tu Viễn cởi bỏ áo blouse màu trắng của Trì Vũ, kéo áo sơmi ở bên trong lên, ngón tay chơi đùa rốn của anh.
“Ưnm……” Trì Vũ bị Tề Tu Viễn quấy phá có điểm động tình, dương v*t cũng nhếch lên, bất đắc dĩ nói, “Vậy ba làm nhanh lên……”
“Ân. Ngoan, chống tay lên bàn.” Tề Tu Viễn nở nụ cười đắc ý, cởi quần của Trì Vũ xuống, quần lót màu trắng ôm lấy cặp mông tròn trịa, phần bên trong đùi còn có dấu cắn chưa phai, có vẻ cấm dục lại sắc tình.
Đôi tay của Trì Vũ chống ở trên bàn, gương mặt như ngọc ửng hồng, Tề Tu Viễn nhìn đến tim đập nhanh không thôi.
“Bác sĩ.” Tề Tu Viễn quỳ xuống, mặt dán lên mông Trì Vũ, cách lớp quần lót mà liếm kẽ mông. Quần lót bị liếm đến dính vào kẽ mông, ướt đẫm một mảng.
“A…… Đừng liếm nữa……” Trì Vũ ghé lên trên bàn, huyệt khẩu bị lớp vải cọ xát làm cho ngứa ngáy vô cùng.
Tề Tu Viễn liếm một hồi, kéo xuống quần lót ẩm ướt, sờ soạng dương v*t đang nhếch lên của Trì Vũ, lấy một chút dâm thuỷ để bôi trơn, thăm tiến vào huyệt khẩu.
“Ân……” Trì Vũ cắn môi dưới, không cho mình rên rỉ ra tiếng.
Tề Tu Viễn thọc vào rút ra đến khi thấy có thể tiến vào, cởi bỏ khóa kéo quần, côn th*t cứng rắn khẽ đỉnh lên tiểu huyệt, “Con trai ngoan, ba ba muốn đi vào.”
“Ưmm…… A……” côn th*t hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt chật chội, kích thích khiến Trì Vũ lớn tiếng kêu lên.
“Ba ba…… Hôn con……” cằm của Trì Vũ bị Tề Tu Viễn nắm lấy, môi lưỡi bị hắn mạnh mẽ chiếm cứ, tiếng rên rỉ phóng đãng bị nụ hôn nóng bỏng chôn sâu ở yết hầu, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Tề Tu Viễn mạnh mẽ đâm về phía trước, Trì Vũ sảng khoái đến mức rớt mắt xuống. dương v*t run lên làm văng d*m thủy trên mặt đất.
“Con trai ngoan! Chặt quá đi!” Tề Tu Viễn nắm lấy đầu v* của Trì Vũ, đầu v* phấn nộn bị bàn tay của hắn xoa nắn càng ngày càng ngạnh.
Trì Vũ được Tề Tu Viễn bế ngồi lên bàn, quần bị cởi ra ném xuống đất, đôi chân thon dài vòng qua eo Tề Tu Viễn mà đong đưa.
Tề Tu Viễn cúi đầu liếm láp đầu v* ngạnh cứng, sau đó ngậm lấy toàn bộ, mạnh mẽ hút, hận không thể hút ra một chút sữa.
“A…… Đừng hút…… Ba ba……” Bị công kích ở đầu v* khiến giọng của Trì Vũ run rẩy cả lên, tiểu huyệt càng kẹp càng chặt, sảng đến mức làm cho Tề Tu Viễn cắn thật mạnh đầu v* sưng tấy đang ngậm trong miệng.
“A!” Khoái cảm kích thích như điện giật len lỏi cả người Trì Vũ, dương v*t đang đĩnh trên bụng Tề Tu Viễn bắn ra một ít tinh dịch.
Tề Tu Viễn eo ôm Trì Vũ gắt gao đâm sâu vào bên trong, lăn lộn tiểu huyệt kiều nộn một hồi lâu mới rút ra bắn ở giữa háng của Trì Vũ. Tề Tu Viễn hôn lên miệng anh, lấy tay chà xát tinh dịch, làm toàn bộ đùi cùng mông của anh đều dính đầy tinh dịch của hắn, sắc đến mức tận cùng.
“Ba ba……” Trì Vũ trên mặt vẫn chưa hết đỏ ửng, bởi vì động tác của Tề Tu Viễn quá sắc tình, hô hấp cũng dồn dập.
“Không được lau sạch, về nhà ba sẽ kiểm tra.” Tề Tu Viễn giúp Trì Vũ mặc quần, sửa sang lại quần áo thật chỉnh tề.
Trì Vũ mặc xong quần áo thì không có gì khác với lúc Tề Tu Viễn đi vào phòng, chỉ là trên mặt có chút hồng nhuận, những thứ khác vẫn là hết thảy bình thường.
Dưới bộ blouse màu trắng này là thân thể bị Tề Tu Viễn đùa bỡn đến toàn thân đều là dấu vết của hắn, đùi và mông cũng là tinh dịch của hắn.
Tề Tu Viễn mở cửa sổ ra, để bay bớt mùi vị dâm mỹ đi, ôm Trì Vũ hôn đầu ngón tay của anh, “Một chút nữa anh lại đi ngoài.”
“Ừm.” Trì Vũ hơi mệt, dựa vào Tề Tu Viễn ngủ một lát.
Khi mùi bay đi hết rồi, Tề Tu Viễn lay tỉnh Trì Vũ, “Con trai ngoan, ba ba phải đi đây.”
Trì Vũ ngủ đến an tâm, cũng khôi phục một ít tinh thần, thân thân mặt của Tề Tu Viễn, “Lần sau đừng làm như vậy. Dù sao cũng là nơi em làm việc……”
“Được.” Tề Tu Viễn thuận miệng đáp ứng, xoa xoa mông Trì Vũ, “Chút về đến nhà anh sẽ kiểm tra.”