Hà đang đạp xe ra chợ, đi đến đoạn đường vắng...nghe thấy phía trước nhộn nhịp, Hà dừng xe lại xem có chuyện gì.
Cô khẽ hỏi người trong thôn đã xảy ra chuyện gì.
// Dê nhà tôi cứ cách vài ba hôm là bị giết chết một con, đã thế lại còn bị lột hết da, lần nào cũng như lần nấy. Không biết phường gian ác nào mà nỡ ra tay như vậy chứ !
Hà cảm ơn rồi lên xe đi tiếp, suốt cả đoạn đường đến chợ, Hà luôn suy nghĩ về những việc đã xảy ra gần đây. Và kể cả việc nửa khuôn mặt của Liên bị biến dạng, Hà quyết định sẽ tìm cách phanh phui chuyện này. Cô sẽ không để cho Liên được ung dung, trong khi cô luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ bị Liên vạch trần.
…………
Lễ cưới của Kiên và Hà được dự định sẽ được tiến hành vào cuối tháng chín âm lịch, tháng đẹp nhất của năm.
Lòng Hà vui như mở hội, gả cho Kiên là mơ ước bấy lâu nay của cô.
- Chị Hà !
Hà đang đi thì khựng lại khi nghe tiếng gọi của Liên.
- Chị định khi nào thì may áo cưới ?
"Cô hỏi làm gì ?"
- Thì em quan tâm đến anh chị nên mới hỏi thăm thôi ạ !
"Lạy trời, cảm ơn cô nhiều lắm luôn à !"
Cường đang từ trong phòng riêng bước ra phòng khách, nghe thế thì nhíu mày "Kìa Hà, sao lại dùng cách này để nói chuyện với Liên vậy ?"
"Liên...Liên...trong mắt các người thì chỉ có Liên, lúc nào cũng Liên. Xem tôi là gì đây ?"
Hà nhìn Cường "chú cũng đừng gọi tôi như thế, không bao lâu nữa thì tôi chính thức là chị dâu của chú rồi !"
Vâng...là em sai, em xin lỗi chị dâu.
Hà không thèm lên tiếng !
// Có chuyện gì ?
Cường không nhìn vào mặt Kiên, chỉ lạnh nhạt lên tiếng "Anh hai à ! Anh nên dạy lại văn hoá cho vợ của anh đi".
Kiên nhíu mày, ít khi anh thấy Cường tức giận đến như vậy. Anh quay sang nhìn Hà và dịu dàng hỏi cô "xảy ra chuyện gì vậy em ?"
Hà ấp úng chưa nói thành lời thì Kiên đã hỏi Liên "xảy ra chuyện gì ?"
Liên uất ức lên tiếng trong nghẹn ngào "em chỉ hỏi chị Hà khi nào thì may áo cưới, vậy mà chị ấy đã nổi giận với em".
Kiên thở dài rồi bỏ đi về phòng, càng lúc anh càng thấy mệt mỏi vì cách xử sự của Hà, anh chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Ầm...
"Anh như vậy là ý gì ?"
Kiên khó hiểu nhìn Hà "em nói đi..."
Hà không được vui, vì Kiên không còn nuông chiều cô như trước đây nữa ! Thậm chí, anh đã rất lạnh nhạt với cô.
"Anh Kiên, anh không còn yêu em nữa phải không ?"
// Vậy em hãy định nghĩa thế nào mới gọi là yêu ! Em có biết là anh đã rất mệt mỏi với mối quan hệ này rồi không ? Em càng lúc càng ấu trĩ...
Nước mắt của Hà tuôn rơi như mưa lũ đổ về, "anh Kiên, anh đã thay đổi rồi !"
// Hà, không phải anh thay đổi mà người thay đổi là em. Anh nhớ em của trước đây không hề như vậy, trước đây em rất dịu dàng và hiểu chuyện.
// Em ra ngoài đi, anh muốn được yên tĩnh !
Rầm...
Hà nổi giận đùng đùng, cô đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi một mạch. Cô không cam tâm, cô sẽ không bao giờ để Liên dùng kế bẩn lên người cô thêm một lần nào nữa. Rõ ràng là hôm nay Liên cố ý, khiến cô bị Kiên và Cường ghét bỏ.
"Liên, mày hãy chờ đấy !"
…………
Thời gian dần trôi qua !
Cuối cùng thì cũng đến ngày cưới của Kiên và Hà, đó là một ngày đẹp trời cuối tháng chín.
Bên ngoài, khách khứa đến dự đông đúc. Khách từ thôn trên đến thôn dưới đều đến dự lễ cưới của Kiên và Hà, họ hàng hai bên nhà nội ngoại của Kiên cũng đến đủ mặt...riêng Hà thì không có bất kỳ một người thân hay họ hàng nào đến dự.
Trong trăm nỗi tò mò của mọi người có mặt tại lễ cưới, Liên cười rạng rỡ...cô dịu dàng hỏi một câu vu vơ như vô ý, như cố tình "hửm ? Sao cô dâu và chú rể chỉ có một chiếc bóng in xuống đất vậy ạ ?"
Mọi người nghe thế thì dồn trăm ánh mắt về phía Kiên và Hà...
+ Đúng rồi, sao hai người lại có một chiếc bóng soi xuống vậy ?
Mọi người đều bàn tán xôn xao...
Kiên nhíu mày "kỳ lạ, sao chỉ có chiếc bóng của mình...còn bóng của Hà đâu ?"
Hà nơm nớp lo sợ "anh, anh Kiên !"
Kiên nhìn vợ mình bằng ánh mắt dịu dàng, triều mến. Hôm nay Hà vô cùng xinh đẹp, đẹp đến động lòng người.
Thấy Hà không được vui, Kiên không đành lòng nói gì thêm vì sợ sẽ khiến cô buồn thêm, đã cưới rồi thì dù cho Hà có là gì đi nữa thì cô cũng là vợ của anh, anh không muốn bất kỳ ai xúc phạm đến Hà.
Kiên nhìn Liên nhưng không nói gì, hôm nay Liên càng xinh xắn hơn Hà gấp bội, thứ Liên có được là nét thuần khiết trong phần nhan sắc tuyệt mỹ ấy. Kiên mê mẩn nhìn thêm một lúc rồi mới chịu rời mắt.
Hà khẽ hỏi Kiên "Cô ấy đẹp lắm phải không anh ?"
Kiên bất giác gật đầu !
Hà thầm khinh bỉ, cô nói khẽ trong miệng mình nhưng Kiên vẫn nghe thấy "thứ mà anh thấy được chỉ là tấm da dê, cô ta có gì đẹp chứ, phía sau dung nhan tuyệt mỹ ấy là một dung mạo vô cùng đáng sợ".
Đương nhiên là Kiên không hề thích nghe những lời này. Anh thích Liên, thích vẻ đẹp thuần khiết của cô, anh không thể cưới được cô làm vợ nhưng anh vẫn nguyện trọn đời yêu thương cô trong thầm lặng và anh luôn tôn trọng cô. Anh không thích nghe người khác nói những điều không tốt về cô, đó là điều duy nhất anh làm được cho Liên.
"Anh sao vậy ?"
Kiên lắc đầu...
"Em thấy cứ mỗi lần nói gì động đến cô ta là anh giống như chó bị giẫm trúng đuôi !"