Mạc Ái Ly muốn xuống xe nhưng Phong Cảnh Thần giữ chặt eo cô lại, dường như hắn không hề có ý định sẽ thả cô về nhà. Không những thế vẻ mặt của hắn trông cũng vô cùng cợt nhả...
"Hôn tôi một cái rồi tôi cho em về..."
Mạc Ái Ly nhăn mày, cô ghì chặt hai tay lên vai Phong Cảnh Thần, sau đó quay đầu sang chỗ khác nhằm né tránh ánh mắt mê hoặc của hắn. Mặc dù cô không phải tuýp người mê trai, nhưng đối với những người đẹp trai quá thể đáng như thế này thì cô vẫn không kiềm lòng nổi...
"Người anh tanh quá...toàn mùi máu..."
Phong Cảnh Thần nhướng mày, hắn đưa tay lên giữ chặt lấy cằm Mạc Ái Ly, sau đó ép cô nhìn thẳng về phía mình...
"Em đoán xem, tôi vừa giết ai?"
Mạc Ái Ly biết rõ tên này không phải người đàng hoàng nên cô mới không muốn dây dưa với hắn. Cô hoàn toàn có thể cảm giác được khí thế chết chóc của hắn mặc dù đã đứng cách xa mấy mét.
Mạc Ái Ly thật sự muốn quay về quá khứ để giết bản thân mình vào tối hôm đó, lý nào quán bar hỗn loạn cả đống người, cô lại một mực ngã vào lòng cái tên dai hơn đỉa này cơ chứ?
"Anh giết ai đó là chuyện của anh, bây giờ thả tôi xuống để tôi vào nhà...!"
Phong Cảnh Thần biết rõ Mạc Ái Ly đang tức giận, nhưng hắn rõ ràng muốn chọc cô giận điên lên, để cô có thể nhớ về hắn sâu sắc hơn nữa...
"Tại sao tôi phải làm theo ý em? Tôi nói rồi, hôn tôi một cái thì tôi thả, còn không thì chúng ta cứ ôm nhau như thế này thêm vài ngày nữa cũng được...!"
Mạc Ái Ly không hiểu tại sao tên này cứ cố chấp muốn cô hôn, rõ ràng bản thân hắn thừa biết cô chán ghét hắn đến mức nào mà? Chẳng lẽ cô va phải tên điên rồi à?
"Anh muốn hôn ở đâu...?"
Phong Cảnh Thần mỉm cười, hắn đưa tay vuốt nhẹ lên môi mình, sau đó lại đưa tay chạm nhẹ vào môi cô như đang khiêu khích...
"Em biết tôi muốn hôn ở đâu mà?"
Mạc Ái Ly mỉm cười, cô cúi xuống gần mặt của Phong Cảnh Thần, lúc cô chuẩn bị hôn xuống thì hắn chợt nhắm mắt lại, biểu cảm hiện lên vẻ thoả mãn đắc ý...
Một giây sau, Mạc Ái Ly đã mở được cửa xe hơi, cô chỉ cần dùng vài thao tác nhỏ đã có thể thoát khỏi người Phong Cảnh Thần nhân lúc hắn mất cảnh giác...
"Anh hôn mà nhắm mắt là dở rồi!"
Phong Cảnh Thần ngồi thẳng dậy, hắn tựa đầu vào vô lăng, bày ra bộ dạng lười biếng nhìn về phía Mạc Ái Ly...
"Em lắm trò thật đấy, tôi rất mong chờ lần tiếp theo chúng ta gặp lại nhau..."
Phong Cảnh Thần nhanh chóng lái xe rời đi, nếu hắn nhớ không lầm thì Mạc Ái Ly không hề biết hắn tên gì, cũng như công việc mà hắn đang làm. Nếu cô biết thì cô sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Sợ hãi trốn vào một góc như mấy con chuột chết, hay vẫn giữ được tư chất cao ngạo như hiện tại?
Phong Cảnh Thần muốn nhiều thứ từ Mạc Ái Ly hơn là những cái ôm phớt lờ như thế này. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt nên hắn mới đồng ý tha cho cô, chứ vài trò vặt vãnh mà muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn thì nằm mơ đi...
Dù sao giữa bọn họ cũng còn rất nhiều thời gian để gặp nhau, hắn cũng sẽ từ từ nghĩ cách xem nên chơi đùa với vị tiểu thư cao ngạo kia như thế nào...
***
Mạc Ái Ly cảm thấy chân cô như sắp nhũn ra, cô lững thững bước vào nhà như người mất hồn. Lúc cô bước lên cầu thang lại vô tình đụng trúng Mạc Du Uyển...
"Này, không biết xin lỗi à?"
Mạc Ái Ly vô thức thở dài, cô quay đầu nhìn về phía Mạc Du Uyển, không hiểu tại sao dạo này cô thấy em gái của mình cứ đi chơi suốt ngày mà không chú tâm vào việc học hành...
"Xin lỗi, chị không để ý!"
Mạc Du Uyển nhìn bộ dáng tiều tụy của Mạc Ái Ly, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy phấn khích. Có lẽ việc chia tay một người ưu tú như Âu Dương Tư đã khiến chị ta trông thiếu sức sống như vậy...
"Chia tay anh Âu Dương Tư rồi nên trông chị cũng chán đời nhỉ?"
Mạc Ái Ly nhướng mày, cô không hiểu Mạc Du Uyển đã nghe được tin tức này từ đâu. Trừ khi...chính miệng cái tên Âu Dương Tư kia đã nói cho em gái cô biết...
"Chia tay rồi đấy? Em muốn làm gì?"
Mạc Du Uyển không nói gì, cô ta chỉ nở nụ cười thỏa mãn liền bước xuống lầu. Vì Mạc Ái Ly đang có gánh nặng trong lòng nên cô không muốn suy đoán quá nhiều vì việc này...
Mạc Ái Ly cũng cảm thấy cô nên mua một chiếc xe hơi mới để đi làm, bằng không thì ngày nào cô cũng sẽ rơi vào tình huống xấu hổ giữa hai người đàn ông giống như hôm nay...
Mạc Ái Ly khẽ nhắm mắt lại, cô đang hồi tưởng lại những sự việc mà bản thân đã phải trải qua trong suốt thời gian về nước. Dường như mọi sự xui xẻo tột độ đang cố tình đổ ập lên đầu cô vậy. Dẫu vậy sự xui xẻo lớn nhất vẫn là gặp phải cái tên đàn ông mà cô không biết tên biết tuổi kia...