Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 4: Kỷ Tuyết Tình bị hạ cổ



“Cô Kỷ, cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Lại thêm vài phút trôi qua, Giang Vũ nằm bàn tay mềm mại không xương của Kỷ Tuyết Tình, hỏi.

“Quả thật đỡ hơn nhiều rồi”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhìn thoáng qua bàn tay bị anh năm, mặt đỏ lên: “Anh còn định xoa n ắn bao lâu nữa?”

“Tạm thời ổn rồi”.

Giang Vũ vội vàng thả tay Kỷ Tuyết Tình ra, thấp thỏm nói: “Tôi thật sự không có cố tình sàm sỡ cô đâu”.

“Xin lỗi anh, ban nãy tôi hiểu lầm anh”. Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình bị chọc cười, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật đáng

yêu.

“Tại sao có thể như vậy được? Đây là nguyên lý y học gì thế?”

Bác sĩ Tê đứng cạnh đó há hốc mồm quan sát Kỷ Tuyết Tình.

“Mèo mù vớ phải cá rán thôi, tôi không tin anh ta biết y thuật”.

Còn Tiểu Viện thì cảnh giác nhìn chăm chằm vào Giang Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tình huống của cô Kỷ không còn được xét vào phạm trù y học nữa, cô ấy bị người ta hạ cổ”.

“Vì cô Kỷ dầm mưa nên bị không khí lạnh xâm nhập vào cơ thể làm k ích thích trùng cổ”.

“Lúc nấy bác sĩ Tê châm cứu đã tiếp tục k ích thích trùng cổ nên mới làm cho cô Kỷ đau đớn như vậy”.

Giang Vũ nghiêm túc giới thiệu: “Tôi mát xa để tạm thời làm ổn định trùng cổ trong cơ thể cô ấy, nhưng vẫn chưa loại trừ nó, cô Kỷ vẫn còn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào”.

“Tôi bị hạ cổ?” Kỷ Tuyết Tình nheo mắt lại, nét mặt nghiêm túc.

Thân phận của cô không bình thường, nếu là thật thì chắc chăn đằng sau chuyện này đang che giấu một âm mưu rất lớn.

“Cô chủ đừng nghe những lời vớ vẩn mà anh ta nói”.

Tiểu Viện bực tức trừng mắt nhìn Giang Vũ: “Sức khoẻ của cô chủ nhà tôi đáng giá nghìn vàng, lại còn có bác sĩ giỏi như bác sĩ Tề theo dõi, sao có thể bị người ta hạ cổ được?”

“Tôi tin anh ta!”

Kỷ Tuyết Tình phất tay ngăn cản Tiểu Viện, khá hứng thú nhìn Giang Vũ: “Vậy anh có biết tôi trúng loại cổ gì không? Anh có chữa được không?”

“Phệ tâm cổi Đó là một loại cổ đi theo dòng máu đến tim sau khi xâm nhập vào cơ thể, hút máu từ tim của vật chủ để phát triển”.

Giang Vũ nghiêm túc giải thích: “Vào thời kỳ ấu trùng, vật chủ sẽ thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu băng cách uống nhiều nước, đáp ứng việc hấp thu chất dinh dưỡng cho loại cổ này”.

“Có phải cô Kỷ rất thích uống nước nhưng lại không đi vệ sinh nhiều, đúng không?”

“Đúng vậy!” Mặt Kỷ Tuyết Tình hơi biến sắc, từ trước đến giờ cô luôn mang theo nước uống bên mình, nhưng lại chẳng đi vệ sinh nhiều.

Đến lúc này, Kỷ Tuyết Tình đã tin tưởng Giang Vũ đến bảy mươi phần trăm.

“Vậy thì đúng rồi!"

Giang Vũ gật đầu, nhìn về phía ngực Kỷ Tuyết Tình: “Bây giờ chỉ cần xác định trùng cổ trong cơ thể cô đã phát triển đến giai đoạn nào, là có thể sử dụng cách tương ứng để giết nó”.

Thấy Giang Vũ nhìn đăm đăm vào ngực mình, Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ mặt đỏ mày: “Ngực tôi đẹp lắm hay sao thế?”

“Cô Kỷ đừng hiểu lầm! Nhờ ban nãy tôi mát xa, vết độc cổ trong cơ thể cô sẽ hiện ra ngoài”.

Giang Vũ vội vàng xua tay, giải thích: “Những người trúng phệ tâm cổ, khi cổ đi đến tim, trên ngực người đó sẽ xuất hiện một dấu chấm đỏ.

Khi thời gian dần trôi qua, chấm đỏ sẽ lan rộng thành những hình dạng khác nhau cho thấy giai đoạn trưởng thành khác nhau của độc cổ trong cơ thể cô, cũng như phải sử dụng

những biện pháp khác nhau để giết nó”.

“Cô chủ, chị tin vào những lời vô lý của anh ta thật ạ?”, Tiểu Viện lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình.

Bác sĩ Tê muốn nói lại thôi, tình huống đã đi xa quá tầm hiểu biết của ông ta, ông ta không dám nói lung tung.

“Mọi người quay sang chỗ khác đi”.

Đợi sau khi mấy người trong phòng xoay người sang chỗ khác, Kỷ Tuyết Tình vội vàng vén áo lên kiểm tra.

“Áp Ngay sau đó, cô hét lên một tiếng.

Tiểu Viện, bác sĩ Tề và vệ sĩ lập tức trở nên căng thẳng, nhưng lại không dám tự ý quay đầu lại.

“Cô Kỷ, có thể miêu tả dấu vết mà cô nhìn thấy không?”, Giang Vũ lo lăng hỏi. “Đỏ một mảng lớn, tôi, tôi không biết phải miêu tả sao.nữa”.

Kỷ Tuyết Tình tái mặt, hoảng sợ la lên: “Giang Vũ, anh mau lại đây xem đi”.

“Như, như vậy không ổn đâu!” Giang Vũ lập tức khó xử. “Khám bệnh mà sợ cái gì! Chuyện này liên quan đến tính mạng của tôi, tôi thực sự khó có thể miêu tả được, anh lại đây xem nhanh lên”.

Kỷ Tuyết Tình lo lăng thúc giục, nghĩ tới tình cảnh của mình nên cô cũng không quan tâm nam nữ khác biệt.

“Thôi được!”

Giang Vũ cắn răng, xoay người lại bước đến trước mặt Kỷ Tuyết Tình, nhìn vào trong cổ áo.

Đồi núi trập trùng trắng như tuyết kia khiến Giang Vũ choáng đầu hoa mắt, máu sôi trào.

Giang Vũ cố gắng kiềm chế ý tưởng xấu xa trong đầu mình, nhìn thấy ký hiệu hình tròn đã kéo dài ra một đường to bằng một năm tay trên vị trí trái tim của Kỷ Tuyết Tình.

Anh đỏ mặt thu hồi tầm mắt: “Cũng may trùng cổ vẫn chưa trưởng thành, thuốc giải diệt trừ nó cũng không khó tìm

lằm”. “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”. Nghe nói như vậy, Kỷ Tuyết Tình thở phào một hơi thật

dài, ngẩng đầu lên nhìn Giang Vũ: “Tất cả đều xin nhờ... Sao mặt anh đỏ thế, lại còn chảy máu mũi nữa kia?”

Giang Vũ giơ tay lên quệt qua, máu mũi đã sắp chảy thành sông.

“Xin lỗi, xin lỗi, tại dạo này tôi bị nóng trong người”.

Giang Vũ xấu hổ lau máu mũi, nhếch nhác đi ra ngoài: “Tôi đi tìm thuốc giải loại trừ trùng cổ”.

Trông thấy dáng vẻ ấy của anh, đầu tiên là Kỷ Tuyết Tình cười một tiếng, sau đó sắc mặt chợt đổi.

Nghĩ đến việc chú thỏ mình nuôi nhiều năm qua đã bị Giang Vũ nhìn thấy hết, mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ tới tận mang tai, cô cực kì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.

Mười phút sau.

Giang Vũ cầm một chai chất lỏng màu đỏ tươi quay lại phòng bệnh.

Phệ tâm cổ là tà thuật, nó sợ nhất là máu âm mang thù hận sâu đậm.

Thuốc giải mà Giang Vũ tìm chính là máu rốn tràn ngập thù hận của trẻ sơ sinh đã chết, vừa khéo có thể làm cho con phệ tâm cổ đang trong giai đoạn trưởng thành này từ trong tim Kỷ Tuyết Tình theo máu bài xuất ra ngoài.

Tất nhiên Giang Vũ sẽ không nói cho Kỷ Tuyết Tình biết thành phần của loại thuốc giải này, nếu không thì dù cô có

bình phục thì cũng sẽ bị ám ảnh.

Anh đưa thuốc giải cho Kỷ Tuyết Tình: “Uống hết một hơi luôn, lát nữa cô sẽ khoẻ lại thôi”.

Kỷ Tuyết Tình không hề do dự, mở nắp ra uống cạn một hơi.

Hai phút sau, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên cảm nhận được cơn đau truyền đến từ tim, tiếp đến là cảm giác buồn nôn khó tả.

“Oẹ...”

Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình đột nhiên cúi đầu nôn ra một ngụm máu đen như mực, sau đó cô mệt mỏi ngã nằm xuống giường.

“Cô chủ, chị sao vậy?”

Tiểu Viện lo lắng vuốt lưng cho Kỷ Tuyết Tình.

“Đồ khốn! Nếu cô chủ nhà tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

'Tên vệ sĩ áo đen kia cũng tức giận chĩa súng vào đầu Giang Vũ, bẻ ngược tay anh ra sau rồi đè anh xuống đất.

Lần này Giang Vũ không chống cự mà chỉ nhìn chăm chăm vào Kỷ Tuyết Tình.

Anh cũng không rõ liệu biện pháp trong trí nhớ vụn vặt của mình có tác dụng hay không, tất cả đều nhờ vào phản ứng của Kỷ Tuyết Tình.

“To gan, ai cho anh vô lễ với anh ấy hải”

Nhìn thấy vệ sĩ đè Giang Vũ xuống đất, Kỷ Tuyết Tình vừa mới ổn định lại đứng bật dậy, tát một phát vào mặt vệ sĩ: “Anh

thả anh ấy ra cho tôi, sau đó cút ra ngoài”.

Bị tát một bạt tai, vệ sĩ thả Giang Vũ ra, ấm ức ra khỏi phòng bệnh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.