Mặc dù, cô rất không muốn thường xuyên tới phòng làm việc của Mục Chính Hi, nhưng hình như
cứ hết lần này đến lần khác bị anh gọi tới.
“Vào đi!“ Mục Chính Hi nói.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên đi thằng vào.
Hạ Tịch Nghiên đưa bản thiết kế của mình cho anh: “Đây là bản thiết kế tối qua tôi vẽ, mời tổng giám đốc Mục xem qua!”
Sau khi nghe thấy lời Hạ Tịch Nghiên hói, Mục Chính Hi nhướn mày nhìn cô.
Thì ra tối qua ngắt điện thoại là để tập trung làm việc, lúc này Mục Chính Hi mới không nói gì nữa.
Nhận lấy bản thiết kế, sau đó Mục Chính Hi lật ra
xem, Hạ Tịch Nghiên cứ đứng ở đó chờ Mục Chính Hi nhận xét. À
“Cô cảm thấy thế nào?” Mục Chính Hi vừa xem vừa hỏi.
“Đây là bản thiết kế tôi tham khảo từ tác phẩm trong triển lãm của tập đoàn cô ta, tôi cảm thấy, chắc là không có vấn đề gì!”
“OK, tôi sẽ cho người đưa qua cho cô ta xem!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên hơi sững sờ, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy Mục Chính Hi sẽ soi
mói, không ngờ lại qua cửa thuận lợi thế này! “OK rồi?“ Hạ Tịch Nghiên nhướn mày hỏi.
“Bằng không thì sao?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên ngây người, sau đó cười nói: “Không có gì!” `
“Tôi tin tưởng tuyệt đối vào ánh mắt của Alexia, lại càng tin tưởng hơn vào đội ngũ thiết kế của tôi!”
Mặc dù Mục Chính Hi dùng hai chữ đội ngũ, nhưng vẫn vô hình chung khen ngợi Hạ Tịch Nghiên.
Vì cái này, tuyệt đối là do một mình Hạ Tịch Nghiên hoàn thành.
Hạ Tịch Nghiên cười: “Nếu đã như thế, tôi ra ngoài trước đây!”
“Đến bộ phận nhân sự lấy sơ yếu lý lịch của cô!”
“Lấy sơ yếu lý lịch làm gì?” Hạ Tịch Nhiên bỗng hỏi, lúc họp, Mục Chính Hi đã bảo người của bộ phận nhân sự lấy sơ yếu lý lịch của cô, lúc đó cô cũng không hỏi để làm gì.
“AleXia cần, tôi cảm thấy, cô ta muốn mời cô tham gia vào đội ngũ của Tân Duệ.” Mục Chính Hi nói.