Oa Oa, Sở cha đều không hiểu, "Cái gì cái kia Ân Dập Diễm?"
Sở mẹ nuốt nuốt nước bọt, vất vả mới khôi phục giọng nói: "Là Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị, tiếng tăm lừng lẫy là Ân Dập Diễm đó! Nghe nói giá trị con người hơn mười vạn, chỉ số thông minh cao tới hai trăm, là thiên tài. . . . . . Là người đàn ông tốt hiếm có . . . . . ." Bà lẩm bẩm.
"Hả?" Oa Oa ngẩng mặt, hỏi người đàn ông đang cười bí hiểm, "Diễm, làm sao chỉ số thông minh của anh cao tới hai trăm? Em nhớ, trò chơi trên máy tính anh chơi cũng không được, mỗi lần đều bị em đánh bại."
Không chờ anh trả lời, Sở mẹ tiếp lời: "Ngốc! Đó là nó nhường cho con, con cho rằng làm Tổng giám đốc ngay cả máy tính cũng không biết hả! ?"
A! Bị bà nói như vậy, giống như thật sự là như vậy!
Nào có Tổng giám đốc tập đoàn số một lại không biết dung máy tính? Thậm chí là sẽ trò chơi trên máy tính, những chuyện đó với anh quá trẻ con rồi!
Ân Dập Diễm nhìn Sở mẹ, ánh mắt sáng ngời: "Như vậy, bá trai, bá gái, chúng ta có thể nói tới chuyện hôn sự của con với Oa Oa không?"
"A, đương nhiên, đương nhiên có thể!"
Sở cha vội vàng nói, lại bị vợ trừng mắt, rụt cổ lại.
"Trên thực tế, chúng con đã bí mật định ngày giờ tốt rồi, nửa tháng sau, đính hôn ở Las Vegas." Anh uống một ngụm, đặt chén xuống, động tác có khí thế vương giả.
Đợi chút, Oa Oa chui đầu ra khỏi ngực anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Chúng ta bí mật định tốt khi nào vậy?"
Anh nhân cơ hội hôn trộm cô một cái, "Trong lúc em ngủ."
Khuôn mặt cô đỏ lên, cà lăm nói: "Em sao lại không biết! ?"