Anh thô lỗ nhét cô vào ghế sau xe Hummer, cởi áo khoác ngoài của mình đắp cho cô. Dọc đường đi cô khóc kêu đau, anh không nói một lời lái xe đi.
Từ đầu đến cuối Úc Tử Duyệt vẫn kêu đau bụng nên không nhận thấy phản ứng khác thường của Lăng Bắc Hàn, kêu như thế cũng khiến cô mệt mỏi, cho nên không giả bộ nữa, ngồi dậ, quấn áo khoác của anh vào người, ngẩn người nhìn không gian u ám.
Ánh đèn neon nhiều màu sắc ngoài đường thỉnh thoảng chiếu vào, chiếu lên bóng lưng tối thẳm của anh, ánh mắt anh liếc qua kính chiếu hậu rồi lại nhanh chóng biến mất. Cô yên lặng nhìn bóng lưng anh, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút những ngày hai người mới quen nhau.
Thời gian rất ngắn, nhưng chuyện xảy ra thì quá nhiều.
Mới hai tháng ngắn ngủi, cô cảm giác bản thân đã không còn xem anh là người xa lạ …..
Trừ tối hôm qua anh đối xử với cô hơi chút bạo lực, còn lại anh vẫn đối xử với cô khá tốt.
“Chu..…" Vừa định gọi anh là chú, ý thức được anh không thích bị gọi như thế, Úc Tử Duyệt vội vàng im lặng, vậy nên gọi như thế nào đây?
Lăng Bắc Hàn nghe thấy cô gọi, cũng không đáp lại, giả bộ như không nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Sao anh ấy không để ý mình vậy chứ? Có lẽ là không nghe thấy tiếng của mình gọi, dù sao cũng sắp về nhà rồi. Úc Tử Duyệt nghĩ thế liền ôm bụng, lại giả vờ như đang rất đau.
Chẳng lẽ anh ấy phát hiện mình giả bộ rồi sao? Nếu không sao không bế mình xuống xe chứ? Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm kêu không ổn, đêm hôm trước cô giả vờ dì cả của cô tới, anh đã phát hiện ra còn phạt cô. Bây giờ nếu như việc cô giả vờ đau bụng bị anh phát hiện ra, anh ấy sẽ trừng trị mình thế nào đây?
Trong lòng hơi sờ sợ, mà lại có chút ngưa ngứa, nghĩ tới sự mập mờ của đêm trước trái tim liền đập thình thịch.
Lúc cô bình tĩnh lại đã thấy Lăng Bắc Hàn xuống xe trước, hơn nữa còn không có ý định bế cô, thậm chí cũng không mở cửa xe cho cô, trong lòng Úc Tử Duyệt hoảng hốt vội đẩy cửa xe nhảy xuống.
Chỉ thấy anh đi tới một gốc cây dưới trụ đèn đường, để lại cho cô một bóng lưng đen như mực!
Anh làm sao vậy? Có phải anh ấy cảm thấy tức giận vì mình gây phiền phức cho anh ấy không? Bởi vì không thể ở lại bệnh viện chăm sóc Hạ Tĩnh Sơ sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng có chút ghen tuông, cô xốc lại áo khoác của anh cúi thấp đầu buồn thiu đi về phía cầu thang.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mùi nước hoa thoang thoảng trên áo anh tỏa ra, trong đầu cô chợt hiện lên bóng dáng Hạ Tĩnh Sơ, nhớ tới lúc chiều Lăng Bắc Hàn đã ẵm Hạ Tĩnh Sơ, còn giúp cô ấy hô hấp nhân tạo, Úc Tử Duyệt lập tức giận dỗi cởi áo ngoài của anh xuống, oán giận tóm chặt trong tay, thật muốn ném nó vào trong thùng rác!
Được rồi, được rồi, anh ấy chỉ cứu người thôi!
Lắc lắc đầu, cô không muốn tự làm mình phiền não! Nhưng lại không kiềm được mà nghĩ tới Lăng Bắc Hàn rất nóng lòng quan tâm tới Hạ Tĩnh Sơ!
Thở hồng hộc leo lên tầng năm, cửa chống trộm không khóa, cô mở ra, bên trong cũng không có khóa, vào phòng cũng không thấy bóng dáng anh.
Úc Tử Duyệt tắm xong, đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng anh đâu! Chẳng lẽ anh ở trong phòng khách?
Cô mặc áo choàng tắm, đi tới cửa phòng khách, cửa phòng khách khép, còn chưa đi vào cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Úc Tử Duyệt đẩy cửa đi vào, thì thấy Lăng Bắc Hàn đang đứng đối diện cửa sổ hút thuốc, đưa bóng lưng cao lớn về phía cô.
“Anh…..Anh không ngủ được sao?” Cô không bước vào mà chiếc đầu nhỏ ló vào khe cửa, nhìn bóng lưng anh hơi lo sợ nói.
“Tối nay anh ngủ ở phòng khách!” Lăng Bắc Hàn không xoay người giọng nói khàn khàn mà nặng nề, có cảm giác tang thương, mặc dù giọng rất nhỏ nhưng rất mạnh mẽ truyền vào tai cô.
Cái gì? Có ý gì đây? Ngủ phòng khách sao? Còn mình thì sao?
“Ừm!” Úc Tử Duyệt giả ngốc trả lời, sau đó đi thẳng vào, bò lên giường trong phòng khách, chui vào trong chăn, “Anh nhanh đi tắm rồi ngủ đi, không còn sớm nữa!” Cô vô cùng dịu dàng như một người vợ hiền.
Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời cô nói không khỏi nhíu mày, quay đầu lại nhìn đã thấy chăn trên giường đã phồng to lên.
Anh không lên tiếng, mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng.
Úc Tử Duyệt thấy anh đi ra ngoài, trái tim bé nhỏ bắt đầu kích động. Anh đi vào phòng tắm, mười phút sau đã trở lại. Úc Tử Duyệt thầm vui trong lòng, chỉ mong sao Lăng Bắc Hàn mau mau trở về ôm cô ngủ.
Cô thích cảm giác được anh ôm vào lòng, thích mùi hương trên người anh, chỉ cần được rúc vào trong lồng ngực anh thì sẽ không còn cảm thấy sợ gì nữa.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, thế mà mình đã quan tâm đến anh như thế…..
Úc Tử Duyệt chờ lâu đến nỗi ngáp lên ngáp xuống, anh vẫn chưa vào ngủ, cô lo lắng ngồi dậy bước xuống giường, đi ra khỏi phòng khách.
Nhìn về phía phòng tắm, đèn phòng đã tắt, phòng sách nhỏ đối diện cũng tối đen như mực, chẳng lẽ anh đang ở phòng ngủ chính? Không phải anh nói anh sẽ ngủ ở phòng khách sao?
Úc Tử Duyệt tức giận đi vào phòng ngủ chính, không gõ cửa mà đẩy cửa đi vào…..
Anh ấy thật sự ngủ ở đây!
Nhìn bóng người to lớn đang nằm trên giường. Úc Tử Duyệt vô cùng kinh ngạc.
Anh làm vậy có ý gì?
Lăng Bắc Hàn vẫn chưa ngủ, cảm nhận được đèn sáng, anh không nói gì nhắm mắt lại làm như đang ngủ.
Anh ấy muốn ở riêng sao? Cuối cùng Úc Tử Duyệt cũng hiểu được ý này, thật may là cô không xúc động xông lên trước, lòng chua xót tắt điện lủi thủi đi ra khỏi phòng.
Cô về phòng khách, chui đầu trốn vào trong chăn.
Mất mặt quá, chẳng còn thể diện nữa! Anh ấy đòi ngủ ở phòng khách, rõ ràng là có ý không muốn ngủ với mình, thế mà mình lại không biết xấu hổ bò lên giường. Úc Tử Duyệt càng nghĩ trong lòng càng thấy chua xót, rúc người vào chăn cuộn thật chặt bật khóc.
Anh ấy có ý gì chứ? Đã biết lý do tại sao Hạ Tĩnh Sơ chia tay với anh rồi sao? Anh muốn quay lại với Hạ Tĩnh Sơ sao? Anh vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ sao?
Giờ phút này cô có cảm giác như mình là một cô vợ bị chồng bỏ rơi, một mình trong căn phòng trống. Anh ấy cũng không chịu ngủ chung giường với mình nữa…..
***
Tối nay một mặt Lăng Bắc Hàn rất giận Úc Tử Duyệt, sợ đến gần cô sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương cô, nên mới quyết định ngủ riêng , mặt khác anh cũng cần yên tĩnh để suy nghĩ mọi thứ.
Hôm nay đối mặt với quá khứ của anh và Hạ Tĩnh Sơ, bảo rằng trong lòng không có cảm giác là không đúng.
Đã từng yêu sâu đậm, cũng từng bị tổn thương không kém. Vết thương này của anh đã mất thời gian mười năm để chữa trị, hiện tại vẫn chưa nói tiếng yêu với Úc Tử Duyệt, trong lòng chỉ cảm thấy đủ loại rối rắm lẫn đau lòng.
Huống chi cô ấy vẫn chưa yêu mình, một lòng chỉ muốn xa lánh mình, chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn!
Bên kia, trong căn phòng tối như mực, tiếng cô nức nở không ngừng phát ra, Úc Tử Duyệt càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng đau lòng càng không ngủ được, lại càng không muốn bị đau lòng như thế!
“Chị Nhan…..Anh ấy đòi ngủ riêng với em rồi…..” Không kìm được gọi điện thoại cho Nhan Tịch, Úc Tử Duyệt tủi thân nói.
Nhan Tịch đang viết văn đến khóc sướt mướt thì nhận được điện thoại của Úc Tử Duyệt, vội vàng lau nước mắt, chỉ nghe thấy giọng cô bé rất đáng thương, cô còn cảm thấy đáng thương hơn cả nữ chính tiểu bạch thỏ trong văn của mình.
“Ngủ riêng?” Nhan Tịch ngạc nhiên hỏi.
Úc Tử Duyệt thì thào kể hết lại mọi chuyện cho Nhan Tịch nghe.
“Chị vẫn nói câu kia, em muốn thế nào thì hãy làm như thế đó! Bá đạo một chút, mạnh mẽ tấn công những cũng đừng thiếu dịu dàng, nên quyến rũ một chút, giống như một phụ nữ thực sự đi mê hoặc ông chú đi!” Nhan Tịch ác ý nói.
“Nhưng dì cả của em đến rồi! Ngày thứ hai rồi, giống như suối phun vậy...." Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói, không muốn phản bác, từ khi nào mình không phải là phụ nữ vậy?
“Trên người phụ nữ không phải chỉ có một chỗ đó! Em muốn tìm anh ta thì cứ đi tìm, còn không muốn tìm vậy thì đừng khóc, đừng đau lòng! Chị không nói nữa, không có kinh nghiệm thực chiến gì cả!” Nhan Tịch vội nói xong liền cúp điện thoại, chuyện của vợ chồng hai người họ thì họ hành hạ nhau đi, đừng quậy đến xảy ra án mạng là được!
Nghe Nhan Tịch nói xong, Úc Tử Duyệt như được tiếp thêm sức mạnh chiến đấu liền bò xuống giường.
Cô chạy đến chỗ tủ quần áo, mở ngăn kéo ra, bên trong toàn là quần áo ngủ trong sáng kín đáo. Đống quần áo này cô cảm thấy như vậy không đủ quyến rũ, lắc đầu đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó.
Cô nhớ trước khi lấy chồng, có một ngày cô đi dạo với Huyên Huyên, chị ấy đã thần thần bí bí dẫn cô vào một tiệm đồ lót gợi cảm, còn mua cho cô một bộ!
Nó đâu rồi?
Úc Tử Duyệt bới tung cả lên tìm, cô nhớ mình không có đem về nhà cũ, tìm một lúc thật lâu mới tìm được một túi quần áo dưới đáy rương hành lý.
Trong túi kia còn tặng kèm một bộ catalogue người mẫu mặc quảng cáo muốn phụt máu mũi!
Làm như vậy có phải là quá mất mặt lắm không? Anh ấy đã không cần mình, chẳng lẽ còn tự nguyện đi dâng hiến? Đây không phải là phong cách vốn có của mình.
Nhưng chị Nhan Tịch từng nói, mình là vợ anh ấy, mình có quyền lẫn tư cách để làm điều đó!
Đúng, đó là quyền lợi của mình!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt đầu kế hoạch đi quyến rũ và làm Lăng Bắc Hàn rối loạn!
Mở túi ra, nhìn mớ vải bên trong. Trời đất, đây là quần áo sao? Có thể mặc được ư?
Mở máy điều hòa nhiệt độ lớn hơn một chút, cô cởi áo ngủ xuống, bên trong chỉ còn lại chiếc quần lót, viền ngoài chiếc quần lót còn lòi ra cánh bảo vệ của miếng băng vệ sinh.
Cô đỏ cả mặt mũi mặc vào bộ đồ lót kia.
Đứng trước chiếc gương lớn, nhìn mình trong gương mà thiếu chút nữa đã phun luôn máu mũi!
Bản thân trong gương, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, hai gò má ửng hồng, lại nhìn đến bộ đồ mặc trên người…
Lớp vải voan mỏng màu đen làm nổi rõ bên trong của chiếc áo ngủ, nửa người trên trống không, áo ngủ ren màu đen thêu hoa hơi nhạt không che hết được phần đẫy đà cùng nụ hoa nhỏ bé mơn mở màu hồng nhạt phía bên trong, cổ áo khoét hình chữ V thật sâu để lộ khe rãnh quyến rũ…..
Từ ngực đi xuống vạt váy cũng là lớp voan mỏng như ẩn như hiện, dài vừa đúng với vị trí quan trọng ở ngay đùi…..
Bởi vì dì cả đã đến cho nên cô không mặc đồng bộ, chỉ có thể mặc một chiếc quần nhỏ màu trắng và áo ngủ voan mỏng màu đen tạo nên một màu đối lập rõ rệt, trên quần mơ hồ còn có hình đầu mèo nhỏ rất đáng yêu…..
Cô nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng này quả thật đủ để làm mồi quyến rũ.
Nhưng mà, anh ấy sẽ bị mình quyến rũ thật sao?
Từ trước đến giờ cô là một người không sợ trời không sợ đất, bây giờ trong lòng trở nên bồn chồn, đi tới bên giường, mặc áo ngủ vào trước, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi lặng lẽ đi vào trong phòng ngủ chính.
Đến cạnh giường, cô mở đèn hai bên giường lên, ánh sáng yếu ớt có vẻ mập mờ nhưng vô cùng lãng mạn.
Lăng Bắc Hàn vẫn chưa ngủ, đột nhiên thấy đèn sáng, hơi khó chịu mở mắt ra, nhanh chóng ngồi bật dậy nhìn thẳng vào cô đang đứng bên cạnh giường.
“Trễ rồi không ngủ sang đây làm gì?” Anh mở miệng, răn dạy cô như dạy dỗ đứa trẻ.
“Anh…..Tại sao anh không cho em ngủ chung với anh chứ?” Cô đau lòng mở lời hỏi, trong lòng vô cùng uất ức khiến chóp mũi hơi cay cay.
Cô ấy hỏi thế là có ý gì? Hai người ngủ riêng, không phải cô nên vỗ tay giơ chân ăn mừng sao? Dáng vẻ tội nghiệp như vậy trông rất giống như mình bỏ rơi cô ấy vậy.
“Anh muốn được yên tĩnh một mình! Quay về ngủ đi!” Anh lớn tiếng quát với vẻ mặt lạnh lùng.
Muốn yên tĩnh? Nhớ Hạ Tĩnh Sơ rồi chứ gì? Trái tim Úc Tử Duyệt co rút đau đớn, mặt buồn bã trừng mắt nhìn anh, Lăng Bắc Hàn anh là tên khốn kiếp! Nhưng cô chỉ dám hét lên ở trong lòng, cố gắng đè nén không thốt ra.
Bất thình lình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại đột nhiên nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, vươn tay từ từ rút bung dây buộc áo ngủ, sợi dây áo ngủ được làm từ vải cao cấp lập tức mở tung ra để lộ thân hình khiến người ta muốn phụt máu mũi…..
Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn cô biểu diễn thoát y trước mặt, sợi dây áo ngủ từ từ tuột xuống cạnh chân cô, để lộ ra đôi chân thon dài cùng với đường cong hoàn mỹ, nhìn lên nữa chính là kiểu cách ăn mặc nữa kín nửa hở càng lung linh mờ ảo.
Trong tích tắc, bộ phận nào đó dưới bụng đột ngột căng cứng, yết hầu không tự chủ được nuốt nước miếng ực ực, mạch máu như chảy ngược xông thẳng lên tới não.
Dù thế, nhưng anh lại đang cực khổ kiềm chế bản thân!
“Úc Tử Duyệt! Em tính quậy cái gì đây?” Anh lạnh lùng mở miệng hỏi, chỉ có như vậy mới có thể che giấu sự ham muốn của mình.
Câu nói đó của anh khiến cô cực kỳ tự ái, suýt chút nữa đã bỏ của chạy lấy người, nhưng cuối cùng đã nhẫn nhịn được.
Quyến rũ anh ấy đi, quyến rũ anh ấy đi!
Trong lòng như đang có giọng nói thúc giục bản thân.
Cô cười cười với vẻ mặt cứng ngắc, sau đó tiến lên hai bước ngồi ở mép giường, uốn éo thân hình rồi ngay tức khắc ngã vào lòng anh.
“Người ta ngủ một mình sợ ma..…” Vòng hai cánh tay ôm eo anh, cơ thể nhỏ bé cọ cọ trước ngực anh, cô làm nũng với giọng nói mềm mại không xương, hơi thở thơm ngát như hoa lan quấn lấy anh.
Lăng Bắc Hàn thật sự nóng lòng mong muốn có thể giải quyết cô ngay tại chỗ!
Đang dụ dỗ anh sao?
Trong lòng anh hừ lạnh, giận dỗi nghĩ: Nếu mình là cô ấy, khi cần thì gọi, lúc không cần thì gạt sang một bên có được không?
“Anh không thích mình bị người ta xoay mòng mòng!” Hai tay anh giữ chặt cánh tay cô gỡ ra khỏi người mình, lạnh lùng nói xong trở người bước xuống giường, sau đó cửa phòng bị anh đóng sầm lại cái rầm!
Tiếng đóng cửa nặng nề kia như nện thật mạnh lên mặt cô, hoặc giống như bê nguyên một chậu nước lạnh dội từ trên đầu cô xuống.
“Khốn kiếp…..Hừ..…” Cô bực tức mắng chửi anh, sau đó chui vào trong chăn, đưa tay xé bộ áo ngủ đáng xấu hổ trên người!
“Úc Tử Duyệt! Mày là đồ trơ trẽn! Mày thật không có lòng tự trọng! Mày thật đê tiện! Không biết xấu hổ! Huhu…..” Cô tức giận tự mắng chửi mình, hung hăng xé nát nó, trái tim đau đớn không chịu nổi. Bởi vì giãy dụa, băng gạc trên mu bàn tay cũng bị tróc ra, làm cho làn da bị phỏng trầy xướt đau rát.
Trong chăn còn vương vất hơi thở của anh, trong đầu hiện lên hình ảnh anh quan tâm đến Hạ Tĩnh Sơ nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Chiếc áo ngủ bị cô xé thành từng mảnh vụn vắt bừa bãi trên người.
Anh ta cũng đã nói không thích mình rồi, mình còn đi làm cái chuyện quyến rũ đê tiện kia nữa! Mình không phải là kiểu anh ta thích! Thực ra anh ta không hề yêu mình! Anh ta cưới mình về cũng chỉ vì muốn trả thù ba mẹ anh ta thôi!
“Huhu..…” Cô điên cuồng gào khóc, lúc này mới ý thức được mình thật sự đã thích Lăng Bắc Hàn rồi..…
Lần đầu tiên cô quyết tâm chủ động một lần, lại bị anh đối xử như vậy…..
Về phần Lăng Bắc Hàn, anh phải đi tắm nước lạnh mới có thể dập tắt được dục vọng đang kêu gào, ảo não đi vào phòng khách, mặc kệ cô đang ở phòng ngủ chính. Anh quyết định ngày mai sẽ trở về đơn vị…
Úc Tử Duyệt giống như người đang thất tình, khóc lóc cả buổi thật lâu mới chìm vào giấc ngủ với trạng thái đau lòng không sao tả nỗi.....
***
Sáng ngày hôm sau, cô đã tỉnh dậy sớm hơn, xốc chăn ra nhìn thấy quần áo trên người mình rách nát tả tơi, khắp người bê bối lôi thôi, trái tim thì đau đớn không sao chịu nổi. Trở người bò xuống giường tìm quần áo mặc vào, nhanh chóng rửa mặt xong xuôi rồi đi vào phòng bếp.
Mu bàn tay bị thương ngày hôm qua vẫn còn đỏ hỏn, cũng may bóng nước đã xẹp bớt.
Cô thành thạo bật bếp ga, cho lượng dầu đủ dùng vào trong chảo, đợi dầu nóng lên mới đập trứng gà vào, vẫn vụng về khiến tay bị bỏng thêm lần nữa, tuy nhiên, vết thương này vẫn không thể khiến cô đau!
Giống như đang tự làm khổ mình, không thèm để ý đến vết thương trên tay, cứ đứng đó làm trứng chiên. Cô chỉ biết là cần phải chiên trứng, chiên xong bốn quả trúng gà, từ phòng bếp đi ra ngoài phòng ăn, thì gặp phải anh đã mặc một thân quân trang phảng phiu màu xanh lá cây.
Anh ấy muốn đi sao?
Tim chợt thắt lại đau nhói!
Không phải anh nói sẽ ở lại ba ngày sao? Sao lại đi nhanh như vậy? Không muốn thấy mình đến mức vậy ư?
Đau lòng quá đỗi, Úc Tử Duyệt có cảm giác bản thân gần như không thể nào thở nổi. Cô kinh ngạc nhìn anh đứng đó với vẻ mặt vô cảm, thái độ lạnh lùng đó thật khiến cô cảm thấy rất tủi thân.
Anh ta vốn không coi mình là vợ!
Cô cố nén nỗi đau và nước mắt, cứng nhắc đặt trứng gà lên bàn ăn, lại đi vào phòng bếp, rót hai ly sữa nóng. Lúc cô rót sữa, tay sơ ý bị trượt, sữa nóng văng lên mu bàn tay cô cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cho dù có cảm giác đau đớn nhưng đã bị vết thương trong lòng nuốt lấy, cho nên lúc này không hề cảm thấy đau đớn gì.
Cô bưng hai ly sữa ra ngoài, cứng ngắc đặt ở trên bàn, thấy anh vẫn chưa ngồi xuống, cô đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước: “Anh không ăn đâu, phải lái xe về đơn vị.” Nói xong cũng xoay người đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng màu xanh quân đội.
“Lăng Bắc Hàn! Anh là tên khốn kiếp! Tôi hận anh!” Rốt cuộc cô cũng hét lên, cầm ly sữa tươi trên bàn đập xuống đất, sau đó như một người điên đưa tay hắt hết trứng gà trên bàn xuống.
Trong chốc lát cả phòng ăn như biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn! Hỗn loạn không chịu nổi.
Lăng Bắc Hàn dừng chân xoay người lại, thì thấy cô đã lao ra tới, gương mặt đầy nước mắt, hai mắt sưng lên như hai quả đào, trên mu bàn tay cũng sưng tấy ửng đỏ.
“Anh đi đi! Anh đi đi!” Thấy anh xoay người lại, cô chỉ vào cửa, đau lòng hét lên.
Sau một hồi khóc lóc cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cô lại điên cuồng lao về phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy vali ngày trước đưa từ nhà mẹ đến, mở ra chất hết quần áo của mình vào trong đó!
“Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em muốn như thế nào?” Lăng Bắc Hàn đứng ở trước cửa phòng nhìn cô, vừa tức giận vừa đau lòng hỏi.
“Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh!” Sống với anh quá đau khổ, chỉ mới hai, ba ngày mà lòng cô đã đau không biết bao nhiêu lần rồi.
Lăng Bắc Hàn nghe cô gào thét như vậy, anh rất tức giận, bước nhanh về phía trước, giật lấy hành lý trong tay cô vứt sang một bên, một tay kéo cô lại đẩy cô ngã lên giường.
“Anh buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi!” Cô bị anh đè ở dưới người, giãy giụa hét lên, vung tay thành hai nắm đấm đánh vào ngực anh, nhớ tới việc tối qua anh đã nhục nhã mình, trái tim cô đau như có dao cắt!
Hai tay cô bị anh giữ chặt, giơ cao qua đỉnh đầu. Bị anh kìm chế hai tay, cố gắng giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng không được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh, hốc mắt ướt đẫm.
“Còn nhắc tới hai chữ ly hôn, anh sẽ bẻ xương em!” Một tay anh tóm chặt cằm cô, trừng mắt nhìn cô hung hăng nói.
“Anh chán ghét tôi, không muốn gặp tôi như vậy, còn giữ tôi lại làm gì? Tôi không muốn làm một con cờ..…” Càng nghĩ càng cảm thấy mủi lòng, cô mở miệng nói mà nước mắt không ngừng rơi, gương mặt nhỏ nhắn dàn dụa nước, tim đau đến không cách nào thở được.
Thấy cô như vậy anh rất đau lòng, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nụ hôn đầy trấn an và yêu thương…..
Hai ngày nay ở cùng anh, tâm trạng như xe cáp treo, có khi rất vui vẻ hạnh phúc tưởng chừng như được bay lên trời, có khi đau khổ như đột ngột bị đẩy xuống địa ngục. Bây giờ anh ta lại hôn mình, vậy là có ý gì?
Áy náy sao?
Hay là đang dụ dỗ ngược lại mình, dụ dỗ cô ngoan ngoăn làm một cô vợ dễ bảo, tiếp tục ở lại nhà cũ để làm người chọc giận ba mẹ anh sao?
Cô không đáp lại nụ hôn của anh, cũng không thèm giãy giụa nữa, trái tim lúc này lạnh lẽo tựa như băng…..
Anh dần dần buông cô ra, thẳng người dậy ngồi ở mép giường, kéo cô lại ôm vào lòng, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên gò má cô, tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc nữa..…” Dịu dàng như vậy, ôm ấp như vậy, khiến cô không tránh khỏi lại bị mê hoặc, chỉ có thể ngước lên ánh mắt xót xa nhìn anh.
“Anh không cho tôi nói ly hôn, chẳng lẽ bảo tôi chờ tới ngày bị anh bỏ rơi sao? Anh vẫn còn yêu Hạ Tĩnh Sơ có đúng không?” Úc Tử Duyệt không cam lòng hỏi, còn rất đau lòng và khổ sở.
Nhớ tới hình ảnh lạnh lùng của anh tối hôm qua, ở riêng với cô, mặc dù cô đã cố gắng quyến rũ anh nhưng anh vẫn dửng dưng lạnh lùng…..Cô cảm thấy, hình như anh đã chán ghét mình rồi!
“Ai nói anh muốn ly hôn với em? Ai nói cho em biết anh vẫn còn yêu Hạ Tĩnh Sơ? Úc Tử Duyệt! Em là vợ anh! Chúng ta là quân hôn, không thể có chuyện bỏ nhau!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô nói thật nghiêm túc.
Lời của anh không thể nghi ngờ chính là một viên thuốc an thần hiệu quả, khịt khịt mũi nói, “Vậy tối hôm qua anh.…Làm vậy là có ý gì?” Nhớ lại tối hôm qua mình mê hoặc anh, thế mà anh vẫn lạnh lùng tức giận bỏ đi, trong lòng Úc Tử Duyệt hiện giờ vẫn đau ê ẩm.
Trong đầu Lăng Bắc Hàn hiện lên hình ảnh tối hôm qua cô mặc bộ đồ ngủ đen tuyền bằng lụa, cô rất giống yêu tinh đi mê hoặc người. Nghĩ tới đây, nơi nào đó lại trướng lên, “Ưm hừm….. Anh không muốn bị em đùa giỡn như xiếc khỉ, lúc thì xa lánh anh, lúc thì quyến rũ mê hoặc anh, rốt cuộc em muốn làm gì?” Nhéo mũi cô tức giận nói.
“Em…..Anh…Bộ không phải anh muốn về đơn vị sao?” Úc Tử Duyệt đâu chịu dễ dàng nói nguyên nhân, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
“Không về nữa!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, thật ra thì, giờ này sao anh có thể cam lòng mà bỏ đi về đơn vị được chứ!
“Tại sao?” Úc Tử Duyệt không hiểu tại sao, không phải anh là một người điên cuồng với công việc sao? Tại sao lại thay đổi ý định cơ chứ?
Anh không trả lời mà ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô bằng nụ hôn mạnh mẽ. Hết sức hối hận vì tối hôm qua đã ruồng bỏ cô! Bây giờ không thể nào bỏ đi được….Nụ hôn này khiến cho Úc Tử Duyệt thần hồn điên đảo, cuối cùng lại bị tiếng chuông điện thoại không biết điều cắt ngang.
“Tiểu tử thối! Về được hai ngày rồi sao không chịu về nhà thăm bà lão này, làm như ta đã thăng thiên có đúng không?” Bà nội tuy đã già nua nhưng tiếng nói vẫn rất mạnh mẽ vang vọng trong loa.
“Không dám, không dám, buổi trưa tụi cháu nhất định sẽ về ăn cơm!” Lăng Bắc Hàn khẽ cười nói, lúc này Úc Tử Duyệt đã đem rương hành lý nhét lại vào trong tủ quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Lăng Bắc Hàn đi vào phòng ăn thì thấy cô đã dọn dẹp phòng ăn sạch sẽ.