Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 402: Ngoại truyện phần 3 - Chương 6



Lăng Bắc Sam nhìn bà cụ có chút quen mặt, sửng sốt mấy giây mới nhận ra: “Bà Hoàng?”, cô cười, đây là người ở căn phòng cũ phía Đông, chuyện này cũng là truyện mười năm trước rồi.

“Con bé nha đầu này vẫn còn nhớ rõ bà”, bà lão đi đến, trầm giọng nói, Lăng Bắc Sam le lưỡi một cái, bước tới nắm tay bà cụ một cách thân mật.

“Cháu nào dám quên. Cháu còn muốn đến nhà bà ăn quả anh đào đây.” Lăng Bắc Sao ngọt ngào nói, khi đó, bà chủ nhà có một cây anh đào, thỉnh thoảng cô lại lôi kéo Cố Diệc Thần đi hái trộm. Bà Hoàng cười cười: “Đâu còn cây anh đào nữa, khu nhà bị phá bỏ, cây cũng mất. Cũng may, mọi người vẫn còn ở--“

Bà cụ thở dài, hai mắt nhìn đống đống gạch vụn, trên mặt lộ ra vẻ không muốn, đã từng là một gia đình mà hôm nay chỉ còn là một đống hoang phế.

Lăng Băc Sam nhìn đống hoang tàn, trong lòng không khỏi khổ sở, hôm nay cô không bận việc gì liền chạy tới đây tùy tiện ngắm nghía một chút. Không nghĩ tới nơi này đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi, cả căn phòng cũ cũng không còn nữa

“Sao rồi, tiểu tử Cố Diệc Thần quay lại quân đội rồi hả?” bà cụ hoàn hồn, hỏi Lăng Bắc Sam.

“Da? Cháu……cháu cũng không biết---“, Lăng Bắc Sam cười trả lời, sau đêm đó, cô cũng không có gặp lại anh, hiện tại chắc anh đang ở doanh trại.

“Sao vậy, vợ chồng son giận dỗi nhau rồi hả? Thật không hiểu nỗi—“

“Bà Hoàng. Cháu và anh ấy không ở chung.”, trước kia bà Hoàng thường hiểu lầm bọn họ là người yêu, khi đó còn không chịu cho bọn họ thuê phòng, nói sợ bọn họ chưa trưởng thành sẽ làm loạn, sau đó Cố Diệc Thần tìm mẹ anh tới, bà mới đồng ý cho bọn họ thuê.

“Lại nói bậy. Tiểu Cố người ta vẫn nói cháu là bạn gái của nó. Mấy năm nay đều vậy. Nha đầu này cháu còn không biết sao—“, bà cụ vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói.

Trong lòng Lăng Bắc Sam nắm thật chặt, kinh ngạc nhìn bà Hoàng: “Anh ấy nói với bà như vậy sao?”

“Đúng vậy, một tuần trước tới lấy đồ, nó nói cháu bận đi làm không rảnh đi cùng—“, bà cụ lại nói.

Lăng Bắc Sam kinh ngạc, cũng mơ hồ đã hiểu ra cái gì đó, sau khi hỏi thăm, cô mới biết những năm này Cố Diệc Thần vẫn mướn căn phòng này, cũng luôn nói với bà chủ nhà, cô là bạn gái anh.

“Các cháu cũng đã trưởng thành rồi, tại sao còn chưa kết hôn? Sam Sam cháu cũng đừng khi dễ Tiểu Cố nha—“

Cô một thân một mình đi ở trong con hẻm, trong đầu luôn suy nghĩ về căn phòng cũ. Ở trong mắt rất nhiều người Lăng Bắc Sam chính là bạn gái ngang tàn của Cố Diệc Thần, cô thường la lối quát nạt, nổi giận anh, còn tùy hứng làm nũng.

Mặc dù cô không thừa nhận.

Lăng Bắc Sam, mình đã mất đi cái gì?

Mất đi người đàn ông si tình Cố Diệc Thần, phụ tấm chân tình của anh. Có lẽ trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào đối xử với cô giống như Cố Diệc Thần…..

Khi cô theo đuổi Lục Khải Chính, có từng liếc mắt nhìn thấy sự cô đơn, đau lòng của Cố Diệc Thần?

Khi cô ở trước mặt Cố Diệc Thần khen ngợi Lục Khải Chính, đã từng nhìn thấy Cố Diệc Thần tươi cười thật thà chất phác, che giấu đau thương trong lòng.

Cho dù biết Cố Diệc Thần khó chịu, cô cũng cố chấp không chịu tỉnh ngộ, chắc chắn cho rằng anh sẽ không rời bỏ cô, mặc kệ cô có như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cô……..Nhưng cuối cùng anh cũng đã mệt mỏi, không muốn làm kẻ ngốc nghếch nữa…

***

“Vào đi.”

“Tổng giám đốc Lăng, Tổng giám đốc Âu Dương Trạch hẹn chị dùng bữa tối.”, thư ký đi vào nói với cô. Lăng Bắc Sam đóng tài liệu lại: “Tôi có lịch trình gì không?”

“Trước mắt là không.” Thư ký nhìn giấy sắp xếp hành trình của Lăng Bắc Sam một chút rồi nói.

Lăng Bắc Sam thầm nghĩ: “Vậy thì tối nay đi.”, cô bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài làm việc đi.”

“Vâng.”

Cửa phòng làm việc lần nữa bị đóng lại, cô đứng dậy đi tới cửa sổ, mệt mỏi thở dài một cái. Gần đây cô bắt đầu cùng đàn ông hẹn hò, cô biết rõ ý đồ của bọn họ, không đơn thuần chỉ là cộng việc, nhưng cô cũng đồng ý.

Hình như là cô đang cố chứng minh, không có Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam cô cũng có rất nhiều người để ý, cô không phải là đề tài để nhạo bang với cái tên “người bị vứt bỏ” ở Thủ Đô này.

Có người nói cô là “người bị vứt bỏ”, cái so sánh này cũng không phải quá đáng, nhưng cô đúng là bị hai người đàn ông từ hôn.

Danh tiếng bị phá hủy cứ để nó bị phá hủy đi, nhưng Lăng Bắc Sam cô không thể bởi vì chuyện này mà gục ngã. Huống chi, đàn ông theo đuổi cô còn rất nhiều. Làm nhân viên quan hệ xã hội quan trọng cho rất nhiều công ty nhưng lại không cho mình làm, bọn họ nói đều là sự thật.

Nhưng chính cô cũng không hiểu rõ, hiện tại trong lòng đã trở nên rất tự ti.

Nhìn dáng dấp của Âu Dương Trạch là biết anh ta là loại đàn ông hiểu chuyện, anh ta hẹn cô ở nhà hàng của khách sạn Lâm Giang, chỗ ngồi ở gần cửa sổ, có thể thấy trọn cảnh sông vào ban đêm. Biểu hiện của Lăng Bắc Sam vô cùng lễ phép, đúng chuẩn mực. Âu Dương Trạch cũng là nhân vật phong độ điển hình, hai người uống rượu đỏ thượng hạng và cùng ăn hải sản.

“Có thể hợp tác cùng với Tổng giám đốc Lăng thật là sự vinh hạnh của Trí Thượng.”, Âu Dương Trạch cười nói, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo nụ cười.

“Tôi cũng vậy.”, Lăng Bắc Sam khiêm tốn cười nói. Công ty của cô mặc dù được thành lập không lâu nhưng nhờ mối quan hệ xã hội tốt nên phát triển rất nhanh. Đã từng hợp tác với rất nhiều nhãn hiện nổi tiếng, mà Lăng Bắc Sam hoàn toàn không dựa dẫm vào gia thế nhà họ Lăng, trong đó còn có thực lực của chính cô.

“Hai vị, xin mời qua bên này—“, nhân viên phục vụ dẫn một đôi trai tài gái sắc lên lầu, khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, Lăng Bắc Sam cảm thấy hoảng hốt, gương mắt nhìn, thì thấy Cố Diệc Thần dẫn một người phụ nữ đi tới, người phụ nữ kia, chính là Ôn Uyển.

Lăng Bắc Sam sửng sốt, luống cuống, tại sao lại gặp anh ở chỗ này? Hơn nữa lại còn đi cùng Ôn Uyển.

“Lăng tiểu thư.”

“A, ngại quá—“, sau khi hoàn hồn, cô xấu hổ cười nói: “Tôi đi toilet một chút” vì muốn che giấu sự lúng túng, cô đứng dậy đi toilet.

Khóe mắt vẫn để ý đến hai người ngồi ở góc phòng, trong lòng Lăng Bắc Sam không khỏi nhói đau. Anh vậy mà rất lãng mạn nha, biết chỗ này thích hợp để hẹn hò với người yêu. Sau khi ăn cơm có thể đi dọc theo hành lang khách sạn để tản bộ……

Lòng cô chua xót, giống như được ngâm trong một vại dấm, cô vô cùng chua xót.

Cố Diệc Thần vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô, còn là đang ngồi cùng với đàn ông. Lúc này lại nhìn thấy cô đi toilet: “A Thần, anh làm sao vậy?”, nhìn Cố Diệc Thần mất hồn, Ôn Uyển cười hỏi. Cố Diệc Thần hoàn hồn, cười cười: “Tôi đi toilet một chút—“

“Được.”, Ôn Uyển cười trả lời, Cố Diệc Thần đứng lên đi.

Lăng Bắc Sam đứng trong toilet chỉnh trang thật lâu mới bình phục được tâm trạng, rồi mới thở phào một cái đi ra ngoài. Không có chuyện gì to tát cả, dù sao cũng phải đối mặt.

Cô mới vừa đi tới chỗ khúc quanh, thân thể thiếu chút nữa đã đụng vào một người, chính là Cố Diệc Thần.

Âu phục, giày tây, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào.

“Tới dùng cơm sao—“, ngược lại cô là người mở lời trước, sau đó lạnh nhạt rời đi.

Phản ứng của cô làm cho anh khó chịu: “Chị tới ăn mừng?”, khi cô đi ngang qua anh thì anh nhàn nhạt hỏi, trong giọng điệu mang theo vẻ giễu cợt.

“Đúng vậy đó, cậu nói không sai? Lúc nào thì cậu cho tôi uống rượu mừng đây? Đừng quên gửi thiệp cho tôi.”, cô trêu chọc, hoàn toàn coi anh giống như em trai, thái độ của cô làm cho Cố Diệc Thần càng chua xót hơn.

“Chị Sam, chị đói khát đến thế sao? Vẫn còn đang là vị hôn thê của tôi, mà lại cùng người đàn ông khác……”, Cố Diệc Thần đột nhiên tiến lên, áp cơ thể cô vào vách tường, hai tai chống ở hai bên người cô, gương mặt cũng ghé sát vào mặt cô, cười như không cười mà nói.

Lời nói của anh làm cho cô cảm thấy chói tai, cô tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Tôi với anh đã từ hôn rồi.”, cô nhỏ giọng quát. Không hiểu anh có ý gì, là cố ý muốn hạ nhục hay đùa giỡn cô sao?

Lúc này, Cố Diệc Thần buông cô ra, khóe miệng giương lên nụ cười phức tạp, cô vội vã đẩy anh ra, nhanh chóng rời đi.

Cô trở lại bàn, cùng Âu Dương Trạch tiếp tục bữa ăn, trong lòng mang theo chút ít ý nghĩ trả thù, cô cố ý trò chuyện vui vẻ với Âu Dương Trạch, cô nghĩ nhất định Cố Diệc Thần sẽ nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của cô.

Cô muốn nói cho anh biết, không có anh Lăng Bắc Sam cô vẫn sống rất tốt.

Vui vẻ uống nhiều rượu, sau khi ăn cơm xong, không ngờ Âu Dương Trach lại muốn mời cô đi tản bộ bên bờ sông, thưởng thức cảnh đêm. Cô biết, Cố Diệc Thần và Ôn Uyển cũng ở đây, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười nói của anh cùng với Ôn Uyển.

“Tổng giám đốc Lăng, cô quen biết với người đàn ông kia?”, Âu Dương Trạch phát hiện cô đang mất hồn liền hỏi, đây là lần thứ n cô mất hồn trong tối nay.

“Không có, không có, Âu Dương, đã không còn sớm, chúng ta về thôi—“, Lăng Bắc Sam cười nói, cô sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ không thể kiềm chế được nữa. Âu Dương Trạch cười cười, tuy bên ngoài không nói gì nhưng thật ra thì đã sớm nhận ra Cố Diệc Thần.

“Anh còn chưa quên được cô ấy sao?”, Ôn Uyển nhìn Cố Diệc Thần mất hồn, cười hỏi.

“Đi về thôi.” Cố Diệc Thần không trả lời, cười cười mang cô rời khỏi. Anh cũng nhìn thấy Lăng Bắc Sam lên xe người đàn ông kia, anh cũng biết, gần đây Lăng Bắc Sam cũng đang mở rộng quan hệ với những người đàn ông khác…..

***

“Mẹ. Mẹ không có nói đùa chứ?”, ở trong phòng khách, Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn mẹ mình, cất giọng hỏi.

“Sam Sam, mẹ đang nói đùa sao? Nhà họ Cố nói rồi, tùy con muốn yêu cầu gì cũng được, bọn họ sẽ chấp nhận hết.”

“Nhưng là, con…..cậu ta đã từ hôn với con rồi. Chủ ý này là của người nào vậy? Bà sao? Có phải bà lại thúc dục con kết hôn, cho nên muốn cột con và Cố Diệc Thần lại cùng một chỗ? Không phải mọi người không biết Cô Diệc Thần, anh ta không thích con sao?” Lăng Bắc Sam kích động hỏi.

“Đây không phải là ý của nhà chúng ta. Là ý của nhà họ Cố. Sam Sam. Sao A Thần có thể không thương con? Sau này con phải đối xử tốt với nó.” Hứa Tình Văn cười nói, bà cũng không ngờ, nhà họ Cố đột nhiên muốn xúc tiến cuộc hôn nhân này.

Lần trước Cố Diệc Thần từ hôn cũng không hề công khai.

Lăng Bắc Sam vẫn kinh ngạc, suy nghĩ một chút, cô không muốn nói thêm gì với Hứa Tình Văn nữa nên đi ra ngoài.

“Cố Diệc Thần, cậu đang ở đâu?”, Điện thoại của Cố Diệc Thần vừa mới kết thông thì Lăng Bắc Sam đã lên tiếng

“Có chuyện gì không?” Cố Diệc Thần lạnh nhạt hỏi.

“Tại sao lại muốn kết hôn? Không phải đã từ hôn rồi sao?” Lăng Bắc Sam kích động hỏi, tin tức này đối với cô mà nói quả thật quá sức kinh người.

“Thế nào? Không muốn gả? Cảm thấy uất ức? Nhưng trên danh nghĩa em vẫn là vị hôn thê của tôi.”, Cố Diệc Thần giễu cợt nói, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu. Cô không muốn gả cho anh, anh càng muốn cưới.

“Anh---anh ở đâu?”

“Ở doanh trại. Lăng Bắc Sam, mặc kệ em có đồng ý hay không, ngày hai mươi tháng này tôi nhất định trói em mang vào lễ đường.” Cố Diệc Thần cứng rắn nói. Cô không để cho anh yên ổn, anh cũng sẽ khiến cô không yên ổn.

Không phải Cô không muốn gả cho anh sao? Anh càng muốn cưới.

Rốt cuộc anh cũng không phân định rõ ràng đến tột cùng là vì yêu mà cưới cô hay tại vì không cam tâm mà cưới.

“Anh điên rồi.”, Lăng Bắc Sam tức giận quát, anh đã cúp điện thoại. Cô ngơ ngác ngồi trong xe, trong đầu đều là tin tức cô sẽ kết hôn cùng Cố Diệc Thần, khó có thể tin, giống như là trong mơ.

“Nhất định là vì yêu nên anh mới mới muốn lấy cậu. Tấm lòng của A Thần đối với cậu mọi người đều rõ ràng.”, Cô nói chuyện phiếm với bạn bè, bọn họ đều an ủi cô như vậy. Có thật như vậy không? Cố Diệc Thần vẫn chưa hết hy vọng với cô sao?

Nếu như đó không phải là sự thật, cô cũng không nghĩ ra được lý do anh muốn cưới cô—không phải là anh tiến triển với Ôn Uyển rất tốt sao?

Thật là bởi vì yêu thôi….

Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Bắc Sam liền vui vẻ, nội tâm u ám mấy ngày nay liền trở nên sáng sủa hơn. Cô cảm thấy Cố Diệc Thần vẫn còn yêu cô, mới muốn kết hôn với cô. Đây giống như là cho cô một cái bậc thang…….Giờ phút này, cô kích động muốn khóc.

***

Vì vậy, nhà họ Lăng, nhà họ Cố bắt đầu lo lắng chuẩn bị cho hôn lễ này, gấp gáp giống như là cưới chui, anh cả Lăng Bắc Triệt còn chưa cưới, mà em gái như cô đã lấy chồng. Ngày đặt sính lễ cô mới gặp lại Cố Diệc Thần, trong lòng không khỏi thẹn thùng. Cô chỉ cảm thấy anh yêu cô, mới cưới cô, mặc dù thái độ của anh hôm đó không tốt.

Cô cũng quyết tâm sẽ đối xử thật tốt với Cố Diệc Thần, trở thành một người vợ hiền.

Cố Diệc Thần không ngờ Lăng Bắc Sam sẽ phối hợp như vậy, không những không làm loạn mà sắc mặt cũng không tệ.

Chẳng lẽ cô rất muốn gả cho anh sao? Nghĩ như vậy, anh liền cảm thấy mình vừa tự đa tình.

Hai người gặp mặt lần nữa là ngày lãnh chứng nhận kết hôn, hôm ấy Lăng Bắc Sam tự mình lái xe, Cố Diệc Thần sẽ tự tới Cục dân chính, cô biết anh rất bận, cho nên đến sớm đứng đợi anh ở cửa cục Dân Chính. Đợi đến giữa trưa, khi người ở Cục dân chính vãn bớt anh mới chạy tới.

Hôm nay Cố Diệc Thần mặc bộ quân phục màu lam của không quân, trên bả vai là quân hàm hai gạch một sao, trên người tản ra khí thế uy nghiêm, càng thêm phần anh tuấn đẹp trai. Giây phút kia cô vô cùng kích động.

Có chút hối hận không thể nhanh chân đi lấy giấy hôn thú sớm một chút, như vậy, trong lòng cô mới có cảm giác an toàn.

“Quyết định rồi chứ? Chúng ta là quân hôn, không thể ly hôn được.”, Anh lý trí hỏi lại cô một lần nữa, trong lòng cũng có chút do dự, chuyện mình làm đến tột cùng là có đúng hay không? Anh thật sự muốn trói buộc mình bên cạnh người phụ nữ không yêu mình sao?

Như vậy, người thiệt thòi không chỉ mình cô mà hôn nhân của anh cũng không hạnh phúc.

Cố Diệc Thần cẩn thận suy nghĩ lại, có chút do dự. Lăng Bắc Sam nghe thấy lời nói của anh, trong lòng cũng dao động..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.