Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 352: Ngoại truyện phần 2 - Chương 24.2



Hai người vẫn tách ra như vậy, Lăng Bắc Diệp ăn ngủ ở đồn cảnh sát, rảnh rỗi sẽ về nhà thăm bọn nhỏ. Thoáng một thời gian cái đã trôi qua hai ba tháng.

Gần đây có một vụ buôn lậu thuốc phiện lớn, thủ lĩnh của đối phương là Độc Vương nhân vật khó đối phó hơn cả King, thường buôn lậu thuốc phiện từ khu vực biên giới của nước ta tới Thủ Đô. Vì thế bộ công an đã thành lập tổ chuyên án, đặc biệt phụ trách vụ án này.

Người được lựa chọn đầu tiên đương nhiên vẫn là Lăng Bắc Diệp.

"Như thế nào? Không thành vấn đề chứ?" Nhận thuốc lá Lăng Bắc Diệp quăng tới, Lục Khải Chính hỏi, không đốt mà cầm trong tay chơi đùa.

"Cậu bớt hút chút đi! Nhìn sắc mặt của cậu rất khó coi!" Lục Khải Chính trực tiếp rút điếu thuốc chưa châm vẫn đang ngậm trong miệng anh ra, trầm giọng quát lên.

"Nhìn anh kìa, bị bà xã quản đến nỗi cũng thành một một cô vợ quản giáo nghiêm ngặt rồi!” Lăng Bắc Diệp cười trêu ghẹo, trong lòng cũng hết sức hâm mộ Lục Khải Chính có vợ quan tâm, không giống như anh, ở bên ngoài lâu như vậy mà không có ai quan tâm.

"A Diệp, là đàn ông đôi khi cũng phải chủ động một chút! Bộ dạng bá đạo trước kia của cậu đi đâu rồi?" Lục Khải Chính biết hai vợ chồng này vẫn còn lạnh nhạt, Lục Khải Lâm không chịu làm hòa, Lăng Bắc Diệp cũng không chủ động theo đuổi.

"Đây là em tôn trọng phụ nữ! Được rồi! Không tán dóc nữa, nói đến chính sự đi, vụ án này...." Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói, ngay sau đó đổi chủ đề cùng Lục Lục Khải Chính hai người thảo luận kịch liệt vụ án này.

Hôm sau anh thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm không ở nhà nên về nhà.

Mượn cớ lấy quần áo sắp đi công tác, anh trở lại thăm cô và bọn nhỏ.

"Xế chiều Khải Lâm đi thẩm mỹ viện rồi, vẫn chưa về." Ai ngờ, cô vẫn chưa trở về, trong lòng Lăng Bắc Diệp mất mác, đi thăm các con. Vừa đúng lúc bọn nhỏ tỉnh lại, anh ôm hai con ngồi trên thảm lông mềm sạch sẽ, để cho chúng ngồi hoặc là bò trên mặt đất.

"Đóa Đóa bảo bối, có nhớ ba không?" Ôm con gái nhỏ, anh nghẹn ngào hỏi, trái tim rất chua xót, rất đau. Cảm giác mình thật có lỗi với hai con, hầu như không có thời gian ở bên cạnh chúng cả ngày.

Tiểu Đóa Đóa cau mày nhìn anh, trong mắt tiểu bảo bối lộ ra vẻ xa lạ.

Điều này làm lòng Lăng Bắc Diệp nặng trĩu”Thật xin lỗi, mấy ngày nay ba bận đi bắt người xấu, không thể trở lại thăm các con...." Mới mấy ngày không gặp, Tiểu Đóa Đóa đã giống như không biết anh, trong lòng Lăng Bắc Diệp co quắp, nhìn con trai ở bên cạnh tự lo tự chơi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng càng khó chịu hơn.

Tiếp tục như vậy bọn nhỏ sẽ thật sự quên mất anh sao?

Thế giới của con nít chính là đơn thuần như vậy, nhìn thấy người nào đối tốt với chúng, thì chúng sẽ thích người đó. Những sự quan tâm lặng lẽ không thể nhìn thấy, đối với bọn chúng mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tiếng động cơ làm anh hồi hồn, đi tới cửa sổ thấy Lục Khải Lâm ăn mặc quyến rũ bước xuống từ một chiếc xe màu xanh, cô đeo kính đen vẫy tay với người ngồi trên xe, khoảng cách khá xa nên anh không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ chốc lát sau cô lên lầu.

Anh rời khỏi cửa sổ, trái tim chìm xuống đáy cốc, bi thương làm trái tim anh băng giá.

Chỉ chốc lát sau Lục Khải Lâm cả người thơm mát xinh đẹp động lòng người về đến nhà, lúc quay đầu thì thấy Lăng Bắc Diệp đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng lại bị mùi thuốc lá nồng nặc làm tức giận.

"Anh có thể đừng hút nữa không? Khụ khụ...." Anh không ở nhà cô cũng thích ứng với hoàn cảnh không có khói thuốc, lúc này chợt có mùi thuốc lá như vậy làm cô cảm thấy sặc cả người.

Lăng Bắc Diệp dụi điếu thuốc, nhìn vẻ mặt căm ghét của cô đang cầm bình xịt làm sạch không khí phun, chợt thấy rất xa lạ....

Ngay cả việc anh hút thuốc cô cũng không thể chịu được.

Nhìn cô mặc áo T-shirt màu đen và váy lụa màu đen nối tiếp thành váy liền áo gợi cảm, đeogiày cao gót ngắn bằng da thời thượng, vóc người mỹ lệ, tóc quăn xõa ra, con ngươi anh chán nản.

Cô lại chạy tới mở cửa sổ ra để cho khói bay đi bớt.

Anh cảm thấy cô rất khoa trương, cũng chỉ là một điếu thuốc mà thôi, vừa ghét vừa dùng thuốc xịt, vừa mở cửa sổ ....

Người nào lúc cùng anh thân mật ngửi mùi thuốc lá trên người anh nói rất đàn ông?

Lúc Lục Khải Lâm xoay người lại thì phát hiện bên bàn trà còn để một vali hành lý màu đen, trong lòng hơi kinh ngạc, anh muốn chuyển về sao? Nhưng tại sao anh chưa từng nói với cô? Tại sao không hỏi ý của cô?!

"Anh muốn chuyển về sao? Em không đồng ý!" Cô cụp mắt trầm giọng nói, thái độ có chút lạnh nhạt.

Lời của cô làm anh cảm thấy bị thương và đau đớn.

"Tại sao không đồng ý? Dựa vào cái gì mà không đồng ý?" Anh thuận thế hỏi ngược lại, mặt không thay đổi nhìn cô.

"Trong lòng em vẫn chưa bỏ được… ưmh…" Anh đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt hông của cô, một tay để trên gáy cô, cường thế hôn cô, lòng của cô run lên bần bật, ngay sau đó bị nụ hôn bá đạo của anh làm mặt đỏ tim đập.

Anh vẫn như vậy, dễ dàng có thể khiến tim của cô nhảy nhót, nụ hôn suồng sã này làm cô không chống đỡ nổi.

Lăng Bắc Diệp đau lòng càng hôn cô điên cuồng, nụ hôn mang theo mất mát, thương cảm, bi thương cũng mang theo sự bất mãn với cô, cảm thấy cô luôn luôn có thể dễ dàng làm anh bị thương!

Rất lâu sau đó anh mới buông cô ra, môi của cô đỏ tươi mà căng mọng, hai gò má bởi vì thiếu dưỡng mà ửng hồng "Lục Khải Lâm, em thật sự muốn từ bỏ anh?" Anh nhìn cô đang thở dốc, chất vấn.

Nghe lời của anh làm trong lòng cô chấn động, muốn từ bỏ anh ư? Chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ muốn sống yên lặng như vậy. Tránh ở chung một chỗ với anh làm cái gai trong lòng sẽ quặn đau.

"Tôi không chuyển về, là tôi đi công tác! Lần này cô càng vui vẻ rồi, có lẽ tôi chết ở nơi khác, trong lòng cô mới hoàn toàn bình tĩnh!" Anh rống to, trái tim càng đau xót hơn, nói xong kéo hành lý đi tới cửa.

Anh rõ ràng cảm thấy cô đã không có cảm giác gì với anh nữa rồi, nếu không mấy tháng nay cũng đã không chẳng thèm quan tâm tới anh. Coi như trong lòng có vướng mắc, vẫn còn yêu anh, nhưng biểu hiện của cô....

"Bùm" Tiếng vang thật lớn làm cô hồi hồn, trong lòng Lục Khải Lâm chấn động, lúc này mới phản ứng được .

Chết? Không, không thể nào! Tại sao có thể chết?! Trong lòng quặn đau, cô lao ra cửa đi xuống lầu, nhưng dưới lầu đâu còn bóng dáng của anh?

Lát sau gọi điện thoại thì anh dã tắt máy.

"Yên tâm đi, A Diệp không sao, lúc này đang chuẩn bị lên máy bay!” Gọi cho anh cả, anh nói trong điện thoại như vậy.

Trong lòng cô có chút hoảng sợ, câu nói cuối cùng của anh đã trực tiếp đánh vào tim cô, không, anh không thể có chuyện!

Trong đầu vẫn là gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Diệp, tóc vàng, sắc mặt vô cùng khó coi, lời nói làm cho người khác đau lòng. Anh giống như đang oán cô, rất oán, rất oán.

Nhìn hai con trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào “Đóa Đóa, papa không có việc gì đúng không?" Ôm con gái vào trong ngực, cô lầm bầm hỏi, thoạt nhìn dáng vẻ rất bất lực.

***

Lăng Bắc Diệp vẫn xảy ra chuyện, nghe nói là lần làm nhiệm vụ ở biên giới của một tỉnh nào đó thì mất tích, tung tích không rõ.

"Tôi chết, trong lòng cô sẽ được bình tĩnh!"

"A…"

Lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trong đầu hiện lên câu nói của Lăng Bắc Diệp trước khi đi, chỉ là trong mơ cô nhìn không rõ mặt anh.

Cô ngồi trên giường, hai cánh tay ôm đầu gối mặt khổ sở nhìn màn đêm, trái tim không ngừng co quắp. Từ khi anh mất tích cho tới nay, mỗi ngày cô đều tự nhủ, anh sẽ trở lại, cô tin tưởng là như vậy!

Nhưng cô cũng biết, đó là lừa mình dối người. Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, cô lại lâm vào trong cơn ác mộng như vậy.

"Anh thật sự không trở lại sao?" Nhìn chiếc gối bên cạnh cô nói, trái tim quặn đau.

"Nếu anh không trở về nữa, em thật sự không tha thứ cho anh!" Đáp lại cô là đêm tối không tiếng động.

***

Một ngày nọ, cô đến túc xá của anh, nhìn những đồ dùng anh từng sử dụng cô lại nhớ đến anh, cũng phát hiện một lọ thuốc dạ dày. Cô hỏi đồng nghiệp của anh mới biết, gần đây bệnh dạ dày của anh thường phát tác.

Lúc này cô mới ý thức được, hình như đã rất lâu rồi cô không quan tâm tới anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.