Lăng Bắc Hàn mặc dù dùng sức nhưng cũng cố gắng khống chế hết sức, sợ làm đau cô. Bởi vì ngồi quá lâu, toàn thân Úc Tử Duyệt lạnh lẽo cứng ngắc, Lăng Bắc Hàn vừa buông tay thì cô đã ngã lên ghế sa lon. Trong lòng vẫn như đang ở trong hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, chết lặng.Anh đứng bên sofa nhìn cô đang chịu phải sự đả kích cực lớn, trong lòng anh sao có thể không đau? Ở trong mắt cô, anh chính là người lừa gạt cô, phản bội cô! Còn làm cô lo lắng, không có cảm giác an toàn. Cho nên sau khi tỉnh táo lại, đối với cô, vẫn còn là đau lòng. Nhưng vẫn bị cô phát hiện.....“Em không muốn tin, người ta gửi nhiều hình cho em như vậy nhưng em vẫn không tin, nhưng ngày nào cũng gửi. Nếu như vậy mà em vẫn còn không tin là thật thì em có phải là con ngốc hay không? Lăng Bắc Hàn! Anh nói đi, anh nói cho em biết, anh và cô ấy có nỗi khổ tâm gì! Anh nói đi!” Nói xong, cô kích động nhảy lên, đưa tay nắm chặt vạt áo anh, khuôn mặt đầy nước, hét lên với anh. Anh đương nhiên biết rõ người ta mà cô nói là ai, chỉ có thể là Lệ Mộ Phàm. Có lẽ, giấy vĩnh viễn không bao giờ gói được lửa, chỉ là anh không ngờ, mới hai tuần lễ cô đã biết. Vốn định xa cô một thời gian ngắn, anh sẽ làm hết sức, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ......Về phần khổ tâm, anh có thể nói ở bên cạnh Hạ Tĩnh Sơ chỉ là muốn lợi dụng cô để điều tra vụ án sao? Anh không thể nói, ai cũng không thể nói! Đây là cơ mật!Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước của cô, có miệng cũng khó mà trả lời.“Anh nói đi! Lăng Bắc Hàn! Anh nói cho em đi! Có nỗi khổ tâm gì, anh nói ra, em và anh cùng nhau gánh vác! Chúng ta là vợ chồng! Chẳng lẽ anh không coi em là vợ hay sao?” thấy dáng vẻ trầm mặc không nói của anh, cô vừa tức giận lại vừa đau lòng , điên cuồng đánh vào ngực anh.Lúc này, cô muốn điên rồi, mái tóc xõa ra, theo động tác của cô không ngừng bay múa. Trong lòng quá tức giận, quá khổ sở, quá đau đớn! Cô tình nguyện phát điên!Lời của cô làm lòng Lăng Bắc Hàn vừa chua xót lại vừa đau lòng, nhưng chỉ có thể cười khổ trong lòng, anh là một quân nhân, cũng là một sĩ quan của quốc gia, trước lợi ích của quốc gia cùng nhân dân, sao anh có thể chú ý tới vợ con? “Anh nợ cô ấy! Cho anh ba tháng, anh sẽ xử lý tốt!” Một hồi lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng, đưa tay giữ chặt bả vai cô, trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng nói. Lớn tiếng như vậy, giống như đem hết tất cả đau khổ tích tụ trong lòng trút ra ngoài! Lăng Bắc Hàn! Mày là quân nhân, bên dưới vẫn còn rất nhiều chiến sĩ như Thôi Chí Quân, kẻ địch mai phục trong doanh trại, mày không có tư cách lấy đi sinh mạng của bọn họ để hy sinh cho tình yêu của mày! Lăng Bắc Hàn là lá bài chủ chốt trong đoàn trinh sát, những trinh sát có biểu hiện ưu tú hơn người thường được phái đi nằm vùng, bởi vì hằng năm bọn họ đều ở trong bộ đội đã quen mặt, nếu nằm vùng trong lòng địch sẽ khiến bọn họ sinh nghi. Thực ra anh vốn không trực tiếp phụ trách vụ án này, thỉnh thoảng chỉ tiếp nhận mệnh lệnh, truyền tin tình báo, ai ngờ để anh có thể moi được đầu mối quan trong từ Lục Khải Chính, để đồng chí Thôi Chí Quân không phải hy sinh một cách oan uổng....... Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Úc Tử Duyệt sững sờ, đầu óc ong ong, “Có... có ý gì?” trong đầu hiện lên lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, cô ấy rời khỏi Lăng Bắc Hàn là bất đắc dĩ. Như vậy, anh đã biết rồi sao ? Cho nên, hiện tại anh cảm thấy mắc nợ Hạ Tĩnh Sơ , cho nên muốn đền bù?“Chính là anh nợ cô ấy! Cô ấy chia tay anh, thực sự có nỗi khổ tâm!” anh khó khăn mở miệng, rất muốn cười to, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, lòng anh lại đau như cắt. Úc Tử Duyệt, thật xin lỗi!Nhìn mặc dù vốn là người hoạt bát, một cô gái không buồn không lo, nhưng đi theo anh, chỉ có uất ức. Bây giờ lại phải chịu uất ức lớn như vậy, anh vẫn không thể giải thích được với cô, chỉ có thể tiếp tục làm tổn thương cô. “Bốp......”Úc Tử Duyệt cũng không thể kiềm chế nổi nữa, cô giơ tay hung hăng tát anh một cái, thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống ghế sofa, “Lăng Bắc Hàn! Anh đã đồng ý với em! Anh đã nói mặc kệ cô ấy có nỗi khổ tâm gì cũng sẽ không đi cùng với cô ấy! Anh đã nói như vậy!” cô gào lên với anh, thở hổn hển từng ngụm, nước mắt lã chã rơi xuống. Nói cho cùng, anh vẫn là không yêu cô sao? Cho nên Hạ Tĩnh Sơ nói ra nỗi khổ tâm anh liền dao động.... Bên má truyền đến cơn đau nhè nhẹ, rất thoải mái, ít nhất cũng khiến cho tích tụ trong lòng anh dễ chịu hơn nhiều, anh nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy khổ sở bất đắc dĩ, Úc Tử Duyệt, em cũng biết anh đã đồng ý với em........ Anh cảm thấy lúc này cô không tin tưởng anh, rõ ràng là cô không tự tin. “Anh không phản bác đúng không, để em nói thay anh, bởi vì anh không yêu em! Căn bản anh chưa từng yêu em! Anh vẫn yêu Hạ Tĩnh Sơ!” cô nhìn vẻ mặt cam chịu kia, đau lòng hét lớn, cũng cố tình kích thích, cô muốn anh phản bác, nhưng rõ ràng đó chỉ là mơ, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh thực sự muốn bóp chết sự kích động của cô! Lại cố gắng kiềm chế hết sức, nếu như anh mềm lòng với cô, cô nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, cho nên bây giờ có giải thích cũng chỉ là thừa! “Cho anh thời gian ba tháng, anh sẽ.....” “Ba tháng? Để anh lấy thân báo đáp cô ta sao? Lăng Bắc Hàn! Úc Tử Duyệt tôi không được phép hai lòng! Hoặc là anh đoạn tuyệt sạch sẽ với cô ta, hoặc là chúng ta ly hôn!” Cô hét lên với anh, cô cũng có tự trọng, ba tháng? Để anh cùng Hạ Tĩnh Sơ ở bên cạnh nhau ba tháng?Bẩn! Quá bẩn thỉu!“Anh không đồng ý! Úc Tử Duyệt! Em đừng có mơ!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, tức giận gầm lên! Cô gái ngốc nghếch này, có thể thông minh một chút được hay không, nếu như anh thật sự yêu Hạ Tĩnh Sơ, làm sao có thể bá đạo độc chiếm cô, không muốn ly hôn với cô? Úc Tử Duyệt cười trào phúng, “Anh cũng không muốn cắt đứt quan hệ với cô ta, lại không muốn ly hôn, muốn nạp thiếp sao? Lăng Bắc Hàn! Anh nằm mơ đi!” cho là cô dễ dàng bị ăn hiếp sao? Giờ phút này, cô đau lòng đến chết lặng.Lăng Bắc Hàn cười khổ trong lòng, tiến lên, một tay kéo cô vào trong ngực, đi về phía phòng ngủ, “Buông ra! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi! Cút đi!” dọc đường đi, cô vung tay vung chân đấm đá anh, giống như phát điên hét lên. Lăng Bắc Hàn thô lỗ ném cô lên giường, thân hình cao lớn chặn cô lại, mở miệng cắn xé cái miệng nhỏ nhắn của cô, cô giống như cô vợ nhỏ bị chọc giận, lúc ngọn lửa của anh vừa dò vào, cô dùng sức hung hăng cắn xé lẫn nhau, ngửi thấy cả mùi máu tươi trong miệng! Mặc dù anh bị đau, lại không chịu buông cô ra, điên cuồng hôn hít, động tác giống như biểu thị cho nhiệt tình của anh đối với cô, nhưng cô không cảm nhận được! Không cảm nhận được thống khổ và bất đắc dĩ trong lòng anh!Úc Tử Duyệt mở to mắt, trên mặt tràn đầy phẫn hận nhìn gương mặt anh, hàm răng cắn một cái thậ mạnh lên đầu lưỡi của anh! Giờ phút này yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận thù bấy nhiêu! Hận không thể giết chết anh, người đã phản bội cô! Chuông điện thoại di động vang lên, thân thể Lăng Bắc Hàn hơi cứng lại, buông cô ra, nhanh chóng lật người xuống giường.Úc Tử Duyệt áo quần xốc xếch, khóe miệng thấm máu tươi, ngơ ngác nhìn trần nhà, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lăng Bắc Hàn truyền vào bên tai, “Được, anh tới ngay!” nước mắt của Úc Tử Duyệt chậm rãi rơi xuống.Không cần đoán cũng biết là Hạ Tĩnh Sơ......“Anh nhất định sẽ không ly hôn đâu!” anh chỉ bỏ lại những lời này, giống như nếu nói thêm một câu sẽ chỉ là dư thừa, sau đó đá cửa rời đi......“Tôi hận anh!” cô kích động ngồi dậy, hét lên về phía cánh cửa........Lăng Bắc Hàn đang định ra cửa, trong tim bỗng hiểu ra, lại đã làm tổn thương cô quá sâu, nhưng cũng phát hiện ra, thật ra làm cô tổn thương, lòng anh càng đau hơn! Chỉ có thể nói nhỏ trong lòng, thật xin lỗi......Úc Tử Duyệt ngẩn ngơ cả đêm, cả người đổ mồ hôi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng thật sự đúng là cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thiếu chút nữa té xỉu, giờ phút này, cô đứng trước gương nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sở. Cúi đầu nhìn thấy cặp cốc đánh răng tình nhân, nước mắt rơi xuống. Hạnh phúc ngọt ngào trước kia giống như đèn kéo quân, không ngừng chuyển động trong đầu. Hai tuần trước, bọn họ còn hạnh phúc ngọt ngào như vậy.......Cô không ngờ anh vì muốn ở bên cạnh Hạ Tĩnh Sơ, cố tình đẩy mình đi.Ba tháng? Ba tháng này anh muốn lấy thân báo đáp Hạ Tĩnh Sơ sao? Rốt cuộc trong mắt anh có tồn tại một người vợ là cô không?Úc Tử Duyệt, mày cần gì phải uất ức như vậy? Cho dù yêu sâu đậm thế nào, cũng không thể không có tự trọng....... Nghĩ như vậy cô muốn đánh răng, hàm răng có bị mài hỏng cũng không biết.Ở cửa bệnh viện, cô nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ được Lăng Bắc Hàn đỡ lên xe của anh, “Lúc đầu Hạ Tĩnh Sơ rời khỏi Lăng Bắc Hàn là bởi vì mang thai đứa con của anh ta, bị mẹ Lăng Bắc Hàn hại nên bị sảy thai, khiến cả đời vô sinh. Lại bị người nhà họ Lăng ép chuyển đi.... hiện tại trong tử cung của cô ta có một khối u lành tính, mấy ngày nay Lăng Bắc Hàn đưa cô ấy đến tìm bác sĩ.....” âm thanh của Lệ Mộ Phàm truyền vào bên tai, rõ ràng từng chữ từng câu.Cũng như con dao sắc bén đâm vào ngực cô.Có thật không? Những lời Lệ Mộ Phàm nói đều là sự thật sao? Đây chính là nỗi khổ tâm của Hạ Tĩnh Sơ ? Hiện giờ Lăng Bắc Hàn đã biết, cho nên đau lòng sao? Cho nên.... Phổi bành trướng như sắp nổ tung, cô thở dốc, trong tim đau đớn! Khó trách anh nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ, thật là một câu chuyện tình yêu cảm động cỡ nào.... “Cho nên, bọn họ mới thành một đôi? Các người cũng cho rằng, bọn họ mới thực sự là một đôi? Vậy còn tôi thì sao? Tôi là cái gì?” Tôi là cái gì.......Lúc này, giống như cô mới là người ba xen vào bọn họ...... Nhìn Úc Tử Duyệt nước mắt không ngừng chảy xuống, rơi xuống nền đất, choáng váng...... Trong lòng Lệ Mộ Phàm quặn lại, “Cậu vẫn còn yêu anh ta đến vậy sao? Anh ta yêu cậu sao! Anh ta không đáng giá để cậu yêu! Úc Tử Duyệt! Cậu tỉnh lại cho tôi!” Lệ Mộ Phàm vừa đau lòng vừa tức giận, đôi tay đè bả vai cô, lớn tiếng nói.Nếu như nói anh hèn hạ, thì cũng là Lăng Bắc Hàn cho anh cơ hội hèn hạ! Lệ Mộ Phàm cảm giác hiện giờ điều mình làm là đúng đắn, Lăng Bắc Hàn đó vốn không đem lại cho cô hạnh phúc! Mà anh với Úc Tử Duyệt mới là thanh mai trúc mã một đôi! Cô không nghe thấy bất kỳ lời nào, trong đầu chỉ xoay quanh về nguyên nhân rời đi của Hạ Tĩnh Sơ.......