Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 130



“Nói, rốt cuộc ai sai cô tới đây?” Lăng Bắc Hàn nhận thấy ý đồ muốn cám dỗ mình của y tá Lưu, anh bắt lấy cổ tay cô ta bắt đầu chất vấn.

“Anh, anh Lăng.....Anh nói gì vậy? Ý anh là sao? Bỏ tay tôi ra....” Y tá Lưu dù lòng rất muốn nhưng buộc phải mở miệng cự tuyệt, còn ra vẻ như rất vô tội, giống như Lăng Bắc Hàn đã đổ oan cho cô vậy.

Úc Tử Duyệt vừa mới vào cửa thì nghe được giọng nói nũng nịu õng ẹo của y tá Lưu. Cô tức giận xông tới mở cửa, trông thấy Lăng Bắc Hàn và y tá Lưu đang giằng co với nhau, hai tay anh đang nắm cổ tay y tá Lưu, còn y tá Lưu thì đang giãy dụa.

“Ơ....Chị Lăng......” Y tá Lưu thấy Úc Tử Duyệt đi vào, giật mình ngạc nhiên hô lên, giống như đang yêu đương vung trộm bị người ta bắt gian tại trận, Lăng Bắc Hàn cũng vội vàng buông tay y tá Lưu ra.

Úc Tử Duyệt thấy hình ảnh này, mặc dù không muốn nghĩ lung tung nhưng vẫn không kiềm được, cảm thấy trái tim như bị ai đó cắm ột đao, cô không hề nói gì cầm túi ny lon đi vào toilet.

Tuy có nghi ngờ y tá Lưu là do mẹ mình sai tới, nhưng Lăng Bắc Hàn chưa muốn nói cho Úc Tử Duyệt biết sự hoài nghi của mình, trợn mắt nhìn y tá Lưu một cái, y tá Lưu cũng biết điều rời đi.

Thật lòng mà nói, quả thật anh không muốn tin rằng mẹ mình là loại người hèn hạ vô sỉ đến như vậy.

Nhưng dựa vào phản ứng khi nãy của y tá Lưu, rõ ràng là có người đứng sau cô ta!

Lăng Bắc Hàn thôi không suy nghĩ nữa thì thấy Úc Tử Duyệt đi ra từ toilet, cũng đã thay luôn áo ngủ.

“Đừng bướng nữa, qua đây ngủ!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng gọi cô, nhưng cô không thèm ngó ngàng tới anh, lặng lẽ đi tới ghế sofa nằm xuống thiêm thiếp bắt đầu ngủ.

Cô mệt chết đi được, chẳng muốn nghĩ gì nữa, bụng lại đang không thoải mái, cũng không phải đau lắm, nhưng nó bị căng đến khó chịu.

“Úc Tử Duyệt! Em qua đây cho anh!” Lăng Bắc Hàn sắp bị cô làm cho tức chết rồi, lần nữa nhỏ giọng ra lệnh. Nhưng cô nằm trên ghế sofa vẫn không có động tĩnh gì......

Tên lính thối khốn kiếp, không thèm giải thích với mình, suốt ngày chỉ biết ra lệnh ình, coi mình là gì chứ?

Bàn tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt vuốt ve bụng mình, tức giận thầm nghĩ, mặc dù trong phòng bệnh rất ấm, nhưng một mình nằm co rúc ở trên ghế sofa ngủ vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, mới nãy cả hai vẫn còn triền miên quấn quít không phải hay sao?

Nhưng cô có tôn nghiêm của mình, không muốn mình trở nên dâm đãng rẻ mạt ở trong lòng anh như vậy!

Mang theo sự chua xót trong lòng cùng cái bụng căng đau, thỉnh thoảng cô còn nghe tiếng gào thét của anh, nhưng vì quá mệt mỏi cô đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Úc Tử Duyệt bị cơn đau bụng làm tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện Lăng Bắc Hàn cũng đã sớm thức dậy rồi, anh ngồi ở trên giường bệnh đang nhàn nhã đọc sách. Nhìn thấy anh vừa định nói gì đó với mình, Úc Tử Duyệt vội vã không thèm nhìn anh bỏ đi vào toilet.

Sau khi Úc Tử Duyệt đánh răng rửa mặt xong, dọn dẹp quần áo của mình chuẩn bị đi về nhà, ai ngờ, mẹ chồng Tiếu Dĩnh lại xách theo cà men đi vào.

“Mẹ......” Cho dù trong lòng không vui, nhưng cô cũng không quên điều lễ phép cần có, gượng gạo nở nụ cười chào bà.

Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt, cười nhạt gật gật đầu, khóe mắt thấy được trên ghế sofa bừa bộn, biết Úc Tử Duyệt ngủ trên sofa trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay dì Vương xin nghỉ, mẹ đưa cơm tới......” Ánh mắt chuyển sang Lăng Bắc Hàn, mang theo vài phần xa cách, bà đi tới bên cạnh tủ đầu giường nói.

“Dạ! Vậy mẹ ở lại, con về nhà trước ạ!” Úc Tử Duyệt cười nói, Tiếu Dĩnh gật đầu một cái, cô lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Lăng Bắc Hàn muốn gọi cô, lại sợ cô làm mình khó xử nên đành thôi.

“Bà Tiếu, mẹ thật sự không cần biết đến hình tượng của mình mà nghĩ hết biện pháp để phá hoại hôn nhân của con?” Lăng Bắc Hàn trực tiếp mở miệng nói.

Tiếu Dĩnh vừa nghe lời của anh nói, tay bắt đầu run lên làm rơi chiếc đũa, bà quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con trai mà trong lòng đau nhói: “Lăng Bắc Hàn! Con có ý gì?” Tiếu Dĩnh cũng là người đàn bà có tính cách mạnh mẽ, trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn chằm chằm quát lớn.

“Con có ý gì thì tự mẹ là người hiểu rõ nhất, bà Tiếu, làm những chuyện hạ lưu bỉ ổi, coi chừng đánh mất thân phận là vợ của một tổng tư lệnh của mẹ! Chuyện của con, xin mẹ đừng nhúng tay vào nữa!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Tiếu Dĩnh, từng chữ từng câu vô cùng lạnh nhạt nói ra.

Tiếu Dĩnh bị thái độ này của Lăng Bắc Hàn làm tổn thương, đây là con trai của tôi đấy! Đã từng do một tay tôi nuôi khôn lớn, cũng là đứa con trai mà tôi đã từng coi như sinh mệnh của mình! Bây giờ thái độ của nó lại xem tôi giống như kẻ thù!

Trong lòng Tiếu Dĩnh rất đau, bà đã chủ động lấy lòng đến đưa cơm cho con trai, thế nhưng nó lại tỏ thái độ như thế với mình!

“Lăng Bắc Hàn! Con….”Tiếu Dĩnh vừa định nói tiếp, nhưng vì sĩ diện của mình cuối cùng cũng không nói nữa, sau đó bà cầm túi xách lên mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Bà vừa mới đi ra, y tá Lưu núp ở một bên nghe được tiếng mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Dĩnh tức giận, cô ta vội vã chạy đến một góc khuất gọi điện thoại.

“Có thật không? Tôi không cần chăm sóc anh Lăng gì đó nữa hả? Được, cám ơn luật sư Hạ!” Y tá Lưu nghe nói mình không cần đi dụ dỗ Lăng Bắc Hàn nữa trong lòng mừng rỡ không thôi, vội vàng tắt điện thoại di động nhanh chóng rời đi.

Tiếu Dĩnh đi đến bãi đậu xe, một chiếc Mazda 6 màu đỏ dừng lại ở cạnh chân bà, bà cau mày nhìn sang thì thấy cửa sổ xe được kéo xuống: “Bà Lăng, cùng đi uống ly trà chứ?” Gương mặt của Hạ Tĩnh Sơ ló ra từ cửa sổ xe, Hạ Tĩnh Sơ nhìn Tiếu Dĩnh ta đây nói.

Tiếu Dĩnh không ngờ Hạ Tĩnh Sơ lại chủ động tìm mình, bà nhìn xung quanh một vòng ngay sau đó lên xe.

Hai người vào một quán trà khá vắng vẻ tại Kinh Đô: “Hạ Tĩnh Sơ, có chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra đi!” Vừa vào phòng, Tiếu Dĩnh mở miệng nói thẳng với vẻ mặt không có cảm xúc. Trực giác nói cho bà biết Hạ Tĩnh Sơ tìm bà chắc chắn là có mục đích, cô gái này, so với mười năm trước lại càng không đơn giản.

“Bà Lăng, từ dạo chia tay đến nay, bà vẫn khỏe chứ......” Hạ Tĩnh Sơ từ tốn ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ lim cổ điển, tự rót ình ly trà rồi nhìn Tiếu Dĩnh, khóe miệng cười giễu cợt nói.

Tiếu Dĩnh kéo qua cái ghế ngồi xuống, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Cô có mười phút để nói.” Bà uống một hớp trà, cũng không thèm ngó Hạ Tĩnh Sơ lấy một cái.

Đối với sự khinh thường của Tiếu Dĩnh, Hạ Tĩnh Sơ cũng nhận thấy rõ ràng, cười nhạo báng lớn tiếng đưa ra điều kiện nói: “Mục đích của tôi chỉ có một, chính là Lăng Bắc Hàn, con trai của bà!”

“Ha ha......” Tiếu Dĩnh cười ra tiếng thật to, sau đó Tiếu Dĩnh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Tĩnh Sơ giễu cợt nói: “Mười năm rồi mà cô vẫn còn không biết tự lượng sức mình!”

“Vậy sao? Bà Lăng, nếu như bà không giúp tôi, vậy tôi sẽ cho bà được mở rộng tầm mắt, xem thử so với mười năm trước tôi có phải là không biết tự lượng sức mình hay không.....” Hạ Tĩnh Sơ ra vẻ tự phụ nói.

Sự kiêu ngạo của Hạ Tĩnh Sơ khiến cho Tiếu Dĩnh kinh ngạc, cũng có chút hoảng, bà hỏi, “Cô muốn gì?”

“Báo thù cho đứa nhỏ của tôi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt dần trở nên trắng bệch của Tiếu Dĩnh hung ác nói.

“Bà Lăng, bà nói xem, nếu để cho con trai bảo bối của bà biết tôi từng mang thai con của anh ấy, lại còn bị cái người mẹ như bà làm hại cho sảy thai, bà đoán thử xem anh ấy sẽ có phản ứng gì?” Hạ Tĩnh Sơ lại hả hê nói.

“Bộp!” Mặt mày Tiếu Dĩnh trắng bệch tức giận vỗ tay thật mạnh xuống bàn, làm cho ly trà trên bàn rung rinh dữ dội, nước trà sóng sánh văng ra ngoài.

“Hạ Tĩnh Sơ! Đứa bé kia vốn không phải là của Bắc Hàn!” Tiếu Dĩnh chột dạ nói, Hạ Tĩnh Sơ lại hừ lạnh cười nói: “Có phải của anh ấy hay không, bà có thể tự mình đi hỏi con trai bảo bối của bà thì biết! Bà nói xem, nếu để cho anh ta biết được, bởi vì lần đó tôi bị sinh non mà cả đời này tôi không thể có con được nữa, có phải anh ấy sẽ áy náy đến chết hay không?”

“Hoặc là giúp tôi lấy được Lăng Bắc Hàn, hoặc là, tôi sẽ nói ra chuyện xấu của bà đã làm! Để cho bà không cách nào đặt chân vào tầng lớp xã hội thượng lưu được nữa! Để hình tượng của bà trong mắt con trai bị hủy hoại hết!” Lúc này Hạ Tĩnh Sơ cũng đứng lên, cô không sợ hãi trừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh lạnh lùng nói.

Tiếu Dĩnh thân thể hơi loạng choạng: “Dựa vào cô? Hạ Tĩnh Sơ, cô đúng không biết tự lượng sức!” Ngoài miệng Tiếu Dĩnh lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng lại chột dạ không yên. Đứa bé kia, thật sự là của Lăng Bắc Hàn sao? Nếu để cho Lăng Bắc Hàn biết năm đó mình đã làm ra cái chuyện hèn hạ này, để cho nó biết sự tồn tại của đứa bé kia.....

Tiếu Dĩnh cảm thấy trong lòng ngột ngạt phiền muộn, mới được gần gũi với con trai chưa lâu, không ngờ Hạ Tĩnh Sơ lại như quả bom không hẹn giờ phát nổ!

“Vậy chúng ta hãy chờ mà xem, thưa bà Lăng!” Hạ Tĩnh Sơ vẫn bình tĩnh nói một cách rất ung dung, khóe miệng cười giễu cợt, rút tiền mặt từ trong bóp da của mình ra dằn lên bàn, nói xong tức giận rời đi.

Mười năm sau, rốt cuộc mình cũng có thể kiêu ngạo trước mặt bà ta một lần!

“Nè, Duyệt Duyệt....Ơ...... Người kia không phải Hạ Tĩnh Sơ sao....” Trong góc phòng ở lầu một của quán trà, Nhan Tịch tinh mắt phát hiện ra người đi xuống từ trên lầu chính là Hạ Tĩnh Sơ.

Úc Tử Duyệt nghe nói vậy, vội vàng cầm thực đơn lên che mặt, liếc mắt nhìn Nhan Tịch một cái: “Ờ há, đúng là cô ta rồi!” Cô nhỏ giọng nói, lúc này khóe mắt lại liếc thấy một bóng người khác.

“Mẹ chồng?” Cô kinh ngạc kêu lên khi thấy mẹ chồng mặc chiếc áo khoác lông thú duyên dáng sang trọng đang đi xuống lầu...

Nhan Tịch thấy một màn này, thói quen viết mấy tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, trong đầu cô lại bắt đầu nghĩ đến đây có phải là…..Có phải là…..Đủ loại tưởng tượng.

“Chị Nhan, chị nói xem, hai người họ là tự mình tới đây uống trà, hay đi cùng nhau?” Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng hỏi.

“Chị....Cái này, khó nói lắm......”

“Á, em đi hỏi một chút là sẽ biết ngay thôi!” Úc Tử Duyệt nói xong chạy ra khỏi phòng.

“Cô chủ! Cô cần gì ạ?” Nữ phụ vụ để ý thấy Úc Tử Duyệt tính đi ra ngoài, liền vội vàng tiến lên nhiệt tình chào hỏi. Quán trà này chính là do Tô Mạt Hề mẹ của Úc Tử Duyệt cùng góp vốn mở quán.

“Quản lý La, đã nói đừng gọi tôi là cô chủ gì rồi kia mà, cứ gọi tôi là Duyệt Duyệt được rồi, anh có thể xem giúp tôi một chút không, người phụ nữ sang trọng vừa ra khỏi quán đó, có phải một mình tới đây uống trà hay không?” Úc Tử Duyệt chỉ về phía Tiếu Dĩnh hỏi quản lý La.

“Được, để tôi hỏi xem.” Quản lý La nghe xong, đi tới trước hỏi mấy nhân nhân viên lễ tân: “Sáng hôm nay chỉ có một căn phòng ở lầu hai được đặt thôi ạ, chính là hai người phụ vừa mới đi ra!”

“Được, tôi biết rồi!” Úc Tử Duyệt cười nói, mang theo tâm sự nặng nề đi về chỗ ngồi của mình.

“Là cùng một phòng, chị nói xem, hai người họ sẽ nói chuyện gì với nhau hả?” Úc Tử Duyệt lo lắng nhìn Nhan Tịch hỏi.

Nhan Tịch cau mày, trong đầu cô hiện ra vô số các tình huống, nhưng sợ khiến Úc Tử Duyệt hoang mang vì thế cũng không dám nói ra: “Đừng nghĩ nhiều quá, quan trọng nhất chính là, em phải có niềm tin với ông chú ở nhà!” Nhan Tịch an ủi nói, sau đó mở lấy máy tính ra.

“Em không có tự tin đối với anh ấy! Chị Nhan, chị biết không, em cảm thấy anh ấy không có coi em như người thân bên cạnh mình, trong lòng anh ấy có rất nhiều chuyện nhưng ảnh lại không muốn chia sẻ với em, em cảm thấy lúc nào anh ấy coi em như đứa trẻ ba tuổi vậy, chứ không phải coi em là vợ của anh ấy!” Úc Tử Duyệt thở phì nói, vừa nói xong bụng lại trở nên khó chịu.

Nhan Tịch cầm máy tính bảng liên tục kiểm tra vé tàu lửa: “Là do chú ấy không muốn em lo lắng, không vui, hơn nữa, đa số đàn ông đều có chủ kiến của họ!”

“Thiệt là phiền...Phiền chết mất! Không gặp, thì lại nhớ nhung da diết, ngày nào cũng gặp thì lại......Em cảm thấy có lẽ là do mình đã quá nhiệt tình với anh ấy, nên anh ấy mới không coi em ra gì! Em muốn giận anh ấy mấy ngày!” Úc Tử Duyệt nói giống như là tự nhủ chính mình.

Nhan Tịch cười lắc đầu: “Hả! Số 6 đã bán sạch rồi!” Nhan Tịch bỗng hậm hực ném con chuột, nhìn vào màn hình tức giận mắng.

“Ai bảo chị ngồi xe lửa làm chi, đi máy bay đi!” Úc Tử Duyệt nhấp một hớp nước lọc cau mày nói.

“Máy bay thì đắt quá!”

“Em mua cho chị!”

“Đừng, đừng, vô công bất thụ lộc! Thời gian không còn sớm, em không đi đưa cơm cho ông chú già của mình à?” Nhan Tịch tắt laptop cưng chiều cười hỏi.

“Không đưa! Để y tá Lưu kia đút cho anh ấy ăn đi! Tức chết em rồi!” Úc Tử Duyệt vừa nói xong cũng đứng dậy, đi ra khỏi quán trà cùng Nhan Tịch.

Úc Tử Duyệt lôi kéo Nhan Tịch đi, mời cô đi ăn cơm với mình, hôm nay là Chủ nhật, khó có dịp chị Nhan Tịch có thời gian rãnh rỗi như vậy.

“Két......”

“Duyệt Duyệt, tự nhiên sao lại dừng xe lại?”

“Mau nhìn, là Bugatti Veyron!”

“Vậy thì sao? Không phải đây là chuyện rất bình thường sao?” Nhan Tịch nhìn theo hướng Úc Tử Duyệt chỉ thì thấy một chiếc Bugatti Veyron màu bạc kiểu dáng thể thao nhìn rất có phong cách, hiệu đang đậu sát công viên Tân Giang cạnh bến tàu, nhưng khiến cô cảm thấy nhìn quen mắt chính là chiếc xe Land Rover đang dừng bên cạnh nó: “Đó không phải là xe của Lục Khải Chính sao?”

“À? Đúng, đúng! Là Lão Lục đó! Chiếc Bugatti này....Tối, tối hôm qua em đã gặp nó rồi!” Úc Tử Duyệt nhớ tới tối hôm qua chiếc xe đó thiếu chút nữa dọa mình chết ngất, nhưng cái tên đàn ông mất lịch sự đó lại trả tiền dùm mình, nếu mình nhớ không lầm thì chiếc xe này đúng là của người đó!

“Điều này cũng không có gì kỳ lạ......” Nhan Tịch thì thào nói, Úc Tử Duyệt đã cho xe nổ máy: “Không phải chiếc xe kỳ quái, mà là người đàn ông kia rất kỳ quái......”

Sau đó, Úc Tử Duyệt kể cho Nhan Tịch nghe chuyện tối qua.

Úc Tử Duyệt cố gắng nhẫn nhịn cả ngày không đi bệnh viện thăm Lăng Bắc Hàn, mặc dù hết sức không yên lòng, buổi tối cô ngủ ở nhà cũ, lăn qua lộn lại ngủ cũng không yên giấc, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cuối cùng phải dẹp bỏ vì sự kiêu ngạo của mình.

Nhưng đến buổi trưa ngày hôm sau, đã không thể nào nhịn được nữa, cô nhanh chóng xách theo thức ăn do dì Vương đi đến bệnh viện.

“Anh Lăng, chị Tĩnh Sơ đối với em rất tốt, chị ấy không chỉ giúp em tìm công việc, còn giúp em tìm chỗ ở nữa!” Trong phòng bệnh, Thôi Nhã Lan mặc bộ đồ bằng vải bông đứng cạnh giường của Lăng Bắc Hàn, lớn tiếng nói với anh.

Úc Tử Duyệt đúng lúc xách theo cà mèn đi vào, vừa vặn nghe được giọng nữ trong trẻo, hai chữ Tĩnh Sơ ấy khiến cô cảm thấy rất chói tai.

Mà cô gái đứng cạnh giường bệnh mặc một bộ đồ nhung đỏ tươi, tóc thắt bím thành đuôi sam cũng làm cô kinh ngạc.

“Chị là chị Lăng đúng không!” Thôi Nhã Lan nhìn thấy Úc Tử Duyệt liền vội vàng tiến lên, nở nụ cười trong sáng hỏi.

“Ừ....Cô….Cô là?” Úc Tử Duyệt thấy cô bé này có nụ cười ngây thơ dễ thương, cảm giác bài xích trong lòng cũng dần dần biến mất, cũng thân thiết chào hỏi lại.

Lăng Bắc Hàn thấy cuối cùng cô cũng tới, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng hôm nay cô cũng sẽ không đến thăm mình nữa chứ! Nhóc con này, tính khí thật thất thường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.