Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 114: Lão Già Vô Tình



Sau khi đưa Nhan Tịch về, và đến tận khi về đến nhà mình, đầu óc Úc Tử Duyệt vẫn cảm thấy mờ mịt. Cô vẫn không thể tin được Hạ Tĩnh Sơ lại người đàn bà có tâm cơ sâu đến như vậy. Chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của Lăng Bắc Hàn mà cô ta vẫn cam lòng chịu bị hắt rượu trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?

Nhan Tịch khuyên cô nên yên lặng xem xét, không nên quá xúc động, nóng lòng nói lại với Lăng Bắc Hàn.

Cô nghĩ, nếu cô nói cho Lăng Bắc Hàn, anh sẽ tin tưởng mình sao?

Lúc lên lầu, ở đầu bậc thang thì lại gặp phải mẹ chồng, Úc Tử Duyệt liền nhoẻn miệng cười, lễ phép hỏi thăm bà: “Mẹ, giờ này mẹ còn chưa ngủ ạ......”

“Mẹ đang chờ con.” Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt lạnh nhạt mở miệng.

Úc Tử Duyệt nhíu mày, gật gật đầu, rồi đi trước bước vào phòng ngủ.

Tiếu Dĩnh đi vào sau, ánh mắt liếc nhìn sang phía hộc tủ, thấy trên đó không có khóa, ánh mắt khẽ trầm xuống. Lúc trước bà cố ý kích động Úc Tử Duyệt, khăng khăng nói quá lên với cô, rằng cái hộc tủ kia không thể mở ra, đồ vật bên trong chính là bảo bối của Lăng Bắc Hàn.

Bản thân bà cũng cho rằng Lăng Bắc Hàn vẫn chưa thể quên được cô Hạ Tĩnh Sơ đó.

Nhưng bà thật không ngờ rằng, Lăng Bắc Hàn lại giải quyết rõ ràng trước mặt Úc Tử Duyệt như vậy.

“Mẹ, mời mẹ ngồi!” Úc Tử Duyệt thấy mẹ chồng nhìn hộc tủ đến mất hồn liền nhỏ giọng nhắc nhở.

Tiếu Dĩnh lúc này mới hoàn hồn, nhìn cô khẽ lắc đầu.

“Con có biết Hạ Tĩnh Sơ không?” Tiếu Dĩnh đã biết mà còn cố hỏi. Úc Tử Duyệt với Hạ Tĩnh Sơ từng xảy ra xung đột lẽ nào bà lại không biết.

Tiếu Dĩnh đi tới bên cạnh hộc tủ, một tay vuốt ve chiếc lồng thủy tinh đặt trên đó.

Úc Tử Duyệt không hiểu mẹ chồng cô có ý gì, đành ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, con có quen biết chị ấy. Chúng con cũng gặp mặt rất nhiều lần rồi!” Trên mặt của cô còn mang theo nụ cười.

Tiếu Dĩnh lấy ra một cái mô hình, cẩn thận vuốt ve. Động tác dịu dàng giống như đang vuốt ve con mình vậy.

Nghe Úc Tử Duyệt trả lời, Tiếu Dĩnh nhẹ gật đầu một cái, lại đem cất mô hình vào trong, xoay người lại vẻ mặt thâm sâu nhìn cô, “Hạ Tĩnh Sơ là do chính mẹ đuổi đi. Nguyên nhân rất đơn giản, là do cô ta không xứng với con trai của mẹ.” Tiếu Dĩnh xoa xoa tay, nhìn Úc Tử Duyệt nghiêm mặt nói.

Cô có thể cảm nhận được rất rõ lúc Tiếu Dĩnh nói đến “Con trai của mẹ”....Còn mang theo niềm tự hào. Nhưng mà, nếu Hạ Tĩnh Sơ bà còn cho là không xứng với Lăng Bắc Hàn…Úc Tử Duyệt cảm thấy, mẹ chồng cô chính là muốn nói rõ cho cô biết, cô cũng không xứng với con trai của bà.

“Nhưng mẹ lại chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận của Lăng Bắc Hàn! Nếu quả thật là vì muốn tốt cho anhấy, không phải mẹ nên tôn trọng sự lựa chọn của ảnh, tôn trọng trái tim của ảnh hay sao?” Đến cô còn hiểu đạo lý này, mẹ chồng cô thông minh như vậy lẽ nào lại không hiểu sao?

Có thể dễ dàng nhận ra Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ đã từng yêu nhau thế nào, Lăng Bắc Hàn đã từng yêu chị ta đến bao nhiêu. Một đôi tình nhân đẹp như vậy lại bị bà chia rẽ.

Úc Tử Duyệt lần đầu tiên cảm thấy đau lòng vì Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Không thể trách anh sao lại đối xử với mẹ mình lạnh nhạt như vậy.

Tiếu Dĩnh không ngờ Úc Tử Duyệt lại nói như vậy, vẻ mặt bà thoáng kinh ngạc. Bà thật không ngờ cô lại đứng trên lập trường của Lăng Bắc Hàn mà suy nghĩ cho nó, đau lòng cho nó.

Xem ra Úc Tử Duyệt thích Lăng Bắc Hàn thật rồi, không giống với ả Hạ Tĩnh Sơ ích kỷ kia.

“Lúc đó nó còn trẻ người non dạ, mẹ nên lựa chọn thay nó.” Vẻ mặt Tiếu Dĩnh mang theo sự tự phụ, bà quyết không thừa nhận lời của Úc Tử Duyệt.

Úc Tử Duyệt cũng không đồng ý với lời mẹ chồng. Cô đành cười chua xót. Không hiểu tối nay bà tìm cô có là có chuyện gì.

“Có lẽ đều là vì mẹ muốn tốt cho anh ấy......” Nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt liền cảm thấy nhức đầu, nói cho cùng, cô không muốn loại người phức tạp như Hạ Tĩnh Sơ trở thành tình địch của mình. Cô vốn không thích dạng đàn bà có tâm cơ sâu xa.

Nếu như Lăng Bắc Hàn biết chuyện này, anh có cảm thấy khó chịu không?

“Mẹ tất nhiên là muốn tốt cho nó! Hiện tại con có yêu Bắc Hàn không?” Tiếu Dĩnh lại nói. Bà ngẩng đầu lên nhìn Úc Tử Duyệt hỏi thẳng.

Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy kinh sợ, không hiểu bà hỏi cô như vậy là có ý gì?

Nhưng cô vẫn kiên định dũng cảm gật đầu: “Con yêu anh ấy! Con chấp nhận anh ấy!” Lần đầu tiên cô dám lớn tiếng khẳng định trước mặt mẹ chồng mình như thế.

Bà muốn chia rẽ cô và Lăng Bắc Hàn sao?

Úc Tử Duyệt cảm thấy đai xót. Nhưng, Tiếu Dĩnh lại bị vẻ kiên định của Úc Tử Duyệt làm cho sợ hãi. Bà phức tạp nhìn Úc Tử Duyệt, sau đó, không hề nói gì thêm, nhẹ nhàng cất bước rời khỏi phòng ngủ của cô.

Úc Tử Duyệt cũng không còn dám lỗ mãng nữa. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không hiểu được tối nay mẹ chồng tới tìm cô là có chuyện gì. Nhưng dù như thế nào, cô hiểu rõ tình cảm của mình đối với Lăng Bắc Hàn, cô cũng nhất định sẽ cố gắng, mặc kệ Tiếu Dĩnh lẫn Hạ Tĩnh Sơ.

Rửa mặt, nằm lên giường. Úc Tử Duyệt cầm điện thoại di động, quay qua quay lại vẫn không ngủ được.

Anh vẫn chưa gọi lại cho cô cuộc điện thoại nào, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lòng cô chua xót nhìn hai chữ “Ông xã” trên màn hình. Vì quá nhớ nhung, trái tim cô đau đớn vô cùng.

Có lẽ đúng như Nhan Tịch nói, phụ nữ khi yêu đều trở nên đa sầu đa cảm, lo được lo mất.

Tình yêu?

Cô đã từng cho rằng mình rất yêu Lệ Mộ Phàm, nhưng khi cậu ta trở thành cấp trên của mình, được gặp mặt cậu ta hàng ngày, mình lại luôn muốn tránh mặt cậu ta.

Tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động chợt vang lên, Úc Tử Duyệt đang ngẩn người suy nghĩ liền hoàn hồn. Tinh thần đang uể oải của cô chợt chấn động. Có khi nào là anh không? Nghĩ như vậy, cô liền trở nên kích động, bàn tay mở khóa màn hình run run.

Nhưng, nhìn thấy ba chữ ‘Lệ Mộ Phàm’ trên màn hình hy vọng của cô liền sụp đổ hoàn toàn, tâm tình trở nên nặng trĩu.

“Úc Tử Duyệt, 1.4.2013, mình vẫn đang đợi cậu, vẫn mãi sẽ đợi cậu!”

Một tin nhắn ngắn gọn đơn giản, lại mang theo rất nhiều thâm tình.

Nếu không phải yêu thật lòng, ai lại cam lòng dùng thời gian cả một đời để cam kết với người kia?

Khóe miệng Úc Tử Duyệt nở nụ cười khổ. Đọc tin nhắn này, trong lòng cô lại không có bất kỳ rung động nào, ngược lại chỉ có mất mát. Lăng Bắc Hàn chưa từng nhắn cho cô một tin nhắn với những lời bộc lộ thẳng thắn cùng tình cảm sâu nặng như thế này.

“Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Lệ Mộ Phàm, mình đã bắt đầu học cách tự trưởng thành, mình hy vọng cậu cũng như vậy. Dần dần cậu sẽ hiểu ra, chúng ta hoàn toàn không phù hợp. Chỉ vì cậu không có được, nên mới càng muốn chiếm lấy. Mình thật sự rất yêu Lăng Bắc Hàn. Cậu làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của mình nữa!” Cô nhanh chóng gõ xuống mấy câu như vậy, sau đó quyết tâm phải tàn nhẫn nhấn nút gửi đi.

Cô cảm thấy cô đối xử với Lệ Mộ Phàm như thế, mặc dù sẽ làm cậu ta tổn thương, nhưng, nếu cô cứ tiếp tục do dự để cho cậu ta ôm lấy ảo tưởng, không phải sẽ càng khiến cậu ta tổn thương sâu hơn sao?

Ngày 1.4.2013, hôm nay thật đúng là ngày đặc biệt. Hôm nay một đồng nghiệp trong tòa soạn của cô cố ý đi tới Cục dân chính phỏng vấn, nghe nói người đến đăng kí kết hôn xếp hàng dài như đội ngũ vậy, có người còn đến từ nửa đêm để xếp hàng nữa.

Cô không khỏi nghĩ tới ngày cô và Lăng Bắc Hàn đi đăng kí kết hôn, trên đường đi còn bị cúp điện nữa.

Nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, cô không nhịn được, lại nhấn nút gọi.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin gọi lại sau. Sor¬ry, the......” Đang bận? Nghe giọng nữ cơ giới hóa truyền ra trong điện thoại, Úc Tử Duyệt đang co rúc ở trong chăn nhìn màn hình điện thoại di động, khẽ cau mày.

Lẽ nào anh cũng đang gọi điện thoại ình?

Nghĩ vậy, cô liền vội vã cúp điện thoại, sau đó vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đợi anh gọi tới.

Mười phút sau, cô vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của Lăng Bắc Hàn. Trong lòng lại cảm thấy buồn bực. Nếu vừa rồi anh gọi điện thoại, biết cô đã gọi điện thoại tới cho anh, tại sao anh vẫn không gọi lại cho cô?

Úc Tử Duyệt càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Nhấc điện thoại lên, tức giận gọi lại lần nữa. Lần này, máy không còn báo bận nữa.

Điện thoại của Lăng Bắc Hàn không có nhạc chờ, mà chỉ phát ra từng tiếng “Tút tút”. Một tiếng, một tiếng lại một tiếng, như gõ vào trái tim của cô. Cô nín thở chờ đợi.

Lăng Bắc Hàn mới trở về từ phòng tắm tập thể, nghe thấy điện thoại di động để trên giường không ngừng đổ chuông. Anh liền bước nhanh đến gần, nhìn thấy cô gọi tới, khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên, anh lập tức lên giường.

Ngay lúc Úc Tử Duyệt sắp cảm giác tuyệt vọng thì điện thoại rốt cuộc lại được kết nối. Giây phút đó, cô kích động đến suýt nữa òa khóc lên!

“Lăng Bắc Hàn! Đồ khốn kiếp! Anh chết ở đâu vậy hả?” Cô kích động quát vào trong loa, cả người co rúc ở trong chăn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Nghe cô mắng, anh không những không tức giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy áy náy. Từ chiểu hôm qua đến cả ngày hôm nay, anh đều bận rộn tham dự lễ truy điệu của Thôi Chí Quân. Hôm nay còn phải dẫn theo người đến an ủi gia đình cậu ấy, vừa rồi mới trở vể doạnh trại.

“Muộn thế này rồi còn nổi nóng, cẩn thận mất ngủ đấy!” Anh mở miệng, cưng chiều nói. Trong giọng nói cũng mang theo chút mệt mỏi. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh của Lục Khải Chính, cùng hình ảnh người nhà họ Thôi khóc đến khàn cả giọng....

Đối với chuyện của Thôi Chí Quân, anh cảm thấy rất có lỗi. Nếu như Lục Khải Chính có vấn đề, vậy thì anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn.....Biết rõ có người quen ở trong hộp đêm mà vẫn bất chấp đi vào.

Nghe được sự cưng chiều trong lời nói của anh, uất ức trong lòng Úc Tử Duyệt dần dần tan đi, hít sau một hơi, cô dùng giọng con gái nũng nịu mở miệng: “Anh bận lắm sao? Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho em!” Trong giọng nói cũng mang theo vẻ oán trách.

Lăng Bắc Hàn hít sâu một hơi, quyết định tạm thời chưa nói cho cô biết, tránh để cô lo lắng, suy nghĩ lung tung.

“Úc Tử Duyệt, anh là doanh trưởng, quản lý hơn một ngàn binh lính cấp dưới, em xem anh có thể không bận rộn được sao?” Bắt đầu từ ngày mai, anh còn phải tự mình huấn luyện, tuyển chọn kỹ càng 30 lính trinh sát.

Nghe anh nói như thế, cô dường như trở thành người vợ không biết săn sóc chồng, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy chua xót: “Anh là doanh trưởng, vậy còn thiếu tướng Đàm ở phòng bên cạnh đi đâu rồi, sao lại phải ba ngày hai bữa mới trở về!” Nhớ ra vừa rồi anh còn nói chuyện với người khác, Úc Tử Duyệt có chút ghen tuông nói.

“Người khác là người khác, anh là anh! Úc Tử Duyệt, Nếu em không chịu hiểu công việc của anh, không thể tin tưởng anh, vậy thì hãy chia tay nhân lúc còn chưa muộn đi!” Lăng Bắc Hàn tức giận nói.

“Tút......” Ngay sau đó, điện thoại bị mất kết nối. Lăng Bắc Hàn chau mày sững sờ nhìn màn hình điện thoại di động. Lúc này anh mới ý thức được vừa rồi mình hơi quá khích.

Nhưng ở trong lòng anh, công việc đúng là chiếm vị trí thứ nhất. Điều này, anh thừa nhận.

Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền co rúm thân thể lại, tủi thân khóc nức nở. Giờ phút này, cô đau lòng nhận ra, đối với Lăng Bắc Hàn công việc mới là thứ quan trọng nhất.

Để ý đến chuyện này sao?

Nếu để tâm, thì cô không đủ tư cách là một người vợ lính. Nhưng không để tâm đến thì cô không làm được.

Chuông điện thoại di động vang lên, là một tin nhắn, hơn nữa còn do Lăng Bắc Hàn gửi tới:

“Duyệt Duyệt, anh là một quân nhân. Anh cũng đã từng nói anh không thể giống với một người đànông bình thường hứa hẹn với em, tán gẫu với em. Nếu như em tin anh, thì hãy ở lại bên anh!”

Ánh mắt mờ mờ đọc tin nhắn anh gửi, trong lòng Úc Tử Duyệt càng cảm thấy khổ sở. Cộng tất cả thời gian cô và anh ở bên nhau cũng chưa đến một tháng, cô tin tưởng anh thế nào đây?

Cô thích sự dịu dàng của anh, thích sự bá đạo của anh, thích sự thiện lương của anh. Nhưng đây mới chỉ là một mặt của con người anh.

Cô sững sờ mất mấy giây, sau đó lại gọi điện cho anh. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh cũng đủ lắm rồi. Lần này, anh bắt máy rất nhanh: “Yêu cầu của em không nhiều. Chỉ cần thỉnh thoảng anh hãy nhớ đến em, gọi điện thoại cho em, không thì gửi một tin nhắn cũng được. Chỉ cần thỉnh thoảng thôi!” Lúc nói những lời này, trong lòngÚc Tử Duyệt cảm thấy đau nhói.

Lăng Bắc cũng cảm thấy áy náy: “Công việc của anh bận rộn nên không thường xuyên mang điện thoại di động bên người. Nhưng, Duyệt Duyệt à, trong lòng anh luôn rất nhớ em!” Câu cuối cùng, anh nói vô cùng kiên định.

Lời nói kiên định như vậy, hơn hẳn tất cả những lời ngon tiếng ngọt, khiến lòng cô an tâm hơn rất nhiều.

“Ừm.....Em sẽ học cách làm quen dần....” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt cũng cùng một lúc thi nhau rơi xuống.

“Không còn sớm nữa, em mau ngủ đi......”

“Không, em có việc......” Trong đầu Úc Tử Duyệt lại hiện lên hình ảnh Hạ Tĩnh Sơ, cô vội mở miệng nói, nhưng đã kịp thời dừng lại.

“Chuyện gì?” Trực giácLăng Bắc Hàn cảm thấy cô có chuyện muốn nói, chau mày lại hỏi.

“A.....Không có, không có gì. Hôm nay là......” Cô cảm thấy nói chuyện Hạ Tĩnh Sơ với anh lúc này không đúng lúc lắm. Nếu anh không tin, nhất định sẽ cho rằng là do cô cố ý.

“Là gì?” Lăng Bắc Hàn kiên nhẫn hỏi.

“Ngày 1.4.2013!” Úc Tử Duyệt vội vàng nói, cảm giác mặt mình nóng bừng như bị lửa đốt, trái tim cũng nhảy lên loạn nhịp. Kế đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm ấm của Lăng Bắc Hàn truyền ra từ trong loa.

“Cười cái gì mà cười! Đồ lão già vô tình!” Úc Tử Duyệt thở mạnh nói. Không hiểu sao cô lại thích tên đà nông vô tình này, với Lệ Mộ Phàm cũng chưa có như vậy, mình lại......

“Lão già?” Nhóc con này lại dám chê mình già! Lăng Bắc Hàn không vui mở miệng.

“Đúng đúng! Anh chính là lão già!” Úc Tử Duyệt cười rộ lên, thở phì phì nói.

“Chê anh già sao? Đợi khi anh trở về anh sẽ chứng minh cho anh thấy anh khỏe mạnh cường tráng như thế nào!”Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.

Úc Tử Duyệt nằm trong chăn phải một lúc lâu mới hiểu được anh nói là có ý gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm nóng bừng!

“Anh.....Anh đúng là đồ trâu già gặm cỏ non!” Úc Tử Duyệt lại quát.

“Cái này là đi theo xu hướng của thời đại thôi! Đồng chí Úc Tử Duyệt! Lập tức cúp điện thoại, đi ngủ cho anh!” Lăng Bắc Hàn mím môi, giả vờ lạnh lùng nói.

Còn nói đi theo xu thế của thời đại nữa chứ!

“Anh cúp trước đi......”

“Em trước!”

Ai cũng không chịu cúp điện thoại trước, hai người giằng co hồi lâu. Cuối cùng, dưới mệnh lệnh lạnh lùng của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt đành phải cúp điện thoại.

***

Ngày hôm sau, sau khi Úc Tử Duyệt vừa tới tòa soạn báo được một lúc, liền nhận được điện thoại khẩn, nói là trong cống nước của khu chung cư gần đó phát hiện được vật lạ giống với xương người! Cô liền vội vã đi tới hiện trường.

Xe vừa dừng lại, cô vội vã xuống xe, cầm máy ảnh nhanh chóng chạy vào khu chung cư. “Ối.....” Mới vừa chạy tới hành lang cô liền đụng phải một người đàn ông đeo khẩu trang, toàn thân mặc một màu đen.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Úc Tử Duyệt vội vàng lên tiếng xin lỗi. Ngẩng đầu lên chợt nhận ra cặp kính màu đen quen thuộc, cô liền thốt lên, “Thầy Thẩm?” Úc Tử Duyệt liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Hứng!

Thân hình Thẩm Hưng chợt cứng đờ lại, anh ta vẫn đeo khẩu trang liếc nhìn Úc Tử Duyệt, “Khụ....Duyệt Duyệt, là em sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.