Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 165: Quý báu nhất!



Trên lầu hai biệt thự, cửa phòng vốn khép hờ bị mở ra, vú Vương mặc đồ ngủ màu trắng chậm rãi bước ra, thấy Lâm Nhược Khê ngồi dưới lầu khóc một mình, vú Vương thở dài, chậm rãi đi xuống.

Đi tới trước mặt Lâm Nhược Khê, vú Vương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Lâm Nhược Khê đang nức nở,

Tiểu thư, đừng khóc, khóc nhiều tổn hại sức khỏe.

Vú Vương…

Lâm Nhược Khê hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt hiền hậu của vú Vương, cô bỗng nhào vào lòng bà, nghẹn ngào:

Vú ơi, Dương Thần hắn nói không cần con… Hắn đi tìm người phụ nữ khác…

Vú Vương vỗ vỗ lưng Lâm Nhược Khê, ấm áp nói:

Tiểu thư, cậu chủ chỉ tức giận mà nói thế thôi, nếu thật sự cậu ấy không cần tiểu thư nữa, chắc chắn không nói nhiều với tiểu thư như vậy đâu. Cậu ấy vì yêu nên mới trách cô đấy thôi.

Lúc này Lâm Nhược Khê giống như một cô bé tìm bậc bề trên mà kể lể, khóc lóc, không có chút khí thế nào của Chủ tịch một công ty lớn, yếu ớt khiến cho người ta yêu thương.

Con cũng biết con làm không được tốt, nhưng tại sao hắn lại hung dữ như vậy, vừa rồi con rất sợ hãi, hắn cười lạnh như vậy, con cảm thấy rất đau lòng…

Tiểu thư, tôi ở trên lầu đều nghe thấy cả, cô không nên dùng chức vị trong công ty đối đãi với cậu chủ.

Vú Vương sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Lâm Nhược Khê, lại đưa ngón tay gạt đi nước mắt, dịu dàng nói:

Vú không được đọc nhiều sách, nhưng vú thấy, một người phụ nữ, cả đời phải trải qua rất nhiều giai đoạn, có yêu thương, có kết hôn, làm vợ, sinh con, làm mẹ… làm tốt những chuyện này rồi, tới khi người phụ nữ già đi mới thấy đời này vậy là đã đủ đầy, sung túc. Với sự nghiệp, cho dù thành công cỡ nào, làm phụ nữ, cuối cùng đều hiểu ra bao nhiêu cũng là không đáng.

Con cũng muốn được sống thật tốt, nhưng hắn không cầu tiến như thế này, con sốt ruột lắm, không kiềm chế nổi mà tức giận…

Lâm Nhược Khê nỉ non nói.

Tiểu thư, cậu chủ không cầu tiến, con có gò ép cũng vô ích, quan trọng là trong lòng cậu ấy có con, con xem lần này vì chuyện của ông chủ Tăng, cậu không phải chủ động đòi đi công tác sao? Điều này cho thấy cậu ấy để ý đến con, ghen với ông chủ Tăng đó.

Vú Vương cười nói:

Nếu làm thế có thể khiến cậu chủ nghiêm túc làm việc, vậy thì sau này chắc chắn sẽ có cách khác cải thiện vấn đề này, quá nóng vội sẽ chỉ làm cậu ấy bất mãn.

Lâm Nhược Khê đồng ý, nhưng lại buồn bực nói:

Nhưng hắn có quan hệ mờ ám với nhiều phụ nữ như vậy, chỉ trong công ty mà con nghe nói hắn và ba ả ở bộ phận PR có quan hệ không bình thường, càng không cần nói đến bên ngoài, điều này làm con sao có thể tin tưởng hắn…

Vú Vương cười khổ nói:

Tiểu thư, đừng trách Vú lắm chuyện. Từ lúc hai người kết hôn đến giờ, ngay cả phòng ngủ của tiểu thư, cậu chủ cũng chưa từng vào, chứ đừng nói đến những chuyện thân mật thường ngày giữa vợ chồng. Cậu chủ cũng chỉ là người đàn ông bình thường, cưới vợ, nhưng không thể động vào, đây không phải là muốn lấy mạng của hắn sao… Tiểu thư, đồng hồ càng đẹp càng không thể quay, quần áo càng đẹp càng không thể mặc, chiếc xe sang trọng càng không thể lái, cái đó cũng không có ý nghĩa quá lớn… Tóm lại là không thể bắt cậu chủ trở thành một món đồ lỗi thời để cất giấu, rồi chờ đến một ngày nào đó tăng giá thì mang ra bán ði.

Vú Vương… Cái gì là lỗi thời, cái gì mà bán đi, khó nghe chết đi được…

Mặt Lâm Nhược Khê đỏ lên, gắt giọng.

Vú Vương cười dài vươn hai tay, vuốt ve gương mặt mềm mại của Lâm Nhược Khê:

Tiểu thư, cô nghĩ cả Trung Hải liệu có mấy cô gái có thể so sánh với cô, nếu tiểu thư dịu dàng với cậu chủ một chút, cậu chủ kia còn đâu tâm tư để ý đến người phụ nữ khác! Đến lúc đó, nói cái gì cũng được, cho dù tiểu thư không dùng mưu kế, có lẽ cậu chủ cũng sẽ ngoan ngoãn đi công tác.

Thật sao?

Lâm Nhược Khê có chút bất ngờ.

Đương nhiên!

Vú Vương khẳng định:

Những điều này đều là kinh nghiệm vú từng trải. Đàn ông mà, thật ra thì cách nghĩ rất đơn giản, có ai không thích thể hiện trước mặt người phụ nữ của mình không? Sợ là sợ thể hiện tốt rồi, phụ nữ cũng không tỏ ý với hắn. Điều tiểu thư cần phải làm bây giờ là làm cho cậu chủ hiểu được, tiểu thư cũng để ý đến cậu ấy, khiến cậu ấy tiếp tục có động lực mà cố gắng mới tốt.

Lâm Nhược Khê nghi ngờ chớp mắt:

Vú Vương, không phải là người chưa từng kết hôn sao? Tại sao lại biết những điều này?

Vú Vương nhất thời nghẹn lời, nói quanh co, mắc cỡ, đỏ mặt nói:

Chưa từng kết hôn, nhưng lúc trẻ đã trải qua thứ tình cảm nam nữ này rồi. Tiểu thư tin tôi là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn, vú Vương tôi đã bao giờ lừa gạt tiểu thư chưa?

Lâm Nhược Khê an tâm gật gật đầu, do dự hỏi:

Nhưng hiện tại hắn rất tức giận, nếu hắn không trở lại, thì phải làm sao?

Vậy đi tìm đi!

Vú Vương không biết làm sao sờ sờ đầu Lâm Nhược Khê:

Tiểu thư, không thể cậu chủ chủ động tiếp xúc với cô, giữa vợ chồng cần phải ân ái lẫn nhau. Cổ nhân nói cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, chính là đạo lý nhận – cho này.

Tự mình phải đi mời hắn về nhà sao? Lâm Nhược Khê khó khăn mấp máy môi.

Vú Vương nghiêm túc nói:

Tiểu thư, trên thế giới này không có mối quan hệ nào thần thánh, tốt đẹp, chân thành hơn so với mối quan hệ vợ chồng… Cha mẹ một ngày nào đó sẽ không còn nữa, bạn bè không phải luôn luôn ở bên cô, con mình sau này lớn lên nó cũng tự bay về bầu trời của nó… Chỉ có sự tương thân tương ái giữa vợ chồng là lâu dài, là sẽ đi đến hết cuộc đời… Cho nên, khi xác định được người bạn đời, thì phải biết quý trọng…

Lâm Nhược Khê nghe mà lúng ta lúng túng, trầm mặc không nói.



Rời khỏi biệt thự, Dương Thần cũng không giận Lâm Nhược Khê như trong tưởng tượng.

Một bước đi ra, Dương Thần liền thở một hơi thật dài, vừa nãy hắn cũng nói hơi quá. Dù sao lúc trước mới quen Lâm Nhược Khê, sự bốc đồng của cô ta hắn cũng đã từng chứng kiến, nhưng đó là người phụ nữ kiên quyết đi nhảy lầu, nếu chỉ nói vài câu khiến vợ mình tìm cái chết, bản thân mình đã hơi quá rồi.

Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác, Dương Thần thấy rằng, Lâm Nhược Khê ở mọi phương diện đều rất thông minh, nhưng về mặt tình cảm lại yếu mềm đáng thương, thật đáng buồn, cần phải dạy dỗ chu đáo một chút, nếu không chỉ là bình hoa thông minh, bên trong thực ra trống rỗng.

Đương nhiên rồi, đi cũng đã đi ra khỏi cửa rồi, Dương Thần dù có vì sĩ diện cũng không thể quay trở về nhanh như vậy. Kết quả là lại một lần nữa lái xe rời khỏi Long Cảnh Uyển, chạy thẳng tới quán rượu Rose cùng Sắc Vi.

Sắc Vi làm việc và nghỉ ngơi rất thất thường, khi Dương Thần đi vào căn phòng ngủ ngào ngạt hương thơm của cô - nơi này sau khi giải quyết xong hội Tây Minh, trở thành phòng của nữ vương bí mật ở khu phía Tây- đang có một người nằm trên giường xem tivi.

Mặc một bộ váy ngủ bằng ren đen trong suốt, ôm sát lấy cơ thể thướt tha, trên tấm nệm, Sắc Vi có vẻ mệt mỏi mà quyến rũ.

Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên đi vào cửa, Sắc Vi vui mừng khôn xiết, từ trên giường chạy tới ôm chầm lấy Dương Thần.

Ngửi được mùi nhũ thơm ngát, Dương Thần hôn lên cổ trắng mịn của Sắc Vi:

Những ngày qua anh không có ở đây, mọi chuyện đều tốt chứ?

Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy? Trước kia cho dù anh ở Trung Hải, bình thường một tuần cũng chẳng thèm hỏi han em.

Sắc Vi buồn nói.

Dương Thần xấu hổ, người phụ nữ này có chỉ số cảm xúc rất cao! Chỉ một câu đơn giản đã khiến mình như mắc nợ, thương hại cô ta, không chịu đựng được cần yêu thương nhiều hơn.

Nhiều lời vô nghĩa, Dương Thần quyết định làm xong việc chính mới bàn đến chuyện khác.

Ôm thân thể càng ngày càng đẫy đà, mềm mại của Sắc Vi, sau khi đại chiến trên giường mấy hiệp, chiếc váy ren mỏng trên người Sắc Vi không biết đã bị ném đi chỗ nào.

Thân thể kia kề sát trong ngực Dương Thần, mơ hồ suy nghĩ, bộ ngực tròn đầy mềm mượt đã bị đè ép thành hai nửa bán cầu lớn, lúc đón lấy trái nho nhỏ vì vuốt nhẹ mà mang lại cho Dương Thần khoái cảm mãnh liệt.

Mặc dù mấy ngày nay Dương Thần có Mặc Thiện Ny đi theo, nhưng tình cảm giữa hai người còn đang ở giai đoạn tìm hiểu nhau, lại là trong thời gian đi công tác, không thể tùy tiện làm chuyện đó, Mạc Thiện Ny cũng không dễ dàng vượt qua Lâm Nhược Khê kia, cho nên hắn luôn phải kìm nén bản thân.

Rốt cục cũng được một lần thỏa mãn trên người Sắc Vi, Dương Thần thoải mái dựa vào đầu giường, một tay dịu dàng vuốt ve sợi tóc của Sắc Vi, cảm giác rất buồn ngủ.

Sắc Vi bị vật lộn không nhẹ, nhưng cũng rất hăng hái, tò mò hỏi Dương Thần vừa trở về tại sao đã đến thăm cô.

Dương Thần cũng không giấu giếm, đem chuyên vừa về đến nhà dạy dỗ vị chủ tịch lạnh lùng ra nói.

Sắc Vi nghe xong, cười khanh khách, xoay người sang một bên, hai đùi đầy đặn như tuyết trắng không ngừng đong đưa trên giường, làn gió thơm thổi từng cơn, khiến Dương Thần lại thèm nuốt nước miếng.

Em nghĩ là những người phụ nữ giống như cô ấy, thủ đoạn rất cao minh, đặc biệt rất chín chắn, nghe anh nói như vậy, thì cô ấy chỉ như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi?

Sắc vi như vừa phát hiện ra châu lục mới.

Dương Thần liếc mắt:

Cũng không phải khoa trương như vậy, cô ấy không giống với em. Tuy rằng các em đều sống tự lập từ nhỏ, nhưng hoàn cảnh sống của em khiến em hiểu rất rõ nhân tình thế thái, hoàn cảnh sống của Nhược Khê, ngoài việc giúp cô ấy học được cách quản lý công ty, cạnh tranh ngoài thương trường, thì chuyện gia đình, chuyện tình cảm này đều tối tinh rối mù lên.

Kiểu phụ nữ đó bình thường đều rất thuần khiết, khiến người ta yêu chiều, nói cách khác, cũng vì không hiểu biết và hồ đồ mới khiến người đàn ông có cảm giác muốn bảo vệ.

Sắc Vi nói đùa.

Dương Thần chau mày:

Đâu có như vậy, nhưng mà đúng là có chút ngốc nghếch.

Sắc vi vỗ vào chân, gót chân vừa đủ chạm vào cái mông đang cong lên, làm cho cái mông rung rung, hai tay chống cằm:

Nghe anh nói thế em thật muốn gặp cô ấy…

Đây không phải là chuyện đùa.

Dương Thần bĩu môi.

Có gì mà không được chứ, dù sao cũng không phải đi uy hiếp vị trí của cô ấy, chỉ là muốn gặp vị chính cung nương nương đáng yêu thuần khiết này thôi.

Trong lúc hai người nói chuyện, nhìn những đường cong hoàn mỹ của Sắc Vi, cậu nhỏ của Dương Thần lại đang ở tư thế rục rịch ngóc đầu dậy.

Sắc vi thấy thế không chịu được đã tìm cách chuyển hướng chú ý của Dương Thần, cô ta nói:

Chồng ơi, mấy ngày anh không ở đây, có người đến tìm anh đấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.