Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1325: Cầm ngộ



- Tiểu tử thối, Bổn cung nào có phải là hồ ly tinh gì, bộ tộc Cửu vĩ thiên hồ ta há lại thô thiển như đám tiểu yêu sơn dã kia ư?

- Ngươi dám khinh thường Bổn cung như vậy, không sợ ta sẽ nhốt ngươi lại 60 năm sao? Cùng lắm thì đại hội Thông Thiên này Bổn cung cũng không cần thắng!

Ngọc Tuyết Ngưng kiều nhan giận dỗi, tràn đầy băng hàn của sóng gió.

Dương Thần vừa nghe, lập tức thay đổi thành nét mặt tươi cười:

- Lỡ lời, lỡ lời, Cung chủ đẹp hơn đám hồ ly tinh đó nhiều.

Thật sự bị giam 60 năm, thì khi đi ra ngoài, sợ rằng người trong nhà đều bị kẻ thù giết sạch rồi, dù sao cũng phải nhịn đến ngày vào Thông Thiên tháp.

Ngọc Tuyết Ngưng thái độ kiêu kỳ khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái,

- Thế còn được… Kỳ thực Bổn cung cũng biết, trong lòng ngươi nhất định rất oán hận Bổn cung. Nhưng Bổn cung không sao cả, chỉ cần ngươi đánh bại cao thủ Long cốc và Tử Trúc Lâm, giải ác khí mấy trăm năm này cho Bổn cung, Bổn cung liền vui vẻ!

Dương Thần cười ha ha nói:

- Cung chủ còn chưa nói, làm thế nào lại đem Tuệ Lâm nhà tôi chăm sóc huấn luyện thành Hóa Thần Kỳ? Linh khí ở đây loãng, theo lý thuyết rất khó từ Tiên Thiên luyện đến Đại Viên Mãn, lại bước vào Hóa Thần.

- Ngươi cảm thấy khó, nhưng Bổn cung không thấy là khó. Tuệ Lâm vốn là một khối ngọc thô tốt nhất chưa được mài dũa, rơi vào tay phàm nhân các ngươi, hiển nhiên không biết gọt dũa… Tuệ Lâm, cô tự mình nói với hắn, Bổn cung muốn đi nghỉ một lát, nhiều ngay qua cũng khá mệt rồi.

Ngọc Tuyết Ngưng lười lý luận, vừa khua tay múa tay áo, lập tức quay về tẩm cung.

Dương Thần nhìn bóng lưng cô ta nhe răng, âm thầm oán hận, như bà còn có thể mệt mỏi? Nghĩ tôi ngu à?

Tuệ Lâm lập tức thân thiết hỏi thăm:

- Dương đại ca, đi Long cốc nguy hiểm không? Không bị thương chứ?

Dương Thần cười một tiếng, cô bé này lúc nào cũng thân thiết như vậy, giống như cục cưng ngoan,

- Anh nhìn qua có giống bộ dạng bị thương không?

- Ừ… Em chỉ hỏi thôi, em biết Dương đại ca rất lợi hại.

Tuệ Lâm hé miệng cười nói:

- Thế nhưng bây giờ Hóa Thần rồi, chắc có lẽ sẽ không kéo theo Dương đại ca thụt lùi nữa, Cung chủ nói em rất có thiên phú tu luyện!

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bà ta cho em ăn linh đan diệu dược gì hay sao?

Tuệ Lâm lộ ra biểu tình không thế nào cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn rủ rỉ nói tới những chuyện phát sinh mấy ngày trước đây.

Ngày ấy Dương Thần đi rồi, Ngọc Tuyết Ngưng đưa Tuệ Lâm vào trong cung điện bế quan tu luyện, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng tu luyện toàn thân Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm luyện nội công Thục Sơn tuy không sâu bằng “Vãng niệm diễn sinh kinh” của Dương Thần, nhưng cũng tính là công pháp nhất đẳng, chỉ là thời gian tu hành còn thấp, khoảng cách bước vào Tiên Thiên còn có một đạo hạm.

Hạm này, nếu chỉ dựa vào tu luyện tự thân của Tuệ Lâm, ít thì ba năm, năm năm, nhiều thì vài chục năm, có lẽ có thể làm được, đối với người thường mà nói đã là cực nhanh, nhưng đối với tình trạng hiện nay, thời gian tiêu hao cũng quá dài.

Sau khi Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ một lát, dùng tu vi trấn trụ Tuệ Lâm, khiến Tuệ Lâm không cách gì nhúc nhích. Sau đó, dùng chân nguyên cửu phẩm mạnh mẽ của chính mình, thăm hỏi kỳ kinh bát mạch của Tuệ Lâm.

Quá trình này, khống chế đối với Chân nguyên lực phải rất cẩn thận, nếu không, có bất cứ sai lầm gì, đều có thể khiến Tuệ Lâm chết bất đắc kỳ tử!

Cao thủ tuyệt đỉnh như Ngọc Tuyết Ngưng mới có thể đạt được tình trạng như vậy.

Chờ thân thể Tuệ Lâm được cản thiện lớn mạnh, Ngọc Tuyết Ngưng lấy ra máu huyết của bản thân từ đầu ngón tay ra, nhập vào cơ thể Tuệ Lâm!

Năm tháng dài đằng đẵng của Cửu vĩ thiên hồ này, ngưng tụ thành một thân công lực, đều trong máu huyết bản mạng của cô, há lại là trò đùa?

Vài giọt máu bản mạng sau khi tiến nhập vào cơ thể Tuệ Lâm, toàn thân Tuệ Lâm dường như bị lửa rừng thiêu đốt, kinh mạch toàn thân biển gầm mãnh liệt, Chân nguyên lực hóa thành vô số linh khí Thiên hồ, giống như muốn chảy ra như suối!

Ngọc Tuyết Ngưng giúp đỡ Tuệ Lâm chuyển động nội công, những linh khí này mất hai ngày hai đêm mới tiêu hóa được bảy tám phần. Trên thực tế, nếu không có cô hộ pháp, Tuệ Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cuối cùng, cũng chính là linh khí nhất loạt tuôn ra, giúp Tuệ Lâm một lần hành động đột phá Tiên Thiên!

Sau khi tới cảnh giới Tiên Thiên, chuyện kế tiếp đơn giản hơn rất nhiều, dựa vào linh khí bên trong máu huyết của Ngọc Tuyết Ngưng, đến Tiên Thiên Đại viên mãn cũng chỉ mất một ngày.

Mà tới được thời gian nên tiến vào cảnh giới Hóa Thần, Ngọc Tuyết Ngưng lại nói cô ta không giúp được gì, nhưng lại cùng Tuệ Lâm trò chuyện.

Ngọc Tuyết Ngưng cũng như chị gái ở bên cạnh nhà, hỏi hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của Tuệ Lâm, trong nhà có ai, hồi ức lúc nhỏ, thích gì, ghét gì.

Khi hỏi đến, sự nghiệp ca hát, nghe nhạc thích nhất, Tuệ Lâm nói không hết chuyện, vô cùng hưng phấn, bàn luận về đồng đạo về công việc như nào, về diễn xuất ra sao. Cũng bởi vì nguyên nhân cảm tình cá nhân mà buồn bã rời khỏi sự nghiệp mình yêu thích, cảm thấy tiếc hận…

Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ một chút, không biết từ đâu lấy ra một đàn cổ đồng mộc màu nâu sẫm, tạo hình lịch sự tao nhã, lại nói với Tuệ Lâm, đây là một Phi Tuyền Cầm của một tu sĩ đời Đường sau khi vào Vạn Yêu giới cống cho cô.

Cái khác không nói, đã bắt đầu dạy Tuệ Lâm học khảy đàn cổ này.

Tuệ Lâm rất để tâm âm luật, vừa nhìn thấy đàn cổ đã quên hết các loại chuyện tu luyện gì đó, ngăn nắp thứ tự theo sát Ngọc Tuyết Ngưng luyện đàn, một ngày một đêm cũng không thấy mệt.

Bởi có thiên phú cực cao đối với âm luật, bên ngoài giới cũng từng học không ít nhạc khí, Tuệ Lâm rất nhanh đã có thể khảy đàn đến độ may bay nước chảy lưu loát sinh động, vui vẻ vô cùng.

Ngọc Tuyết Ngưng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói nhỏ với cô,

- Theo ý kiến của cô, nếu như dùng âm luật để miêu tả thế giới này, trời đất này, miêu tả vạn vật, sẽ như thế nào?

- Dùng tâm để thể ngộ cộng hưởng giữa âm luật và thiên địa, nghĩ vạn vật đều có nhân quả, sẽ có thu hoạch…

Tuệ Lâm khảy đàn cổ, dần dần, phảng phất chính là khảy tiếng lòng của mình, mỗi một dây rung lên, đều khiến thần hồn mình cũng run sợ theo…

Giai điệu du dương qua đi, Tuệ Lâm bất giác cảm thấy theo tiếng đàn của mình, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể chuyển hóa thành năng lượng mạnh mẽ chưa bao giờ có trong cơ thể!

Mãi đến một khắc kia, Tuệ Lâm mới đột nhiên thức tỉnh!

Bản thân, không ngờ trong quá trình khảy đàn, cả người đã bước vào một cảnh giới mới!

Đồng thời lý giải đối với âm luật cũng hiểu rõ vài thứ nói không rõ được…



Biến hóa đã nhiều ngày khiến Tuệ Lâm cũng có chút như lọt vào trong sương mù. Nhưng xác thực, dưới sự giáo dục của Ngọc Tuyết Ngưng, bản thân đã bước vào Hóa Thần Kỳ.

Dương Thần nghe đến những điều này mới hiểu được, Ngọc Tuyết Ngưng vừa rồi thực sự không phải cố ý nói mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi. Dù sao tổn thất máu huyết bản mạng, là thương tổn khá lớn đối với Yêu tộc.

Thế nhưng Tuệ Lâm dựa theo âm luật bước vào cảnh giới Hóa Thần cũng không khó lý giải, loại giác ngộ gì đó, mỗi người đều không giống nhau.

Sắc Vi từ trong mưa giác ngộ, Thái Ngưng từ ám khí giác ngộ, cũng giống vậy, Tuệ Lâm từ tình yêu âm nhạc giác ngộ trong âm luật, nghĩ thông hơn rất nhiều.

- Ngọc Tuyết Ngưng này, thật sự càng ngày càng không hiểu nổi rồi. Bà ta tại sao phải đối tốt với em như vậy chứ, theo lý mà nói… không thân cũng chẳng quen.

Dương Thần nhíu mày nói.

Tuệ Lâm ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Dương đại ca, em lại cảm thấy, Cung chủ rất tốt với em, là bởi vì quan hệ của anh. Anh nghĩ xem, bà ấy đưa Luyện đan phổ cho anh, lại để anh đi Long cốc giết rồng, đơn giản là để cho anh luyện chế đan dược, nâng cao năng lực chiến đấu trong Vạn Yêu giới. Về phần em, chỉ cần mạnh lên, cũng sẽ không kéo theo anh thụt lùi, cũng là suy nghĩ cho anh nha.

Dương Thần sửng sốt, lời này cũng rất có lý, chẳng lẽ thật là bởi vì liên quan đến việc mình tu luyện “Vãng niệm diễn sinh kinh”, khiến bà ta coi mình là người quan trọng gì đó?

Chẳng lẽ, người sáng tạo “Vãng niệm diễn sinh kinh” này, còn có quan hệ không rõ ràng với Ngọc Tuyết Ngưng?

Tuệ Lâm lúc này lấy ra một nhẫn trữ vật, từ trong đó lấy ra một cây đàn cổ, nói:

- Dương đại ca, anh xem, Cung chủ còn tặng em cây đàn đời Đường này, em rất thích!

Nhìn Tuệ Lâm ôm cây đàn cổ như trân bảo, Dương Thần nhớ tới nhẫn của mình có một pháp bảo đoạt được khi giết chết Lục Hoa Đình, Phượng Linh Cầm.

Toàn thân như ngọn lửa cháy, đưa Phượng Linh Đệ của Phượng Vĩ Hoa cho Tuệ Lâm, cười nói:

- Nè, tặng em pháp bảo cầm cổ, nó gọi là Phượng Linh, em cũng Hóa Thần kỳ rồi, có thể sử dụng.

Tuệ Lâm e thẹn, nhưng rất vui mừng, khó có thể kháng cự mà nhận lấy Phượng Linh, cúi đầu, giọng nói yếu ớt:

- Đây là… tín vật đính ước à…

- Gì cơ? Nói to chút.

Dương Thần giả vờ không nghe thấy, cười quái dị hỏi.

Tuệ Lâm biết Dương Thần làm bộ, vểnh miệng lên,

- Dương đaị ca, em không để ý đến anh nữa! Em đi đánh đàn!

Nói xong, cô xoay người rời khỏi.

Dương Thần cũng không để cô được như ý, từ phía sau ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên trán Tuệ Lâm, miệng cười nói:

- Nhẫn trữ vật này cũng là Ngọc Tuyết Ngưng đưa cho em ư? Bà ta hào phóng vậy sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.