Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song đang ở trong phòng riêng, không chỉ vậy mà còn ngồi ở trên giường cùng nhau, tuy nhiên thì mỗi người mỗi chỗ, tựa như là không liên quan gì đến nhau vậy.
Vốn dĩ vừa rồi Lạc Vô Song đang định ra ngoài thì Tiêu Uẩn lại chuẩn bị đẩy cửa, bốn mắt chạm nhau nhưng chẳng ai lên tiếng trước, bất chợt lúc này anh mới ho khan một tiếng, sau đó nhẹ nhàng gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Cô cũng có chút ngạc nhiên với lời đề nghị này, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó… À thì sau đó là hai người lại ngồi như hai bức tượng được tạc đá nguyên khối như bây giờ đó.
Lạc Vô Song thì chờ Tiêu Uẩn lên tiếng trước, vì vừa rồi anh là người mở lời có chuyện muốn nói. Còn Tiêu Uẩn thì vẫn đang chuẩn bị tâm lý bị vợ từ chối nên mãi không dám mở miệng trước, tuy nhiên anh biết bây giờ mọi chuyện cũng đã xong rồi, nếu anh còn trốn tránh thì chắc chắn Lạc Vô Song sẽ càng chán ghét anh thôi… Dù sao cũng bị ghét, thôi thì cứ nói hết đã nhỉ?
- Vô Song nè… Chuyện của Đậu Đậu ấy… Cái đó, anh…
- Không cần nói đâu, tôi biết Đậu Đậu không đau ốm gì cả, tôi biết rõ nó hơn anh.
Vì Tiêu Uẩn không nhìn thấy được gương mặt của cô nên anh nghĩ cô đang giận lắm, nhưng thật ra thì trên gương mặt của Lạc Vô Song hoàn toàn không có chút gì gọi là giận dỗi cả, thay vào đó thì nét mặt còn thoáng có nét ngượng ngùng nữa là đằng khác.
Tiêu Uẩn có chút bối rối, nhưng rồi anh cũng đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt của Lạc Vô Song, rồi lại nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, một tay thì chạm nhẹ vào tay của cô, tay còn lại thì đặt lên chân của mình, anh đưa mắt nhìn cô, nói:
- Vô Song, anh thích em.
Lạc Vô Song ngay lập tức ngước mắt lên nhìn, nhưng không phải là dáng vẻ tức giận hay nổi nóng, thay vào đó Tiêu Uẩn lại nhìn thấy trên hai má của cô có gì đó… Nó đang đỏ lên… Cô đang ngại sao? Không chỉ thế mà đôi mắt trong trẻo cũng mở to, giống như là không dám tin vào tai mình vậy, Tiêu Uẩn bây giờ mới dám thở phào ở trong lòng, hóa ra cô không giận anh, mà đơn giản là đang ngại thôi.
Nhưng khoan đã… Ngại hả? Lạc Vô Song ngại sao? Nếu vậy có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội đúng không?
- Anh… Anh… Anh… Anh vừa nói gì cơ?
Tiêu Uẩn bật cười, anh còn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của cô, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Một chữ “anh” thôi. Và anh nói là anh thích em, anh thích em đó, Vô Song.
Vừa rồi chỉ là hai má của cô hơi đỏ thôi, nhưng bây giờ là cả gương mặt của Lạc Vô Song đều đỏ lên hết rồi. Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Nếu như anh nhìn thấy được nội tâm của cô thì bây giờ trên đầu của cô đã bắt đầu nổ một cái *Bùm* rồi bốc khói nghi ngút. Vừa rồi Tiêu Uẩn vừa nói thích cô á? Làm sao có thể chứ… Anh làm sao lại thích cô chứ?
Nhưng còn chưa đợi Lạc Vô Song nói gì thì Tiêu Uẩn đã chủ động lên tiếng trước, anh nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, rồi lại mỉm cười nói:
- Anh biết hiện tại em không thích anh, nhưng không sao cả, chúng ta vẫn còn thời hạn một năm… Trong một năm chúng ta sẽ đối với nhau như vợ chồng thật sự, nếu như sau một năm mà em… Mà em vẫn không thích anh, thì xem như bỏ đi… Anh cũng sẽ không làm khó em.
Dừng một chút, Tiêu Uẩn lại cười khổ rồi lại mím môi tựa như có điều gì đó đang trăn trở, bất chợt lúc này Lạc Vô Song lại muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa đợi cô hỏi thì cô lại thấy anh quay mặt sang một bên, từ góc nhìn của cô thì tai của anh cũng đang đỏ lên, bất chợt anh lại nói:
- Nhưng mà em có thể… Trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng thì anh có thể… Có thể nắm tay em ở nơi đông người không? Cũng có thể sẽ ôm em nữa… Nhưng nếu em thấy không tiện thì thôi vậy, xem như anh chưa nói gì.
Lúc đầu thì Lạc Vô Song cảm thấy có chút ngại ngùng, sau đó là lại tò mò, cuối cùng cô lại phì cười một cái, người nam nhân này đang làm gì vậy chứ? Tỏ tình cô sao? Mất trí rồi, tại sao lại ở trong hoàn cảnh này mà tỏ tình cô chứ… Anh… Hơn nữa nhìn xem bây giờ còn đòi hỏi điều kiện nữa chứ? Cái này là được voi đòi tiên à?
Nhưng không phủ nhận là… Tiêu Uẩn rất đáng yêu đó chứ?
- Thích… Anh thích tôi… Thật sao?
Nghe đến đây thì Tiêu Uẩn liền mở to hai mắt, sau đó quay lại nhìn cô bằng cặp mắt sáng lấp lánh, còn liên tục gật đầu như một chú cún to xác vừa được thưởng đồ ăn ngon vậy. Hành động đó của anh bất chợt lại khiến cho Lạc Vô Song cảm thấy vui vẻ mà cười một tiếng, bản thân Tiêu Uẩn chứng kiến cảnh đó cũng bất ngờ một chút, nụ cười vừa rồi của cô thật sự rất đẹp… Từ trước đến giờ cô cũng cười vài lần, nhưng chưa từng cười thành tiếng như thế này, Lạc Vô Song quả nhiên là đại mỹ nhân mà.
Nhưng trải qua một lần tổn thương bởi gia đình rồi nên Lạc Vô Song vẫn luôn rất phòng bị và cảnh giác với mọi thứ, vì cô cho rằng trên đời này chẳng có ai cho không ai cái gì… Đến cả cha mẹ cô cũng vậy, họ chăm lo cho Lạc Như Song nhưng chung quy cũng chỉ vì lợi ích mà cô ta có thể mang lại thôi, còn họ bỏ bê cô vì họ cho rằng cô chẳng giúp được gì… Đến người nhà mà còn không xem trọng cô, thì làm gì có việc Tiêu Uẩn lại thích cô mà không muốn lợi ích gì đó.
Tuy cô rất muốn hỏi thẳng nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra được. Vì cô không muốn đánh đồng tất cả… Nếu như Tiêu Uẩn nói thích cô vì muốn cô cứu Tiêu gia thì hoàn toàn không cần, vì cô tự nguyện làm việc đó. Còn nếu như là muốn cô làm gì đó với tài năng bắn cung và cưỡi ngựa thì khỏi phải nói, ở trong Tiêu gia cũng có truyền nhân rồi. Vậy rốt cuộc Tiêu Uẩn muốn cô làm gì chứ? Chẳng lẽ anh nói thật… Anh chỉ đơn thuần là thích cô thôi sao?
- Tiêu Uẩn… Tôi có thể hỏi anh một câu không?
- Được, cho dù em hỏi một trăm câu, một vạn câu cũng được.
Lạc Vô Song lại nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng sau đó cô lại cúi gằm mặt xuống đất, đôi mắt trong trẻo long lanh cũng đã lạnh băng, cô nhỏ giọng nói:
- Một đứa mang trong mình đầy sự bí ẩn, đến gia đình cũng cho rằng nó là điềm rủi… Vậy tại sao… Tại sao anh lại thích?
- Vì em bí ẩn nên anh muốn tìm hiểu, càng tìm hiểu thì anh càng thấy em mạnh mẽ, cũng chẳng biết từ khi nào anh lại thích nữa… Có thể là ngay lần đầu gặp mặt, khi chúng ta nói về bản hợp đồng như một trò đùa vô bổ. Đổi lại hôm đó cô dâu không phải em, thì chắc anh còn phải đau đầu dài dài vì lời ngỏ ý kí hợp đồng hôn nhân đó.
Câu trả lời của Tiêu Uẩn rất hay, cô cũng rất thích, vì ít nhất anh không nói anh thích ngoại hình của cô hay tính cách mạnh mẽ của cô… Thay vào đó anh lại nói anh thích những bí mật của cô, nhưng anh dường như không có ý định sẽ đào sâu vào nó. Cũng giống như việc cô biết châm cứu, nhưng từ khi quay về từ Tiêu Phủ thì anh chưa bao giờ hỏi cô biết châm cứu khi nào, học từ ai, hay đơn giản là hỏi cô rằng tại sao cô lại mang theo kim châm cứu bên cạnh.
Những gì Tiêu Uẩn nói chỉ là “Anh tin em”. Anh… Có thể tin cô vô điều kiện như vậy sao?
Lúc này Lạc Vô Song nhìn anh, Tiêu Uẩn cũng mỉm cười nhìn cô. Dưới ánh nắng từ ban công chiếu vào thì Lạc Vô Song đã chủ động hôn lên má của anh một cái.