Đến buổi chiều thì Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân cũng đã đi học, cô thì ngay lập tức đã lôi cái tên đầu vàng đi vào phòng thí nghiệm, còn Tiêu Tú Trân thì phải đi nói chuyện lại với giáo sư về việc chuyển khoa.
Lúc này Vũ Hàn cũng đã nắm sơ lược về tình hình rồi, chỉ vì Tiêu gia nhận ra được bản thân có bệnh di truyền nên đó đã bắt đầu uống thuốc ức chế, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc cộng với việc không trị đúng bệnh nên đã biến thành ổ cho độc phát triển mạnh hơn.
Vì những người lớn tuổi khác là bước qua tuổi trưởng thành mới bắt đầu uống, cho nên vẫn cứu chữa kịp. Riêng Tiêu Dụ là uống từ khi quá nhỏ, mà sức khỏe của Tiêu Dụ cũng không tốt, cậu ấy còn có bệnh nền là bệnh phổi do sinh non, vì vậy cho nên việc cầm cự cho năm năm là kỳ tích lắm rồi.
Nhưng đi với hệ lụy đó chính là việc độc tính phát tác quá sớm, khiến cho tuổi thọ của người mắc bệnh cũng ít đi rất nhiều. May mắn thay đứa bé nhỏ nhất của Tiêu gia là nữ, chứ nếu là nam thì chắc bây giờ đã sớm mất mạng vì cái gọi là “thuốc trị bệnh” rồi.
Mặc dù lý thuyết nó là thế nhưng Vũ Hàn lại không hiểu được, trên đời này thật sự có một loại độc di truyền từ người này đến người khác sao? Hơn nữa chỉ truyền cho nam mà không truyền cho nữ, điều đó chính là thứ khiến Vũ Hàn khó hiểu nhất. Nhưng nhờ đó Lạc Vô Song mới nhận được định vài thứ, có lẽ trong cơ thể của nữ nhân có gì đó nên độc tính mới được giải trừ mà không ảnh hưởng đến họ. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa biết được đó là thứ gì.
- Vô Song, cậu vì Tiêu gia mà liều mình vậy?
- Không chỉ Tiêu gia, chỉ là tôi không muốn thấy những đứa trẻ phải chịu đau đớn thôi. Theo như trắc sinh học thì cha chồng của tôi đã suýt mất mạng vì nó.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại nhỏ giọng lại, cô nói:
- Hơn nữa ông ấy còn có gia đình, Tiêu Tú Trân cũng vì ông ấy mà chấp nhận chuyển khoa. Hôm qua ông ấy còn tin tưởng tôi như vậy… Có lẽ ngoại trừ “hai người kia” ra thì chẳng ai tin tôi như thế.
Vũ Hàn biết “hai người kia” mà Lạc Vô Song đang nhắc đến, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để tiết lộ bí mật này. Vermouth đã nói mà “Bí mật tạo nên sự quyến rũ của người phụ nữ”, với một quý cô như Lạc Vô Song thì bí mật phải nói là chất thành đống và chờ người khám phá, nhưng có lẽ Vũ Hàn biết được danh tính của “người khám phá” rồi.
- Biết gì chưa, Lạc gia đang muốn Lạc Như Song liên hôn với Trình thị đó.
- Trình thị? Ai vậy?
Vũ Hàn cạn lời, trong đầu của cô gái này chắc ngoài hai chữ “Nghiên cứu” ra thì hẳn là không có cái gì khác nữa quá!
À không, có Đậu Đậu nữa!
- Tổng giám đốc Trịnh thị là Trình Đinh, bạn thân thiết của chồng cậu đó. Hơn nữa cha của Trình Đinh chính là giáo sư Trình Kiêu Ức, giáo sư khoa IT của trường chúng ta.
Trình Kiêu Ức, cái tên này nghe quen quen… À đúng rồi, lúc đầu khi cô thi vào trường này thì giáo sư Trình là người gặp cô đầu tiên, ông ấy còn rất vui vẻ mới cô gia nhập vào khoa máy tính, còn hứa sẽ đào tạo cô trở thành bậc thầy máy tính, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ lót đường cho cô vào tập đoàn khoa học kỹ thuật tối tân nhất, cũng chính là Trình thị. Nhưng cuối cùng cô lại chọn khoa sinh vật, lúc đó ông ấy và giáo sư Chung còn cãi nhau một trận rõ to nữa mà.
Không ngờ nha, không ngờ ông ấy lại là cha đẻ của Trình thị, khá ngạc nhiên đó.
- Biểu cảm gì vậy? Đừng nói với tớ là cậu cũng từng từ chối giáo sư Trình nha?
- Ngại quá, cậu nói đúng rồi.
Vũ Hàn bây giờ chính là khờ ngang luôn. Mặc dù chuyện Lạc Vô Song vào khoa sinh vật đã quá sốc rồi, nhưng bây giờ đến giáo sư nổi tiếng nhất của khoa máy tính cũng đã đến mời gọi nhưng cô vẫn từ chối? Lạc Vô Song này điên rồi sao! Là giáo sư Trình đó, ngàn năm ông ấy mới muốn thu nhận đệ tử, mà những đệ tử của ông ấy sẽ được lót đường với đầy hoa hồng, vậy mà cái cô gái này từ chối. Điên rồi, điên rồi, điên rồi! Lạc Vô Song này cũng điên rồi!
- Được rồi Vũ Hàn, nếu cậu còn ồn ào thì tôi đá cậu đi đó.
- Lạc Vô Song, cậu có biết cậu đã từ chối cái gì không hả! Không phải chỉ là ngành học đâu! Cậu từ chối cả khối tài sản đó, Lạc Vô Song… Cậu… Cậu… Cậu…
- Cậu nhìn tôi có vẻ thiếu tiền lắm hả?
*Hự*, một mũi tên đã xuyên thẳng vào tim của Vũ Hàn.
- Hơn nữa bây giờ tôi thấy nhà chồng của tôi còn giàu hơn Trình thị đó.
*Hự*, lại thêm một mũi tên xuyên qua trái tim non mềm đầy vết xước của cậu ta.
- Cậu có biết họ đã tặng gì cho Đậu Đậu không? Cha thì tặng một bệnh viện thú y, mẹ thì tặng cho một cửa hàng chuyên những thứ dành cho mèo. Trân Trân là một cái bàn cào đính đầy ngọc trai đen, đặc biệt là Tiêu Uẩn… Anh ấy tặng cho Đậu Đậu một cái lục lạc bằng thạch anh đỏ. Hừm… Tính ra thì cũng mua được vài căn nhà ấy chứ.
*Hự, hự, hự, hự*, cứ như vậy mà rất rất rất rất nhiều mũi tên đã xuyên qua lồng ngực của Vũ Hàn. Cậu ta thua rồi, thật sự thua rồi… Tài sản của cậu ta còn thua cả một con mèo… Nhục nhã… Quá nhục nhã!