Một buổi sáng như bao ngày thì Tiêu Tú Trân vẫn đi học rất sớm, còn Lạc Vô Song thì sáng nay không có tiết nên đã ở nhà cả buổi. Nhưng từ sau chuyện trải lòng ngày hôm qua thì mối quan hệ giữa cô và Tiêu gia đã cải thiện không ít.
Ví dụ như là sáng nay khi cô thức dậy thì Tiêu Uẩn vẫn chưa đi làm, anh còn nhìn cô rồi cười rất vui vẻ, nói:
- Lần đầu thấy em dậy trễ đó Vô Song, em còn dậy trễ hơn Đậu Đậu nữa. Nhanh lên đi, bữa sáng chuẩn bị xong cả rồi đó.
Chắc hẳn là từ khi kết hôn cho đến nay thì đây là lần đầu tiên hai người họ trò chuyện với nhau vào buổi sáng, nhưng rồi thì sau đó cô cũng nhanh chóng chuẩn bị và đi xuống nhà.
Ở dưới nhà bây giờ cũng có Tiêu Thái Cẩn đang đọc báo, còn Hồng Tú Vy thì đang cho Đậu Đậu ăn sáng. Tính ra thì thằng con trai này sướng quá nhỉ, mới sáng mở mắt đã được ăn ngon, ăn xong thì đi sưởi nắng cho ấm áp, buổi trưa ăn xong còn được ngủ trưa, đến xế chiều thì đi dạo, sau đó thì đi tắm, rồi lại ăn tối, sau đó lên giường nằm trên người cô, cuối ngày lại đi ngủ... Tính ra thì lúc cô nhặt Đậu Đậu thì nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, bây giờ nhìn lại đi... Cô sắp không bế nổi rồi, sắp lăn rồi kìa.
Ánh mắt chán chê của Lạc Vô Song cũng thu hút sự chú ý của Tiêu Uẩn, cô gái này bình thường sẽ ít khi biểu lộ ra những biểu cảm này lắm, nhưng hình như sau khi đưa Đậu Đậu đến thì anh lại thấy rất nhiều vẻ mặt thú vị của cô thì phải. Xem ra thì anh nên làm gì đó để thú vị hơn, ví dụ như là nuôi thêm một con cún chẳng hạn.
- Vô Song, hôm nay mẹ có hẹn với mấy bà bạn cùng uống trà chiều... Mẹ có thể đưa Đậu Đậu đi cùng không?
- Chuyện đó thì mẹ... Mẹ cứ tự nhiên đi ạ, nhưng mẹ đừng cho Đậu Đậu ăn bánh ngọt nhé, nó không ăn được đồ ngọt.
Không chỉ có Hồng Tú Vy ngạc nhiên, đến Tiêu Thái Cẩn và Tiêu Uẩn cũng đưa mắt nhìn cô, nghĩ lại thì hình như cô chưa từng gọi hai người họ là cha mẹ nhỉ? Đột nhiên hôm nay lại gọi cũng khiến họ bất ngờ, nhưng hơn hết là họ lại thấy khá vui mừng, nếu như thế thì đồng nghĩa với việc cô đã mở lòng hơn một chút. Riêng Tiêu Uẩn thì không cần nói, hoàn toàn hài lòng với biểu hiện của cô hiện tại.
Ăn sáng xong thì Tiêu Thái Cẩn và Tiêu Uẩn cũng đi làm, Hồng Tú Vy thì đã lên phòng chuẩn bị vài thứ cần thiết khi đưa Đậu Đậu đi chơi. Bây giờ trong ngôi nhà rộng lớn chỉ còn lại Đậu Đậu và Lạc Vô Song mà thôi, cô còn chưa kịp thư thả thì điện thoại đã đổ chuông.
Nhìn vào màn hình điện thoại thì cô liền muốn tắt máy, ba chữ "Lạc Thiết Vinh" chứ nhấp nháy khiến cho cô thấy mệt mỏi, nhưng cuối cùng thì cô vẫn phải chán nản mà nhận máy.
- Con nghe đây, cha!
- [Con nhỏ kia, tại sao Như Song nói mày đưa Tiêu thiếu về nhà, rồi mày lại nói vớ vẩn gì với chị mày vậy hả? Còn bảo con bé đừng phiền nữa chứ, mày có xem nhà này là nhà mày không hả!]
Lạc Vô Song không đáp, nhưng hiển nhiên cô cũng đã sớm biết người chị hay diễn của cô sẽ bắt đầu làm ầm lên và diễn vai đáng thương, nhưng cô không muốn quan tâm, cả nhà họ muốn diễn cái gì thì cứ để họ diễn, miễn rằng họ đừng lôi cô vào làm bàn đạp là được rồi. Tuy nhiên, có lẽ cô không thể rồi.
- [Lạc Vô Song, mày có nghe tao nói không hả. Nếu như trong tháng này mày không đưa được Tiêu thiếu về nhà, thì mày liệu hồn! Đã học hành không ra gì còn suốt ngày gây chuyện thị phi, nếu không phải chị mày che chở thì mày nghĩ mày còn nguyên vẹn lớn lên à?]
- Nói xong chưa?
- [Con nhỏ mất dạy! Mày dám ăn nói với cha mày như vậy hả! Nếu mà mày hiểu chuyện được một phần mười của Như Song thì tao cũng đâu có mệt mỏi như vậy. Thành tích dốt nát, nhân cách tệ hại, tao nghe nói mày lại còn quan hệ bất chính gì với thằng nhóc Vũ gì đó nữa đúng không? Mày muốn làm Tiêu gia mất hết mặt mũi hay sao...]
Nhưng còn chưa đợi bên kia nói hết thì Lạc Vô Song đã lạnh lùng tắt máy, quả nhiên cô không nên nhận máy cuộc gọi này mà!
Mặc dù đã rất quen rồi nhưng Lạc Vô Song vẫn cảm thấy rất đau lòng, nói sao thì cô cũng là con gái ruột của họ kia mà... Là họ đã sinh ra cô cơ mà, tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ... Bất giác, Lạc Vô Song lại ngồi co ro ở trên ghế sofa, Đậu Đậu dường như cũng cảm nhận được sự đau lòng của cô nên đã kêu lên mấy tiếng. Giọng của Đậu Đậu cũng phần nào an ủi cô, nhưng có lẽ nó không đủ với một người bị tổn thương quá nhiều như cô, tuy nhiên Lạc Vô Song vẫn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của Đậu Đậu, mỉm cười nói:
- Con đang an ủi mẹ sao? Mẹ không sao đâu Đậu Đậu... Mẹ sớm quen rồi... Đã quen rồi...
Nhưng Đậu Đậu liền kêu liền mấy tiếng "Meow meow meow", giống như là nó đang muốn nói gì đó với cô vậy, nhưng rồi cô cũng chỉ mỉm cười, sau đó cô liền ôm lấy Đậu Đậu vào lòng, dịu dàng vuốt ve nó, rồi đáp:
- Đậu Đậu là ngoan nhất, mẹ yêu con nhất.
Đáp lại cô thì Đậu Đậu cũng kêu "Meow" một tiếng, tựa như nó cũng đang đáp rằng "Con cũng yêu mẹ nhất" vậy.