Trước ngày sinh nhật của Lạc Vô Song thì Bạc Vi đã rời khỏi Đế Đô để quay về quê nhà Lung Thành, phương tiện mà cô chọn đó chính là xe buýt, tuy nhiên không biết là duyên số hay thật sự là ngẫu nhiên mà ngay bên cạnh cô chính là tên đã ở học viện Zina cùng Lạc Vô Song - Đồng Vĩnh Thụy.
Dù rằng Đồng Vĩnh Thụy nhỏ hơn Bạc Vi hai tuổi, nhưng chiều cao của anh thì vượt trội hơn hẳn, lúc đầu khi ngồi bên cạnh nhau thì hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào, nhưng đến khi chuyến xe đông đúc hơn thì Đồng Vĩnh Thụy đã nhường chỗ của mình cho một người phụ nữ đang mang thai, còn anh thì chọn đứng ở bên cạnh cô.
Chuyến xe ban đầu khá êm đềm nhưng sau đó có chút rung lắc, nhưng Đồng Vĩnh Thụy nhìn thấy Bạc Vi ngủ ngon quá nên cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ biết nhẹ nhàng làm điểm tựa cho cô ngủ.
Nhưng xe đi được một lúc đã gần đến Lung Thành, lúc này thì Bạc Vi mới mơ màng tỉnh giấc, biết bản thân có hơi thất thố với anh nên cô cũng chủ động xin lỗi, nhưng Đồng Vĩnh Thụy cũng chỉ cười hòa nhã rồi thôi. Sau đó thì cả hai cùng nhau bước xuống trạm, rồi lại cùng nhau đi vào cùng một con hẻm, lúc này Bạc Vi mới nói:
- Nhà cậu cũng ở đây sao?
- Đúng vậy, nhà tôi ở số 27.
Bạc Vi nghe xong liền há hốc kinh ngạc, sau đó cô lại nói:
- Tôi ở số 26.
Hóa ra họ là hàng xóm mà không biết vì về nhau à? Nhưng sau đó Đồng Vĩnh Thụy cũng có nói là nhà bên cạnh hình như chỉ có một cô lớn tuổi sống thôi nhỉ, nghe đến đây thì Bạc Vi chỉ biết gãi đầu nói đó là mẹ mình, vì chuyện ở học viện rất bận rộn nên cô cũng ít về nhà, cha của cô lại mất sớm, trong nhà chỉ còn cô và mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng vì sự ham chơi của Hiệu trưởng nên đã gần nửa năm rồi cô cũng không về, mà cho dù có về thì cũng chỉ được một, hai ngày là lại phải quay về học viện, lần này cô về đây định là sẽ cùng mẹ đón Tết luôn.
Đồng Vĩnh Thụy nghe thế mới gật gù, bảo sao cậu ấy sống ở đây mấy năm rồi mà chẳng biết bên cạnh nhà mình có cô hàng xóm xinh xắn như vậy. Khi hai người về đến nhà thì đã thấy cha mẹ hai bên đang ngồi trước nhà nói chuyện với nhau, mẹ của cô vừa thấy cô liền đứng dậy rồi bay đến ôm cô, nói:
- Vi Vi, sao con về mà không báo cho mẹ. Đứa nhỏ này… Con lại ốm hơn trước rồi, đi thôi, vào nhà, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con.
Nói xong thì mẹ của cô còn định kéo cô vào nhà, nhưng sau đó thì mẹ Đồng lại nói:
- Chị Bạc, con gái chị đó hả? Đúng là xinh đẹp thật đó, lại còn giỏi giang nữa, chẳng bù cho thằng con nhà tôi.
- Mẹ à.
Đồng Vĩnh Thụy ở bên cạnh cũng phải lên tiếng, nhưng sau đó từ bên trong nhà của anh chạy ra là hai đứa trẻ, một đứa tầm mười mấy tuổi, đứa còn lại chắc chỉ mới có năm, sáu tuổi thôi. Nói ra thì mới biết đó là hai em của anh, so với anh trai của hai đứa thì rõ ràng hai đứa nhỏ dễ thương hơn.
Khi này mẹ cô còn nắm tay của cô kéo đến nhà anh, rồi lại nói:
- Đứa nhỏ này á, trong đầu chỉ biết học, học xong thì chỉ biết nghiên cứu cái gì đó, làm gì nhớ tới tôi đâu à.
Dừng một chút, mẹ cô lại nói:
- Đây là cô chú Đồng, là hàng xóm của nhà mình. Còn kia là cậu con trai lớn của họ, tên là Đồng Vĩnh Thụy, đây là con trai thứ hai Đồng Vĩnh Tinh, còn kia là con gái út Đồng Vĩnh Hà.
- Cô chú Đồng, chào hai người. Cảm ơn hai người đã bầu bạn với mẹ cháu.
Chào hỏi xong thì mẹ cô cũng kéo cô vào nhà, nhìn cảnh tượng mẹ con thân thiết như vậy thì Đồng Vĩnh Thụy cũng chỉ nhìn theo rồi mỉm cười, nhưng nụ cười của anh rất nhanh đã lọt vào mắt của mẹ Đồng, khi này bà ấy mới nói:
- Con bé đó xinh quá đúng không?
- Mẹ lại có ý gì đây, đừng nói mẹ lại muốn con đi xem mắt nữa nhé?
- Ai cần con đi xem mắt, mẹ là mẹ chấm con bé Vi Vi đó rồi đó. Con trai, cố lên, cố gắng đưa giáo sư về nhà đi, dù sao nhà ta với nhà chị Bạc cũng chỗ thân thiết, làm thông gia luôn càng tốt.
Đồng Vĩnh Thụy chỉ biết lắc đầu, mẹ anh lại tiếp tục hát bài ca lấy vợ nữa rồi, anh thật sự hết cách nói với bà ấy mà.
Nhưng mà… Có một cô hàng xóm chất lượng như vậy cũng hay hay đó chứ, biết đâu sau này sẽ có bất ngờ thì ai mà nói trước được đúng không?
Mặc dù anh không biết Bạc Vi sẽ ở lại Lung Thành bao lâu, nhưng nếu có thể thì anh cũng muốn thử xem cảm giác ở bên cạnh một người như cô sẽ thành ra thế nào.
Tương lai, vẫn nằm trong bàn tay của anh, ít nhất thì anh vẫn có thể nghĩ đến việc bắt đầu từ đâu đây nhỉ?
Nhìn ngó xung quanh một chút… À há, chính là nó… Muốn bắt con tôm thì phải thả con tép, muốn có bạn gái thì phải thu phục mẹ bạn gái trước đã.
Giáo sư Stella của học viện Zina, anh chấm em rồi!