Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 104: 104




“Kẻ nào?” Chu Thượng vừa quay đầu Đỗ Lan Hương cũng chợt dừng bước, cô tính đánh bất ngờ nhưng xem ra ông trời không phù hộ.

Khi nhìn rõ đối phương là ai Chu Thượng có chút kinh ngạc lại lạnh giọng nói: “Thiếu phu nhân, hóa ra là cô, làm thế nào cô có thể ra được đây?”
Đỗ Lan Hương nhìn họng súng trước mặt không lạnh không nhạt nói: “Quản gia này, trước tiên ông có thể hạ súng xuống rồi nói chuyện không?”
“Thiếu phu nhân nghĩ thật đơn giản, nếu cô đã có mặt ở đây rồi thì tôi không cần phải tốn công nữa.” Quản gia nhe răng nói.

“Ông nói vậy là có ý gì? Muốn giết tôi sao?” Đỗ Lan Hương nhìn ông ta cảnh giác.

Khuôn mặt của quản gia trở nên hung tợn: “Cô nói đúng rồi đấy, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô và con sói này, không, là thiếu gia thân yêu của chúng ta mới đúng.”
Đỗ Lan Hương chưa hiểu hết ý tứ của ông ta cô lại nói: “Ông giết tôi Tống Thần Vũ đồng ý chưa?”
“Ha ha ha, tôi cần gì cậu ta phải đồng ý, không lâu nữa thôi căn biệt thự sẽ đổi chủ, mà tôi chính là chủ nhân của nó, tôi làm cái gì không cần phải nghe lệnh của ai.” Chu Thượng cười đắc ý.

Cả Đỗ Lan Hương và con sói phía sau Chu Thượng nghe ông ta nói đều bắt đầu rét lạnh, con sói toàn thân máu me, sức lực cũng cạn kiệt nhưng lại đang cố chống đỡ, nó khẽ hầm hừ trong cổ họng, đôi mắt màu xanh trở nên hung tợn, nhân lúc Chu Thượng mất cảnh giác nó liền đi tới chỗ ông ta.


Đỗ Lan Hương cũng nhận ra hành động của con sói, giống như có thần giao cách cảm cô biết nó sẽ làm gì nên tiếp tục nhìn Chu Thượng nói: “Ông nghĩ mình là ai mà đòi làm chủ? Cùng lắm chỉ là một con chó săn mà thôi.”
“Con đàn bà này, mày….” Chu Thượng chưa kịp nói xong thì bất chợt đứng im, ông ta cảm nhận được phía sau mình đau nhói nặng trĩu, không đoán cũng biết chuyện gì đang diễn ra.

Không biết từ lúc nào con sói đã nhào lên người ông ta, còn cắn vào bả vai ông ta một ngụm thật sâu.

“Aaaa, khốn khiếp, Tống Thần Vũ, tao sẽ không tha cho mày.” Chu Thượng hét lên một tiếng, vô thức bóp cò.

Cách đó không xa có một nhóm vệ sĩ cầm theo súng đang đi lục sục nghe thấy tiếng động bên này liền kéo nhau chạy tới.

Đỗ Lan Hương không hiểu sao Chu Thượng lại đi chửi Tống Thần Vũ, cô nhạy bén nghe được có người đang chạy tới, không suy nghĩ được nhiều liền hạ người co chân thúc vào bụng Chu Thượng một cú sau đó giật lấy khẩu súng của ông ta lại đạp thêm một cú nữa.

“Anh bạn nhỏ, làm tốt lắm.” Cô giơ ngón cái khen ngợi con sói vừa hay lúc này có năm tên vệ sĩ chạy tới, tất cả đều chĩa súng vào cô.

Chu Thượng thấy người đến liền vui vẻ nói: “Mau, mau giết cô ta cùng con sói, Trịnh Lan Hương là gián điệp lại tự ý ra ngoài thiếu gia có lệnh, giết ngay tại chỗ.”
Đám vệ sĩ nhìn cô nghe theo Chu Thượng chuẩn bị lên đạn, Đỗ Lan Hương không sợ lại chĩa súng vào đầu Chu Thượng lạnh lùng nói: “Ông có chắc là muốn giết tôi không? Vậy thì tôi tiễn ông trước nhé?”
Đỗ Lan Hương dứt lời liền lên súng chuẩn bị bóp cò, con sói thấy cô ở thế chủ động nó gần như cạn kiệt sức lực, không thể bám vào Chu Thượng lâu nữa cả thân thể tụt khỏi người ông ta.

“Anh bạn nhỏ.” Đỗ Lan Hương lo lắng cho con sói.

Chu Thượng được giải thoát khỏi con sói nhưng còn họng súng thì khó mà tránh, ánh mắt của ông ta trở nên nham hiểm nói: “Thiếu phu nhân cô giết tôi rồi cũng không tránh thoát khỏi vệ sĩ đâu, thông minh thì đầu hàng đi thôi, tôi tha cho cô một mạng.”
“Đỗ Lan Hương tôi dù đấu đến chết cũng tuyệt đối không đầu hàng, nếu như ông đã muốn chết thì tôi tiễn ông trước, sau đó lại tiễn bọn chúng.”
“Cô nên suy nghĩ cẩn thận, khẩu súng chỉ có sáu viên đạn, tôi đã xả năm viên, còn một viên cô nghĩ mình có thể đấu được sao?” Chu Thượng dù bị chĩa súng nhưng vẫn rất tự tin.

Đỗ Lan Hương nghe ông ta nói mới nhận ra vấn đề này, thần sắc có chút thay đổi nhưng rất nhanh lại cười lạnh: “Không sao cả, dù có chết tôi cũng kéo ông đi cùng.”
Dứt lời Đỗ Lan Hương kéo ông ta lên dùng súng kìm cặp ra lệnh: “Nếu ông muốn sống kêu bọn họ rời đi, nhanh.”

“Thiếu phu nhân, cô làm thế chỉ tránh được một lúc có thể tránh được mãi sao?” Chu Thượng tỏ ra khinh thường.

Đỗ Lan Hương lại ghì chặt cô ông ta: “Không phải tôi còn có ông à, đừng có nhiều lời, nói bọn chúng đi hoặc là ông chết, đừng nghĩ súng hết đạn thì tôi không làm gì được, ông quá xem thường Đỗ Lan Hương tôi rồi.”
Chu Thượng hít phải một ngụm khí lạnh, đầu óc xoay chuyển cuối cùng nhìn đám vệ sĩ nói: “Các cậu, rời khỏi đây trước đi.”
“Quản gia, còn ông?” Một người lên tiếng, so với một vị thiếu phu nhân không được công nhận bọn họ nghe lời một quản gia được coi trọng lại làm việc lâu năm hơn.

Chu Thượng nhếch môi: “Tôi không việc gì, tin tưởng thiếu phu nhân sẽ có cân nhắc, đi đi.”
Ông ta đồng thời cũng ra hiệu cho tên đó.

Năm tên vệ sĩ lần lượt rời đi, đến khi không còn thấy bóng dáng nữa Chu Thượng mới nói: “Thiếu phu nhân đã hài lòng chưa?”
Đỗ Lan Hương hừ nhẹ đánh vào gáy của Chụ Thượng một cú ném ông ta qua một bên sau đó ôm lấy con sói nói: “Anh bạn nhỏ, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Lan Hương đi hướng ngược lại nhưng cô không biết rằng trong căn biệt thự này nào cũng có vệ sĩ, cô vừa tránh được nhóm này thì nhóm kia lại tới, con sói nằm trong lòng cô vừa rên rỉ vừa run rẩy, nó hầu như chỉ còn một hơi tàn, ôm nó một lúc cả áo Đỗ Lan Hương cũng nhuộm một màu đỏ.

Cô cảm thấy tình hình này không ổn, nhìn xuống con sói cô thầm nghĩ trước tiên phải đem nó giấu đi, cô sợ mình không ôm đồm được nó, đến lúc đó cả hai sẽ phải chết cùng nhau.

Nghĩ vậy Đỗ Lan Hương nhìn xung quanh một hồi bất chợt ánh mắt rơi vào động giả ở bên kia, cô khẽ khàng tiến về bên đó.

Cách cô không xa đám vệ sĩ một người rà soát một chỗ, có người lên tiếng: “Tìm cho kỹ, không được để người trốn thoát.”

“Đại ca, sao chúng ta phải giết thiếu phu nhân, lỡ may thiếu gia…”
“Đừng hỏi nhiều, nghe theo quản gia là được, ông ấy cũng nghe theo chỉ thị của thiếu gia thôi.”
“Ồ, em biết rồi, nhưng mà thiếu phu nhân này cũng thật lợi hại, em từng chứng kiến cô ta đấu với mười tay súng, liệu chúng ta có bắt được cô ta không?”
“Tao nói cho mày biết, không phải bắt mà là giết, thấy người liền lập tức nổ súng, không cần do dự biết chưa?”
“Vâng.”
Đỗ Lan Hương đã đi tới động giả bên kia, cô nghe được đoạn đối thoại của bọn họ lại suy đoán: “Lẽ nào Tống Thần Vũ muốn giết mình thật sao, người đàn ông này…”
Con sói nghe thấy cô lẩm bẩm liền nhúc nhích một chút, Đỗ Lan Hương nhìn xuống nó hỏi: “Mày làm sao vậy?”
Con sói đưa mắt nhìn cô cái đầu khẽ lắc, Đỗ Lan Hương không hiểu ý nó, cô cũng không có nhiều thời gian liền nói: “Mày ở đây nhé, tao đi đối phó với bọn chúng, nếu còn sống sót tao sẽ quay về tìm mày, còn không chúng ta tự cầu phúc cho nhau thôi.”
Dứt lời cô lại cẩn thận đặt con sói một bên, toan rời đi nhưng thấy máu trên người con sói chảy càng lúc càng nhiều, cô thầm nghĩ, trước tiên phải băng bó cho nó nếu không đợi cô may mắn trở về nó cũng cạn máu mà chết rồi.

Đỗ Lan Hương không suy nghĩ nhiều cô cởi áo khoác mỏng manh của mình xuống xé chiếc áo thành năm bảy mảnh vải, sau đó cẩn thận băng bó cho con sói.

Đúng lúc này ở gần động giả vang lên tiếng bước chân, cô chợt dừng tay nín thin lắng nghe động tĩnh..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.