Là câu hỏi tôi luôn mang theo người , tới bây giờ vẫn chưa được giải đáp .
Lúc nhận được tin nhắn của Hạ Tử Ngôn , cô ấy nói sẽ qua Úc để học tiếp . Lúc ấy tôi thật sự bất ngờ , lo trả lời tin nhắn vô tình đụng trúng một cô gái nhỏ , cả ly cà phê đổ hết vào ngưòi cô ấy .
" Anh mù sao ? "
Trịnh Vũ Kình ngại ngùng xin lỗi nhưng cô gái ấy đột nhiên rơi nước mắt . Tôi kinh ngạc nói không lên lời , lúc tôi phản ứng lại cô ấy đã rời đi .
Sắp 1 giờ , tôi liền nhanh chóng trở về bệnh viện . Hôm nay là ngày tuyển nhân sự , nhận hồ sơ các bác sĩ thực tập , vô tình gặp lại cô gái ấy trong quán nước .
Thì ra , cô ấy đến đây phỏng vấn , vì cái áo dơ mất hình tượng sợ đến phát khóc.
Trịnh Vũ Kình bật cười , Hàn Tâm Tâm ?
Một sự trùng hợp nhỏ nhưng lại là sự kiện lớn nhất trong cuộc đời anh .
Cô gái nhỏ này là người Trung Quốc , bố mẹ mất sớm . Từ nhỏ sống trong với dì , lớn lên tự kiếm tiền nuôi sống bản thân .
Nhưng cô nàng lại sống rất vô tư khiến anh khâm phục .
Chỉ quen nhau được vài tuần , anh vô tình giúp cô ấy một chuyện . Cô nàng liền tuyên bố theo đuổi anh , lúc ấy anh cảm thấy thật nực cười .
Cô Hàn Tâm Tâm này cả ngày cứ theo sau lưng anh , mỉm cười kéo tay áo anh .
Cứ như thế , bất tri bất giác tạo anh cho một thói quen . Mỗi ngày tới giờ ăn trưa , anh lại ngồi chờ cô ấy tới . Mỗi ngày tới giờ đi về , anh lại cố ý đi chậm đợi cô ấy .
Hôm nay , cô nói cô sinh nhật mời anh đi ăn cơm .
Hai người uống ly rượu này đến ly rượu khác , Hàn Tâm Tâm đột nhiên nhón chân lên hôn lấy anh , nụ hôn thật dịu dàng , thật ngọt ngào khiến lòng anh ngứa ngáy .
Trịnh Vũ Kình chủ động ôm cô , xảy ra một chuyện không nên xảy ra .
Từ tối hôm đó , Hàn Tâm Tâm dường như biến mất trong cuộc đời anh . Trong bệnh viện cũng không thấy cô , qua nhà cô bấm chuông lại không có ai mở cửa .
Kiếm cô mấy ngày liền , vô tình thấy cô đi cùng một chàng trai , người đó còn không biết liêm sỉ ôm cô vào lòng .
Trịnh Vũ Kình không kiềm chế được sự ghen tua , anh chạy tới đánh thằng kia một quyền .
" Anh làm gì thế ?! "
Anh không trả lời , lập tức kéo cô rời đi .
" Anh làm em đau ! "
Trịnh Vũ Kình buông tay ra :" Mấy ngày nay cô đi đâu ? Đi hẹn hò với tên kia à ?!"
Hàn Tâm Tâm mỉm cười ngọt ngào , nhưng vẫn cố chọc giận anh :" Tên kia ? Anh ta là người quan trọng đối với tôi . "
Cơn thịnh nộ của Trịnh Vũ Kình lên tới cực đỉnh :" Vậy tôi là gì ? "
" Là bạn trai . "
Anh sững nhìn cô , trong lòng cười thầm nhưng vẫn cứng miệng :" Vậy tên kia là ai ? "
" Là anh họ em !"
Trịnh Vũ Kình chợt xấu hổ , không dám nhìn thẳng vào mắt cô .
" Anh ghen ? "
Trịnh Vũ Kình xoay người rời đi . " Không có ! "
" Có , anh ghen ! "
" Không có ! ''
" Có ! Anh ghen ! "
" Không ! "
" Có ! Anh ghen ! "
" Ừ ! Tôi ghen đấy , em làm gì tôi ! "
Lúc tôi dẫn Tâm Tâm về thành phố gặp gỡ Hạ Tử Ngôn , Bạch Tiểu Mễ .
Bây giờ mỗi người chúng tôi đều có một nửa của riêng mình , rất hạnh phúc .
Lúc Tử Ngôn hỏi tôi , có yêu Tâm Tâm không ?
Giây phút ấy , tôi rất khẳng định , tôi rất yêu cô ấy .
Trong một ngày đẹp trời , nơi hôn lễ diễn ra .
" Hà Tâm Tâm , cô có đồng ý gả cho Trịnh Vũ Kình làm vợ anh ấy ... "
" Đồng ý ! "
Chưa hỏi xong , Hà Tâm Tâm đã mỉm cười trả lời .
" Trịnh Vũ Kình , cậu có đồng ý .. "
'' Đồng ý !"
Những người trong hôn lễ cười òa lên , thật dễ thương a .