Hoàng hôn buông xuống chiếu rọi cả căn phòng , Hạ Tử Ngôn ngồi trên giường nhìn những đồ vật xung quanh . Mọi thứ dường như không thay đổi , để y nguyên lúc cô đi . Ánh mắt dừng ở tấm ảnh bên cạnh giường , cô cầm lấy khung ảnh , bàn tay dịu dàng sờ mặt người con trai ấy .
Vậy mà đã một năm rồi ...
" Cộc cộc "
Trịnh Vũ Kình đẩy cửa đi vào , nhìn cô ngơ ngác ngồi ấy . Anh đi tới bên cạnh giường nằm xuống kéo cô ôm vào lòng . Cúi đầu hít hửi mùi thơm mái tóc dài ấy , nhắm mắt dường như đang ngủ .
" Anh biết không , em đã từng thích anh trai em . Rất thích , rất thích ... "
Dứt lời , không một ai nói gì nữa . Hạ Tử Ngôn tưởng anh đã ngủ , vừa muốn ngẩn đầu lên một giọng nói trầm ấm thủ thỉ bên tai cô .
" Biết chứ . "
" Vậy tại sao anh còn muốn quen em ? "
Trịnh Vũ Kình ôm chặt eo cô , bình thản nói : " Anh đã từng suy nghĩ có nên bắt đầu cuộc tình này không . Dù biết , hình bóng trong trái tim em không phải anh . "
Cảm nhận được vòng tay ôm eo anh siết chặt lại , anh nói tiếp :" Nhưng anh không muốn bỏ lỡ em , anh không biết như thế đúng hay sai . Cũng không biết cuộc tình sẽ đi về đâu , hạnh phúc hay tổn thương . Nhưng vì em , anh không sợ ... "
Tiếng nói thủ thỉ có chút nghẹn ngào , Hạ Tử Ngôn mơ màng nói :" Tại sao ? "
" Bởi vì người đó là em , là Hạ Tử Ngôn . "
Cô phì cười , giọt nước mắt rơi xuống , anh thật tốt .
Sau cơm tối , mọi người ngồi sum quầy nướng thức ăn , gió se se lạnh khiến cô rợn người .
Đã hơn bảy giờ tối nhưng anh vẫn chưa về , phải chăng anh không muốn gặp cô ?
Phó Luật trầm mặc nhìn cô , đột nhiên lên tiếng :" Thật ra có một chuyện bố chưa nói con . "
" Nửa năm trước , anh con bị tai nạn xe không thấy đường nữa . Vì không muốn con lo lắng nên đã không nói con . "
Hạ Tử Ngôn hoang mang tột độ , chỉ biết ngơ ngác nhìn ông . Bàn tay bấu chặt lại hiện lên vết đỏ , cả người run rẫy , trái tim nhói đau .
Cả buổi tối , cô không ngừng suy nghĩ về anh . Trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp , khó tả .
Tiếng xe ô tô truyền đến , Hạ Tử Ngôn đi trong phòng mở màn ra nhìn xuống phía dưới . Trái tim đập nhanh , đau xót đến ngột thở .
Phó Tử Hiên mở cửa xe bước ra , trên người là bộ áo sơ mi đen cầm lấy bộ đồ chơi em bé .
Một thân hình nhỏ bé đi tới ôm lấy anh , Du Khả Uyên mỉm cười cầm tay anh đi vào trong .
Cô không nhìn rõ sắc mặt anh , ngơ ngác đứng đó . Nghe thấy tiếng mở cửa của phòng anh , kìm lòng không được chạy ra gặp anh .
Anh ấy đã có vợ sắp cưới cũng có con rồi , Hạ Tử Ngôn mày cũng đã có Vũ Kình . Cứ để mọi chuyện như thế đi , Hạ Tử Ngôn mày hiểu không ?
Phó Tử Hiên đứng trong phòng nắm chặt khóa cửa , bàn tay từ từ trượt xuống , ngẩn người đứng đó , bàn tay nắm chặt thành quyền .
Mỉm cười chua xót , ngày ấy mỗi lần anh đi đâu về vừa mở cửa phòng , em liền chạy ra ôm lấy tay anh . Nhưng bây giờ , thậm chí em không chạy ra nhìn anh , gần một năm em đi rồi .
Nhớ em , nhớ em ... Anh không nhìn thấy đường , không dũng khí đi tới gặp em liệu em có thể đi tới nhìn anh , chào anh một tiếng để anh có thể nghe thấy giọng em ?
Phó Tử Hiên ngồi xuống dựa người vào cửa , đây là lần cuối cùng anh đau vì em .
Hai con người , hai trái tim đều đang rỉ máu . Cuối cùng vì sao họ lại không lại không nói rõ chuyện với nhau ? Để rồi sau này nhớ lại cũng chỉ hai từ tiếc nuối .