Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 12



Tiếng cười này đã từng thuộc về anh ...

[...]

Vừa mới sáng sớm , biệt thự Phó Gia được trang trí long trọng . Chính giữa đại sảnh được treo đầy những bong bóng , kế bên là một bảng nhỏ dán đầy những hình cô hồi nhỏ . Kể cả những góc tường đều không buông tha .

Hạ Tử Ngôn vừa bước xuống lầu thì thấy cảnh tượng mọi người đang bận rộn . Ánh mắt cô dừng lại ở người đàn ông phía trước , cô chạy vọt xuống ôm lấy tấm lưng rộng kia :" Cảm ơn ba !"

Phó Luật bất ngờ , mỉm cười xoa đầu cô :" Tổ chức sinh nhật cho con gái là chuyện đương nhiên ! Đi , đi với ba qua trung tâm thượng mại ! "

Hạ Tử Ngôn gật đầu , Phó Luật tuy không phải là ba ruột nhưng ông đã cho cô cảm giác một gia đình là gì và tình phụ tử thiêng liêng ấy .

Một lúc sau , họ đi tới trung tâm lớn nhất thành phố . Đây cũng là một trong những sản nghiệp của Phó gia . Phó Luật dẫn cô đi thang máy tư nhân tới tầng 16 cửa hàng trang sức .

" Phó Tổng ! " Ông gật đầu , mỉm cười nhìn cô :" Con gái rượu của tôi ! "

Hai cô nhân viên vội gật đầu :" Tiểu thư "

Hạ Tử Ngôn nở nụ cười xã giao , ánh mắt tò mò liếc nhìn những vật xung quanh dừng lại ở cặp đồng hồ tình nhân .

Phó Luật thấy cô nhìn chầm chầm chiếc đồng hồ kia , nụ cười càng thêm rực rỡ , Ông vẫy tay ra dấu hiệu bảo người nhân viên kia đem tới .

Chiếc đồng hồ được nhập từ Châu Âu , trên thế giới chỉ có 5 cặp . Phó gia đã dùng giá rất cao để mua lại , hiện giờ giá của nó lên tới 2500 USD .

Hạ Tử Ngôn nhìn chiếc đồng hồ mà hốt hoảng , không chỉ vì giá của nó mà còn bởi vì nó tuyệt đẹp .

Cô nhân viên thận trọng đeo bao tay bưng đến trước bàn :" Chiếc đồng hồ này dành cho các cặp tình nhân , thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng . Trên sợi dây có khắc từ " Jop " . Jop có ý nghĩa hy vọng nó có thể trở thành sắc màu rực rỡ xóa tan những ngày tháng ảm đạm . Đại diện cho tình yêu đích thực và bên nhau trọn đời . "

" Đây coi như là quà của ba tặng con . Nếu một ngày nào đó con gặp được một nửa của đời mình thì con hãy tặng nó chiếc đồng hồ này cho anh ta . "

Cô nhìn ông mỉm cười , nước mắt rơi chợt rơi . Nước mắt của sự hạnh phúc , của sự đau xót ... Nhìn chiếc đồng hồ mà lòng cô quặn đau . Liệu ba có thể chấp nhận con gái mình thành con dâu mình chăng ? Không tài nào chấp nhận được ...

Chiếc đồng hồ này thật đẹp , ý nghĩa và tình yêu của nó thật đẹp nhưng Cô không xứng . Phó Tử Hiên , tại sao anh lại là anh của em ?

Hạ Tử Ngôn nhìn người ba nuôi của mình , nước mắt rơi lã chã .

Một tình yêu không hồi kết , chỉ có nước mắt và đau thương ...

Một tình yêu không chạm được , chỉ có thể lặng lẽ nhìn và mỉm cười chua xót ...

Một tình yêu đơn phương này , có lẽ đã đến lúc kết thúc ...

[...]

Tối đến , biệt thự Phó gia đông nghẹt người . Mọi người đều tụ lại nhau trò chuyện , Hạ Tử Ngôn từ trên lầu bước xuống trước những tiếng vỗ tay liên tục và những ánh mắt của sự ngượng mộ , ghen tỵ .

Tiếng nhạc cùng tiếng vỗ tay hoà huyện với nhau vang lên liên tục , ai nấy đều bu lại bên cô . Tiểu Mễ là người lên tiếng trước :" Khoản cắt bánh , chúng ta gỡ quà trước đi ! "

Dứt lời Tiểu Mễ đưa hộp quà cho Hạ Tử Ngôn , là dây chuyền mà cô rất thích nhưng đã hết hàng rất lâu . Hạ Tử Ngôn mỉm cười ôm lấy Tiểu Mễ :" Cảm ơn cậu ... "

Bạch Tiểu Mễ giúp cô đeo sợi dây chuyền , bất chợp kéo Trịnh Vũ Kình ra :" Tới cậu ! Nhanh lên . "

Trịnh Vũ Kình lấy hộp quà đưa cho cô , là chiếc đồng hồ tình nhân . Hạ Tử Ngôn bất ngờ nhìn cậu , trong một lần đi dạo nhìn chiếc đồng hồ này cô đã nói :" Nếu một ngày tớ gặp được người mình thích tớ sẽ tặng đồng hồ cho anh ta . Còn nếu cậu ta không thích tớ thì chiếc đồng hồ này coi như là chúc phúc ... "

Trịnh Vũ Kình xoa đầu cô :" Tớ không biết bản thân mình là bạch mã hoàng tử hay chỉ là một cạnh vệ bên cạnh cậu . Nhưng hôm nay , chiếc đồng hồ này là chúc phúc . "

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lạ thường , nước mắt không tự chủ mà rơi . Trước mặt cô là người con trai đã kề vai sát cánh mỗi lúc cô vui , buồn . Là người luôn âm thầm bảo vệ cô , yêu thương cô nhưng bây giờ anh sắp phải đi du học . Dù có bận rộn nhưng cậu vẫn nhớ đến cô , nhớ cả những lời cô nói...

Trịnh Vũ Kình tưởng cô ái ngại không biết làm sao từ chối mình , cậu mỉm cười thật tươi :" Đây là quà sinh nhật câu nhận lấy đi . Coi như là quà chúc phúc của tớ dành cho cậu trước lúc đi , nhé ? "

Không kịp phản ứng , Hạ Tử Ngôn ôm chầm lấy cậu , nước mẳt rơi liên tục :"Tớ không biết cậu có phải là hoàng tử hay không nhưng tớ muốn cậu làm hoàng tử của tớ , được không ? Trịnh Vũ Kình , cậu dẫn tớ đi du học với cậu được không , mình đừng rời xa nhau nữa .... "
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.