"Đúng vậy, là mua đồ cho trẻ con khoảng năm tuổi." Thạch căn cứ vào phán đoán của mình mà bổ sung thêm một câu. Trẻ con gần năm tuổi? Trên mặt của Dương Tâm Chiêu có nhiều hơn mấy phân nghi hoặc, trẻ con gần năm tuổi, cô mua cho ai chứ? Anh nhớ là lần trước anh cũng nhìn thấy cô ở trong khu quần áo của trẻ em, lúc đó bởi vì có chuyện gấp cho nên phải rời đi, mới không có mua. Nhưng mà hiển nhiên là giờ phút này đến bây giờ vẫn không ai có thể cho anh đáp án, mà lúc này anh đang nghĩ đến một chuyện khác, lại không thể điều tra sâu thêm được. Cúp điện thoại, sắc mặt của Dương Tâm Chiêu càng lạnh lùng hơn mấy phân, rất rõ ràng, không phải là Hàn Nhã Thanh đã phong tỏa tin tức. Thật ra từ lúc Hàn Nhã Thanh bước xuống xe, chuyện đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng nào phong tỏa hoàn toàn tất cả tin tức. Lúc đó ở trung tâm thương mại có rất là nhiêu người có mặt, có thể đi khỏi bất cứ lúc nào, trong nửa tiếng đồng hồ, ra ra vào vào cũng không biết là bao nhiêu người. Cho nên muốn hoàn toàn phong tỏa tin tức, làm đến nỗi bây giờ ngay cả một tấm hình cũng không được tiết lộ ra, chắc chắn phải là tiến hành phong tỏa ngay lập tức. Cho nên, chắc chắn là người đã phong tỏa tin tức có mặt ở đó vào lúc ấy. Nhưng nói thật thì cho dù lúc đó người đó có ở hiện trường, muốn hoàn toàn phong tỏa cũng rất khó khăn. Mặc dù là lúc đó không có phóng viên, nhưng mà anh nhìn thấy được có rất nhiều người đã chụp ảnh. Người đó cũng không thể nào lấy hết ảnh chụp trong điện thoại của tất cả mọi người, xóa những tấm ảnh đó đi. Hơn nữa, có thể là có rất nhiều người lúc ấy liên đăng lên Facebook hay Zalo gì đó. Nhưng mà anh vừa mới điều tra xong, ngay cả trên Facebook cũng không có bất kỳ một tấm ảnh nào. Có thể có năng lực làm được như vậy, làm đến nỗi ngay cả một giọt nước cũng không lọt, Dương Tâm Chiêu cũng chỉ nghĩ đến một người. Hơn nữa đúng lúc người kia cũng đang ở thành phố A. Đôi mắt của Dương Tâm Chiêu từ từ híp lại, trong sự lạnh lẽo đã có nhiều thêm mấy phân phức tạp. Anh không muốn nghi ngờ anh cả, nhưng mà hết lần này đến lần khác, có rất nhiều chuyện không thể nào nói nổi được, anh không thể không suy nghĩ nhiều. Dương Tâm Chiêu đứng ở phía trước cửa sổ, trên mặt rõ ràng trở nên đông cứng, một lát sau anh vẫn là gọi một cuộc điện thoại. "Anh cả, chiêu nay gặp nhau đi, năm giờ ở Danh Tước." Anh không muốn phải đoán mò nữa, anh muốn chứng thực. "Được" Ở đầu dãy bên kia điện thoại, người đàn ông thấp giọng đáp lời, trong giọng nói của người đàn ông không nghe ra quá nhiều cảm xúc. Sau khi cúp điện thoại, Dương Tầm Chiêu lập tức bấm gọi cho Hàn Nhã Thanh. "Em đang ở đâu vậy?" Điện thoại vừa mới được kết nối, Dương Tâm Chiêu trực tiếp hỏi, giọng nói có hơi trâm, nhưng mà cũng không lộ ra quá nhiêu cảm xúc. "Đang mua đồ ở trung tâm thương mại." Hàn Nhã Thanh nhận điện thoại của anh, trả lời thành thật. "Tối nay cùng nhau ăn cơm đi." Dương Tâm Chiêu trực tiếp nói rõ mục đích mà mình gọi điện thoại đến, có điều anh chỉ nói là ăn cơm cùng với nhau, những cái khác cũng không hề nói. "Được thôi, ở đâu vậy?" Giờ phút này, tâm trạng của Hàn Nhã Thanh không tệ, đồng ý rất sảng khoái. "Chờ tôi một lát, tôi đến đón em." Đương nhiên là bây giờ Dương Tâm Chiêu sẽ không nói cho cô biết là mình ở đâu, chỉ kêu cô đợi anh một lát. "Ò." Sau khi Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến bốn giờ, lúc này anh đã tan làm rồi à? Công việc của anh quả thật quá tự do. Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, nghĩ đến Dương Tâm Chiêu nói sẽ lập tức đến đón cô, cô cũng không tiếp tục mua đồ nữa. Chỉ là cảm thấy khó xử khi nhìn thấy những túi lớn túi nhỏ ở trong tay, mấy món đồ này phần lớn đều là mua cho hai cục cưng, cô cũng không thể mang theo những thứ này đi gặp Dương Tâm Chiêu được. Hàn Nhã Thanh nghĩ đến có lẽ là Dương Tâm Chiêu sẽ tới đây rất nhanh, cô muốn đưa qua cho hai cục cưng thì chắc chắn là không kịp rồi, bây giờ cũng chỉ có thể gửi mấy món đồ này trong trung tâm thương mại trước thôi. Sau khi đã gửi đồ đạc xong rồi, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh, kêu Hứa Dinh Dinh lúc nào thuận tiện thì đến đây lấy. Chỉ là lúc cô vừa mới muốn gọi điện thoại, lúc hơi xoay lại, đôi mắt của cô đột nhiên híp lại. Cô bị người ta theo dõi! Lúc này Hàn Nhã Thanh không phải là đang hoài nghi, mà là đang xác định. Cô rất chắc chắn bây giờ mình bị người ta theo dõi. Cô không biết là người đó đã theo dõi cô bao lâu rồi, lúc nãy cô vẫn luôn đang nghĩ đến chuyện của trung tâm thương mại, nên không chú ý đến. Mà năng lực của người theo dõi cô rất mạnh mẽ, có thể so sánh với Tống Vân. Năng lực theo dõi của Tống Vân đã được tôi luyện, có thể đạt đến trình độ của Tống Vân thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Dạng giống như Lưu Vũ tuyệt đối sẽ không tìm được người lợi hại để theo dõi cô. Vậy thì rốt cuộc là ai theo dõi cô chứ? Cô vừa mới trở về thành phố A không lâu, ở thành phố A cũng không có ai biết một thân phận khác của cô, theo lý thuyết thì không nên xuất hiện tình huống như thể này. Học trưởng ở thành phố A, học trưởng có năng lực như vậy, nhưng mà cô biết là người đó không phải là học trưởng. Như vậy thì còn có ai chứ? Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến một người, Dương Tâm Chiêu? Học trưởng đã từng nói thế lực của Dương Tâm Chiêu rất đáng sợ, cấp dưới của anh có người như thế này thì chẳng có gì là lạ. Hơn nữa, Dương Tâm Chiêu đang điều tra cô, cũng đang nghi ngờ cô, sự thăm dò lúc nãy của anh đối với cô cũng đã đủ để nói rõ hết tất cả. Chỉ là rốt cuộc là Dương Tâm Chiêu đã điều tra được gì ở trên người của cô? Bây giờ, cô lại bắt đầu nghi ngờ lần nữa, lúc trước động cơ của Dương Tâm Chiêu cưới cô không phải chỉ là muốn đạt được Dương thị đơn thuần như vậy. Nhưng mà trong lúc nhất thời, cô lại không muốn tra ra mục đích khác của Dương Tâm Chiêu... Hàn Nhã Thanh không biếu hiện ra bất kỳ sự khác thường nào, chỉ là không để lại dấu vết mà thu hồi điện thoại, đã bị theo dõi, vậy thì đương nhiên điện thoại cũng không tiện gọi. Hàn Nhã Thanh giả bộ làm như mình không biết chút nào, cô đi ra khỏi trung tâm thương mại, không qua bao lâu thì Dương Tâm Chiêu liên đến, sau khi cô lên xe của Dương Tâm Chiêu, phát hiện người theo dõi cô cũng rời đi. Kể từ đó, cô càng thêm khẳng định suy đoán của cô, người lúc nãy theo dõi cô chính là người của Dương Tâm Chiêu. "Chồng ơi, lúc nãy ở trung tâm thương mại, em có cảm giác giống như là có người nào đó đang theo dõi em." Sau khi xe đã chạy được một khoảng cách, Hàn Nhã Thanh đột nhiên mở miệng nói. Tay đang cầm tay lái của Dương Tâm Chiêu tôi siết chặt lại, mặc dù là rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng mà Hàn Nhã Thanh vẫn phát hiện được. Trong đôi mắt của Hàn Nhã Thanh hiện lên một nụ cười khẽ, quả nhiên là vậy! "Tính cảm giác cao như vậy à? Năng lực quan sát mạnh như vậy à? Đây là thứ mà một người phụ nữ bình thường nên có sao?" Dương Tâm Chiêu không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại trong câu hỏi có mục đích riêng, trong giọng nói của anh mang theo chút thăm dò. "Giác quan thứ sáu của người phụ nữ đôi khi thật sự rất kỳ lạ, anh không biết hả?" Giống như là đã sớm dự liệu được anh sẽ có cách nói này, khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên. Dương Tâm Chiêu nhìn về phía cô, trong lúc nhất thời bị nghẹn họng không thể phản bác lại. Anh biết rằng lời hỏi thăm dò dường như không có chủ ý và ngây thơ của cô, thật ra là cô đã đoán được người kia là do anh phái đi. Giờ phút này cô trực tiếp nói ra, vốn dĩ là anh muốn hỏi ngược lại cô một chuyện, nhưng mà cuối cùng vẫn bị cô lừa. Một khi mà người phụ nữ này trở lại bình thường thì sẽ khôn khéo đến đáng sợ, anh vẫn thích lúc cô bị anh hôn đến ý loạn tình mê. Dương Tâm Chiêu nhìn về phía đôi môi của cô, ánh mắt hơi trâm. "Chồng, anh nghe thấy em bị người khác theo dõi, hình như là anh cũng không có thắc mắc gì." Chỉ là vào lúc này, giọng nói của Hàn Nhã Thanh lại vang lên lần nữa, cắt ngang tâm trí của anh. Lúc này là Hàn Nhã Thanh cố ý hỏi như vậy, cô ngược lại muốn xem xem anh sẽ trả lời như thế nào.