Gì vậy, tại sao muốn kéo mình vào. Mặt cô đầy vẻ kinh hoàng.
Fan trong kênh trực tuyến thấy cô như vậy, bật cười không ngớt.
[Tại sao biểu cảm đó của Lê Nhất Ninh lại buồn cười như vậy.
[Không phải thường nói Lê Nhất Ninh hay đeo bám Hoắc ảnh đế sao, sao tôi không cảm thấy vậy?]
[Tôi cũng vậy, trước kia những lời đó đều là tin đồn thôi, nói thật bây giờ xem xong chỉ thấy Lê Nhất Ninh là đang vội không kịp đợi muốn kéo xa khoảng cách với Hoắc ảnh đế kìa.]
[Tiếp tục theo dõi.]
[Tại sao trong bếp chỉ có ba người bọn họ thôi vậy, Đồng Nhiễm và Giang Nguyên đang ở ngoài chơi sao?]
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên đúng là đang ở bên ngoài chơi cùng khách. Có điều cảm thấy mấy đứa trẻ hình như không hề thích cô ta.
Mọi người xem không có gì thú vị, hình như không có cả tâm tư để đi thảo luận nữa.
Trong bếp bận túi bụi, đến mười hai giờ trưa mấy món ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Nữ khách mời gật đầu: “Trông vẻ ngoài rất ngon.”
Lâm Du mỉm cười: “Chốc nữa nếm thử xem sao, thật ra tay nghề của tôi không tốt lắm.”
Cô duỗi tay xoa lưng của mình, hơi mất sức. Tề Thao nghiêng mắt nhìn thấy: “Lưng lại đau rồi?” Lâm Du gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có hơi đau”
Lê Nhất Ninh nhìn thấy, thấp giọng hỏi: “Vậy chị Lâm Du ngồi xuống nghỉ chút đi, có mang theo thuốc dán không ạ?”
“Hình như rơi mất rồi.”
Lê Nhất Ninh “a' một tiếng, nghĩ ngợi: “Hình như em có đem theo, để em đi tìm thử, mọi người ăn cơm trước đi.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh đã biến mất ở phòng khách rồi, còn khéo sao đụng phải Hoắc Thâm vừa vào cửa.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh vội nói: “Xin lỗi."
Hoắc Thâm: “......
Nhìn thấy bóng lưng cô rời khỏi, anh nhìn về phía Lâm Du: “Không ăn cơm?”
Lâm Du mỉm cười: “Lưng tôi đau, Ninh Ninh nói cô ấy có đem theo thuốc dán.”
Nghe xong, Hoäc Thâm không nhiều lời nữa.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh còn thật sự lấy tới cả đống các vị thuốc ra, cô bày hết lên mặt bàn, nhìn về phía Lâm Du: “Chị Lâm Du những thứ này hình như đều dùng trị đau lưng, còn cái này em cũng không biết là dùng để làm cái gì......
Lê Nhất Ninh hơi xấu hổ.
Fan trong kênh trực tuyến càng bị cô chọc cười.
Đồ bản thân mình mang tới là gì cũng không biết rõ.
Cô đáng thương giải thích: “Đây là quản gia nhà em chuẩn bị, cho nên em không rõ lắm”
Lâm Du dở khóc dở cười, xoa mặt cô: “Không cần gấp, chúng ta ăn cơm trước, chốc nữa xem sau.”
“Được ạ.”
Lâm Du nhìn mọi người: “Nếm thử tay nghề của tôi đi, chốc nữa ăn xong xem mọi người muốn nghỉ ngơi hay là ra ngoài đi dạo, phong cảnh bên ngoài không tệ, cách đây không xa cũng có mấy cảnh đẹp.”
Mọi người đồng thanh đồng ý.
Lê Nhất Ninh không đói lắm, ăn cũng không nhiều.
Cô tùy tiện hai đũa rồi buông xuống, có thể là cô bắt đầu biết kén chọn rồi, lúc này đây lại nhớ nhung cơm do đầu bếp nhà làm hu hu hu.
Giây phút này, người cô nhớ nhất là chú Hứa.
Nghĩ vậy, cô ghét bỏ nhìn Hoắc Thâm một cái, sao chú Hứa phái anh ta tới làm gì cơ chứ, chú Hứa có thể tự tới làm
khách mà, sau đó mang thức ăn tới cho cô.
Lúc không kịp đề phòng, Hoắc Thâm cũng ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ đó của cô vợ nhỏ.
Anh: “.......
Lê Nhất Ninh ngẩn người, vội vàng dời tầm mắt đi: “Em ăn no rồi, em đi ra ngoài dạo chút đây.”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, không ai nghe thấy. Lúc sau, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm chủ động đi rửa bát, sau khi làm xong tất thảy mọi người mới bàn bạc xem muốn đi đâu chơi.
“Bọn tôi không đi đâu.” Nữ khách hàng cười nói: “Bọn tôi định dẫn theo con đi nghỉ ngơi một chút.”
Mọi người nhìn về phía Hoắc Thâm. Hoắc Thâm ngừng chốc lát: “Tôi sao cũng được.” Tổ đạo diễn lập tức đi ra nói: “Mọi người phải khiến Hoắc ảnh đế ăn vui vẻ chơi vui vẻ, hay là cố gắng ra ngoài đi dạo sẽ tốt hơn”
Mọi người: “...... "
Đạo diễn ông đây là đang ép người. “Nhưng phải có người trông coi quán trọ chứ.”
Đạo diễn: “Vậy mọi người rút thăm đi, xem ai đi cùng với Hoắc ảnh đế ai không đi.”
Mọi người tiếp tục: “......"
Thật ra Lê Nhất Ninh rất muốn giơ tay nói bản thân không đi, nhưng không biết vì sao cô đột nhiên nhìn ra được ý cảnh cáo từ trong mắt Hoắc Thâm.
Dường như nếu cô thật sự dám giơ tay, vậy căn nhà đó không cho cô về nữa thậm chí có thể ngay cả chú Hứa cũng bán cô đi, vừa nghĩ tới đây Lê Nhất Ninh thật muốn hu hu hu, nhà có thể không về nhưng chú Hứa săn sóc tất phải muốn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cố gắng khống chế cái tay muốn giơ lên của mình, kiềm nén lại.
Kết quả rút thăm cuối cùng, Lê Nhất Ninh còn thật sự 'may mắn rút được không cần phải đi ra ngoài cùng Hoắc Thâm.
Trong nháy mắt, khóe môi của cô kéo lên càng cao, nụ cười trên mặt cũng không thèm che giấu nữa.
==================================
Chú thích:
Ăn chè bế môn: hay còn gọi là bế môn canh, bế môn tạ khách, ý ở đây là từ chối không cho khách vào nhà.
Tam kim ảnh đế: là ba giải thưởng điện ảnh của nền điện ảnh Trung Quốc, lần lượt là giải Kim Mã, Kim Tượng và Kim Kê. Trong các nghệ sĩ Trung Quốc có diễn viên Lưu Diệp là người đạt cả ba giải này.