6 giờ sáng, Vân Khanh tỉnh dậy đã thấy mình ở trong xe.Cô nằm ở băng ghế sau rộng rãi, người được đắp chăn, còn được khoác chiếc áo khoác nam quen thuộc.Dấu chân cô đá đêm qua vẫn còn trên đó.Vân Khanh xoa xoa thái dương đau sau cơn buồn nôn. Cô cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.Sắc trời trên núi vẫn còn tối đen, một tia sáng ban mai xuyên vào, tia sáng cuối cùng rơi xuống nơi cách chiếc xe không xa, bên cạnh đôi chân mảnh mai của người đàn ông.Trong màn sương âm u, anh đứng thẳng người, lặng yên không nhúc nhích, như một tác phẩm điêu khắc sừng sững, giữa ngón tay châm điếu thuốc, lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu và lặng lẽ, không biết đang nhìn đi đâu.Lòng cô hơi rối, cô đứng ngẩn ra, mới nhớ tới tối hôm qua bị anh trói lại ngủ ở đây cả đêm?Anh rõ ràng cũng không rời khỏi …...Trong xe có tiếng động nhẹ, Lục Mặc Trầm xoay người bước tới, thân hình cao lớn che cửa sổ xe nhìn vào trong.Cô dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ hốc hác, có chút thất thần nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy anh, trong mắt cô liền trở nên lạnh lùng.Uống rượu say như thể đó là phúc lợi của anh.Khi tỉnh dậy, cô càng hận anh.Những gì cô nói tối qua đều văng vẳng bên tai anh, ánh mắt Lục Mặc Trầm mờ mịt: “Tỉnh rồi sao? Ghế trước có nước, uống một chút cho tỉnh táo.”“Tôi muốn quay về.” Cô nghĩ ra, cũng chỉ có bốn chữ này.Cô quay đầu định xuống xe nhìn đường, nhưng khi đứng lên, cô nhận ra tà áo trước bị rách và nhăn nhúm, cô cúi đầu nhìn qua đường viền cổ áo đến ngực, làn da trắng có những vết đỏ trên đó ......Vân Khanh quả quyết, không ngu ngốc, không dùng sức cũng không ra nông nỗi này ……Cô nhớ lại đêm qua, khi anh tức giận, anh đã đè cô lên nắp trước xe và cắn cô …...Nhưng sau đó sao lại ra nông nỗi như vậy, cô không có ấn tượng gì cả!Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô gần như hận không thể ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như bang: “Tối qua đã như vậy rồi! Lục Mặc Trầm, anh có nhân tính không vậy? Sao lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi uống say rồi, còn anh …….”Cô lập tức di chuyển, cũng may chân cô không đau, bên dưới cũng không có cảm giác đó. Trái tim cô thôi thúc giữa không trung, lúc này mới từ từ rơi xuống.Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông là sự im lặng, một cánh tay chống lên thành cửa sổ xe, sau đó anh nhìn cô: “Em có nhân tính sao? Tối qua em cầm “micro” hát mấy bài, em không nhớ sao?”“…...” Gì mà cầm micro hát?Trong mắt của Vân Khanh đầy nghi vấn.Nhìn đôi mắt trong veo tức giận kia, Lục Mặc Trầm vừa muốn chọc lại vừa không nỡ.Sắc mặt của người đàn ông tối sầm như đáy nồi, anh mở cửa ghế trước, chân dài bước vào rồi khởi động xe.Vân Khanh không muốn nói bất cứ lời nào với anh. Cô kiên quyết quay lưng đi đến cửa xe, thấy điều khiển trung tâm đã bị anh khóa lại. Cô mệt mỏi vì phải đối phó với anh một cách khó khan. Tối qua cô đã xem anh như một con thú. Cô biết mình khó có thể lay động anh, chỉ có thể lạnh nhạt, hoàn toàn để cho anh từ bỏ.Xe từ phía sau núi chạy về sơn trang Vân Đỉnh, không biết là cổng nào.A Quan đã đợi ở cửa.Lục Mặc Trầm thả cô xuống và nói: “Tối hôm qua đã thống nhất sắp xếp gian phòng, em về tắm rửa trước đi. Ông cụ ra lệnh cho em sáng mai trở lại biệt thự nhà họ Lục ăn cơm.”Vân Khanh phớt lờ anh và cụp mắt bước xuống xe.Phòng của cô và Cố Trạm Vũ được bố trí ở phòng khách lầu hai của biệt thự, Sau khi mở cửa, phòng đã vắng tanh, tối qua Cố Trạm Vũ hiển nhiên không có ở đó.Vân Khanh lấy điện thoại ra xem. Đêm qua chỉ có một cuộc gọi nhỡ của Cố Trạm Vũ. Cuộc gọi này khi cô còn chưa rời khỏi bữa tiệc, sau đó anh ta liền ngừng gọi.A Quan yêu cầu người giúp việc mang quần áo cho cô. Vân Khanh sau khi tắm xong thì ra thay quần áo.