Trải qua sự việc tối ngày hôm đó thì Tô Nhã Kỳ đã ngoan hơn rất nhiều.
Cô ấy cũng biết tuy chú Hoắc thường xuyên vắng nhà nhưng nhất cử nhất động của cô vẫn có người báo cáo lại. Đặc biệt là khi cô không về nhà.
Những cô cũng đã tham gia vào câu lạc bộ mà mình yêu thích ở trường. Chính điều đó đã khiến cô cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Trước giờ cô không biết, trường đại học có cả trăm câu lạc bộ, đủ mọi thể loại, có cái cô đã nghe qua, có cả những cái cô chưa từng nghe qua.
Cô dành cả một tuần để chọn câu lạc bộ phù hợp nhất, câu lạc bộ piano. Người đủ điều kiện tham gia câu lạc bộ này phải đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất, phải là người chơi piano cấp mười. Thứ hai, phải chơi được những giai điệu khó mà câu lạc bộ đưa ra để thi đấu với các đối thủ khác, ai đạt điểm cao nhất sẽ là người ở lại.
Mỗi năm đều có vô số học sinh nữ đến câu lạc bộ piano đăng ký. Nguyên nhân chủ yếu là do chủ nhiệm câu lạc bộ piano là một nam học sinh nổi tiếng đẹp trai nhất trường, Giang Tuấn Kiệt. Tuy nhiên, Tô Nhã Kỳ tham gia câu lạc bộ không phải vì người này mà là vì cô thật sự rất thích piano.
Cũng chính vì sự vô tư này mà cô đã nhanh chóng bộc lộ tài năng của mình.
Chỉ có điều cô không biết rằng, chính vì sự vô tư vô cùng nổi bật này của cô đã thu hút cả đàn anh chưa bao giờ kết thân với con gái, Giang Tuấn Kiệt.
“Em Tô”
Tô Nhã Kỳ đang chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ thì nghe thấy tiếng gọi, cô quay đầu lại. Giang Tuấn Kiệt giống như chàng trai bước ra từ truyện tranh, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với cô.
“Vâng ạ?”
“Ba tuần nữa trường sẽ tổ chức một buổi cuộc thi văn nghệ, thầy giáo yêu cầu câu lạc bộ chúng ta biểu diễn một tiết mục, anh dự định sắp xếp nam nữ hòa tấu, đây là sổ nhạc, sau khi ăn trưa, em đến đây luyện tập.” Nói rồi anh ấy lấy quyển tập trên tay đưa cho cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn anh ấy, lộ ra vẻ mặt hoang mang “Em, em đàn ạ?”
“Ừ.”
“Nhưng… em chỉ mới tham gia câu lạc bộ thôi, lên biểu diễn thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?” Cô hỏi bằng giọng cẩn thận.
“Không sao đâu, nền tảng của em rất tốt, anh nghĩ em có thể đảm nhiệm được mà.”
Tô Nhã Kỳ cắn môi, có chút bối rối: “Vậy phần nam sẽ do ai đàn?”
Giang Tuấn Kiệt mỉm cười: “Sau bữa trưa đến tập thì em sẽ biết ngay thôi.”
Anh ấy nói xong thì quay người rời đi.
“Ồ, Nhã Kỳ này, chắc chắn là anh Giang thích cậu rồi đấy.” Tịch Hạ vô cùng ngạc nhiên như thể vừa mới phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm vậy.
Tô Nhã Kỳ lúng túng: “Thích… thích mình á?”
Cô chưa từng học chung, cũng không tiếp xúc bên ngoài với Giang Tuấn Kiệt.
Thích… Con trai, thích cô?
Những ý nghĩ này làm cô cảm thấy lo lắng và ngỡ ngàng.
“Chắc chắn, mình chắc chắn một trăm phần trăm rằng phần nhạc còn lại là do anh Giang đàn. Ôi trời ơi, cô bé ngây thơ ơi, mình nói cho cậu biết nhé Nhã Kỳ, anh Giang nổi tiếng không để ý đến con gái nhưng anh ấy lại chủ động mời cậu đấy. Trời ơi, Nhã Kỳ của tôi thật có sức hút!”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, trong đầu lùng bùng cả lên. Vì vậy mà trong tiết học sau, cô cứ lơ đễnh không tập trung được.
Ăn trưa xong, dưới sự hối thúc của Tịch Hạ, cô đã đến câu lạc bộ piano.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng.
Phòng tập piano rộng lớn, Giang Tuấn Kiệt đang ngồi đàn một bản nhạc du dương. Trong phút chốc, Tô Nhã Kỳ ngẩn ngơ cả người.
Lát sau, tiếng đàn ngừng lại, Giang Tuấn Kiệt cũng quay đầu lại. Đột nhiên anh ấy cười niềm nở, nụ cười lan tận đến khóe mắt: “Em đến rồi à? Lại đây.”
Tô Nhã Kỳ bước đến mà trong lòng cảm thấy vô cùng rộn ràng, cô lắp ba lắp bắp: “Đàn… đàn anh…”
“Lại đây ngồi” Giang Tuấn Kiệt ngồi qua một bên, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Tô Nhã Kỳ lúng túng ngồi xuống…
Buổi tối.
Hôm nay Hoắc Vũ Hạo về rất sớm, đúng lúc cùng cô ăn cơm tối. Chỉ là, Tô Nhã Kỳ có chút không tập trung, đặc biệt cứ bẽn lẽn cười.
“Em Tô, anh có thể gọi thẳng tên của em không? Đừng gọi anh là đàn anh nữa, gọi anh là Giang Tuấn Kiệt đi Tô Nhã Kỳ.”
“Chắc chắn một trăm phần trăm là anh ấy thích cậu rồi. Chao ơi, trai xinh gái đẹp, trời sinh một đôi.”
“Hihi” Cô không nhịn được mà cắn cắn đũa, lại còn phát ra tiếng cười.
Thích… Có người thích cô? Lại còn là một anh chàng ưu tú như vậy nữa…
Chiều hôm nay, lúc hai người hòa tấu, cô vô tình chạm vào tay anh ấy…
Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào bàn tay đang cầm đũa, cô “chà” một tiếng rồi mặt lại đỏ bừng lên.
Hoắc Vũ Hạo im lặng nhìn cô vài giây rồi mới chậm rãi nói: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Tô Nhã Kỳ giật mình, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của người đàn ông. Không hiểu sao, cô thấy hơi bối rối.
“Không, không có gì…” Cô bối rối cúi mặt, căng thẳng cắn chặt môi.
Sau đó, để che giấu, cô bắt đầu ăn cơm. Không gắp thức ăn, cúi gằm mặt, cứ thế lùa cơm vào miệng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không làm khó cô nữa, không khí bàn ăn lại yên ắng trở lại.
Mấy tuần sau, tình yêu nhỏ bé này làm Tô Nhã Kỳ vừa lo sợ lại vừa vui vẻ.
Cô muốn làm rõ thứ tình cảm này, vì vậy, cô đã tích cực học tập.
“Đàn anh sẽ tỏ tình với cậu chứ?”
“Cậu có tình cảm với anh ấy không?”
“Tiếng đàn của anh ấy hay như vậy, lại còn đẹp trai nữa, Nhã Kỳ, cậu thật may mắn đó!”
Cô bạn cùng bạn Tịch Hạ như một nhà biên kịch tài ba, ngày ngày đều giúp cô vẽ ra những cảnh phim thần tượng tươi đẹp. Chính điều đó khiến cô cảm thấy rối bời, không thể tập trung chơi piano.
Hôm đó, sau giờ ăn trưa, trong phòng học rộng lớn, lại có hai người đang yên lặng luyện tập. Tô Nhã Kỳ không nói gì, chỉ ngại ngùng tập đàn cùng anh chàng với những ngón tay mảnh mai.
Một lát sau, những tiếng đàn du dương kết thúc. Tô Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phối hợp rất ý không chê vào đâu được.
“Nhã Kỳ….” Giang Tuấn Kiệt gọi cô
Tô Nhã Kỳ giật mình nhìn sang Giang Tuấn Kiết, chẳng mấy chốc mà cô đã lạc vào ánh mắt dịu dàng của anh ấy. Vậy là cô cúi đầu xuống, có chút lo lắng nên hai tay bám chặt vào váy: “Sao… sao vậy anh, có phải là… có phải là em đàn sai chỗ nào rồi không?”
“Mấy ngày nữa là bắt đầu biểu diễn rồi, em có thấy căng thẳng không?”
Tô Nhã Kỳ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Giang Tuấn Kiệt cười: “Hả, rốt cuộc là em có căng thẳng hay không?”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, cúi đầu, cô căng thẳng đâu phải vì đánh đàn mà là vì đánh đàn cùng anh ấy nên mới căng thẳng.
Nhưng cô không nói ra câu này được.
“Đàn anh, em phải về rồi.” Tô Nhã Kỳ không dám ở cùng anh ấy nữa nên đứng dậy muốn rời đi.
“Tô Nhã Kỳ, em có bạn trai chưa?” Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng như đang gõ cửa trái tim bé nhỏ của cô.
Tim Tô Nhã Kỳ đập thình thịch, cô bối rối nhìn vào ánh mắt đang rất nghiêm túc của anh ấy. Thấy vậy thì tim cô đập càng nhanh hơn, hai tay cũng trở nên lúng túng.
“Không, không, không có…” Hai tay cô ôm chặt quyển sổ nhạc, ôm rất chặt, rất chặt, giống như tâm trạng căng cứng hiện giờ của cô vậy.
“Vậy anh có thể làm bạn trai của em không?”
Tô Nhã Kỳ bối rối nhìn anh ấy. Đây, đây, đây là tỏ tình sao?
“Nếu như tiết mục của chúng ta đứng nhất, em có thể đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Tô Nhã Kỳ cúi đầu ngại ngùng, cảm giác như hai tai đang nóng rực lên. Khuôn mặt cô lúc này, cũng đã đỏ bừng lên rồi.
Cô khẽ cau mày, Tô Nhã Kỳ, sao mày lại nhát gan như vậy, đừng căng thẳng như vậy chứ?
Vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa tiếc nuối của cô càng quyến rũ hơn trong mắt Giang Tuấn Kiệt.
“Chuyện này, chuyện này nói sau đi ạ.” Vừa dứt lời cô đã ôm sổ nhạc chạy đi.
Mấy ngày sau, buổi biểu diễn diễn ra vô cùng tốt đẹp, câu lạc bộ piano của họ đạt giải nhất.
Giang Tuấn Kiệt hẹn cô đến bên bờ hồ, mặc kệ ánh mắt ganh ghét của các nữ sinh khác.
Tô Nhã Kỳ đứng dưới bụi liễu, mặc chiếc váy màu trắng xinh xắn, mái tóc dài đen mượt, trông cô giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, ngây thơ trong trắng.
Tất cả nam sinh đều đứng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của họ bên bờ hồ giống như đang xem một bộ phim hay.
“Anh thấy em là một cô gái rất tốt, trong sáng, lương thiện và dễ thương.” Anh ấy chậm rãi nói.
Tô Nhã Kỳ không nói gì, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Em trong sáng như một trang giấy trắng vậy, mỗi khi em xuất hiện đều thu hút hết ánh nhìn của anh.” Anh ấy mỉm cười, chói lòa như chiếc áo sơ mi trắng mà anh ấy đang mặc: “Tô Nhã Kỳ, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Tô Nhã Kỳ chau mày, hai tay vô thức nắm chặt váy.
Anh ấy nói… Trong sáng như một trang giấy trắng, trong sáng… Nhưng mà… nhưng mà cơ thể cô ấy…
Khuôn mặt đỏ bừng từ từ tái đi, sau đó, cô quay người chạy, để lại một mình Giang Tuấn Kiệt với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô không trong sáng, cô không còn là một cô gái trong sáng nữa rồi. Cô không xứng đáng với anh ấy.
Về đến nhà, tâm trạng của cô suy sụp hẳn.
Cô ngồi trong phòng, nắm chặt con thú bông, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Đều tại chú Hoắc, phải trách chú Hoắc xấu xa! Nếu không phải tại chú ấy, cô sẽ vẫn còn trong trắng.
Chú ấy đúng là một con cáo già, tất cả là do chú ấy.
Cô càng nghĩ càng thấy ấm ức, càng ấm ức càng muốn khóc.
Bác Phan nhận ra cô có gì đó không ổn, cả món mì yêu thích nhất mà cô cũng không ăn
“Cô chủ, cô không khoẻ chỗ nào sao? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao đâu” Chẳng thèm ngoái đầu lại, Tô Nhã Kỳ trả lời rồi nằm dài trên giường đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Bác Phan đẩy cửa đi vào. Tô Nhã Kỳ giật mình, vội bỏ sách xuống gối: “Bác, bác Phan…”
Theo sau bác Phan còn có một cô giúp việc, trên tay bê bát mì cá tuyết.
“Cô chủ, ít nhiều cũng ăn một chút đi, cô vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn. ” Bác Phan nói, sau đó bảo cô giúp việc đặt bát mỳ lên bàn.
Tô Nhã Kỳ tặc lưỡi: “Cháu biết rồi ạ.”
“Vậy được, cô ăn đi nhé, lát nữa sẽ có người đến thu dọn.” Bác Phan rất bận, căn dặn cô xong thì đi xuống lầu.
Ông ấy vừa đi, Tô Nhã Kỳ lại lấy quyển tiểu thuyết lên đọc tiếp.
“Ồ, nhanh như vậy mà cô gái này đã có thai rồi!”
Cô vừa cầm sách vừa thì thầm, tiến đến trước bàn ăn. Sau đó cô đặt sách sang một bên, vừa đọc vừa cầm đũa định ăn mì. Nhưng nào ngờ, mì còn chưa đưa đến miệng mà bụng cô đã thấy cồn cào, có cảm giác buồn nôn.
“Ọe…” Cô vội vàng đẩy bát mì ra xa.
Chuyện gì vậy, sao lại buồn nôn?
Cô đứng phất dậy, cau mày, cầm sách quay lại giường. Nhưng chưa về đến giường mà cô đã sững người ra….
Ngửi mùi tanh cảm thấy buồn nôn?
Đúng rồi, hình như cô vẫn chưa có kinh nguyệt…
Cô đưa quyển sách trong tay lên cẩn thận đọc lại một lượt.
“Nữ chính ngủ mê man, cảm thấy buồn nôn, không ăn được, kinh nguyệt không đến, hóa ra là do nữ chính mang thai rồi.”
Tô Nhã Kỳ đánh rơi cả sách, hai mắt trợn tròn còn miệng thì há hốc.