Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 25: Tôi Cấm Anh Xúc Phạm Anh Ấy



Chu Hạo nghe họ xưng hộ anh em một cách thân mật thì lửa giận trong lòng càng tăng, cô chưa bao giờ dùng cách xưng hô này đối với anh, mặc dù trên danh nghĩa cô là vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng.

Anh không nói lời nào mà mạnh mẽ kéo cô rời đi, cô nhanh tay cầm lấy túi xách của mình rồi vội vã theo bước chân anh.

Ân Khánh nhìn theo bóng dáng hai người họ mà mày nhíu chặt lại, đi đến bàn làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.

"Điều tra thông tin của Tổng giám đốc Chu thị và thư ký An Hạ của anh ta cho tôi.”

Nói xong cậu tắt máy, đi lại cửa kính sau bàn làm việc, tay để vào túi quần, mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài kia, miệng thì thầm.

"Rốt cuộc em và anh ta có mối quan hệ như thế nào?”

[.]

Quay lại phía Chu Hạo và An Hạ, anh sau khi dẫn cô ra tới xe thì đẩy mạnh cô vào ghế sau và không quan tâm cô có bị trúng đâu hay không, mà bình tĩnh nói với Tiểu A.

"Về biệt thự.”

An Hạ vì mất đà mà ngã nhào về cửa xe, tay bị thương của cô cũng vì thế mà đụng trúng cạnh cửa xe, cơn đau đớn vừa mới hết lại nhanh chóng truyền đến lần nữa. Nhưng cô không kêu lên tiếng nào mà từ từ chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa mới yên ổn ngồi lên thì đã nghe được giọng nói đầy mia mai của anh.

"Chưa gì mà đã kiếm người dự bị rồi, cô khiến tôi khá bất ngờ đấy.”

Cô nâng khóe môi mim cười, xong quay mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài và không thèm đôi co với anh.

Tiểu A ngồi phía trước im lặng quan sát cử chỉ, hành động của hai người mà chỉ biết thở dài.

Cậu đoán không sai mà, thế nào Tổng giám đốc cũng không bỏ qua cho thiếu phu nhân chuyện lúc sáng. Mong là thiếu phu nhân sẽ không sao, Tổng giám đốc nếu có làm gì thì nhẹ tay chút. Cậu là đàn ông mà còn không làm lại anh thì với một cô gái yếu đuối như cô làm sao đỡ nổi.

Sao cậu thương thay cho số phận của thiếu phu nhân quá.

Về đến biệt thự, anh không nói lời nào đã mạnh mẽ kéo tay cô lên lầu, quản gia Lý thấy vậy liền lo lắng, vội nói theo.

"Thiếu gia cậu đừng có tổn thương thiếu phu nhân nữa mà."

Bị anh phớt lờ, trong lòng bà lại càng bất an hơn.

Dù hai người đã sống với nhau hơn một tháng, anh cũng thường đối xử tệ với cô, nhưng đây là lần đầu bà thấy anh nóng giận và mạnh bạo như thế với cô.

Bà nắm chặt hai tay lại với nhau, đi qua đi lại, mắt nhìn lên lầu.

Bà rất muốn can ngăn nhưng phận làm người giúp việc như bà thì lại không có tư cách mà xen vào việc của chủ.

Bị anh nắm chặt tay khiến cô đau đớn, An Hạ không vui cố vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng vẫn như không vì anh quá mạnh. Sau khi đóng mạnh cửa phòng lại, anh không một chút thương tiếc mà ném mạnh cô lên giường, không cho cô kịp phản ứng mà nằm đè lên người cô.

An Hạ mở to mắt ra kinh ngạc không tin vào những gì mà mình đang thấy, anh hôm nay sao thế? Chả phải lúc nãy trong xe còn rất bình thường hay sao?

“Anh muốn gì?"

Chu Hạo nắm lấy cắm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, thản nhiên nói:

"Muốn cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.”

Cô nghe xong, mặt tái xanh nhớ lại cơn ác mộng đêm tân hôn hôm đó. An Hạ bắt đầu mất khống chế, tay đưa lên đánh loạn xạ trên người anh gào thét.

"Buông tôi ra.”

"Tên khốn."

"Anh làm vậy tức là mang tội cưỡng bức đấy.”

Chu Hạo nằm lấy hai bàn tay cô lại rồi đặt lên đỉnh đầu, mặt đưa xuống gần mặt cô hơn, môi nhếch lên, bày ra tư thể như một thắng khốn nạn.

"Cô nghĩ xem ai sẽ tin lời cô nói, khi thấy chồng quan hệ với vợ mà bị tố là cưỡng bức?” Lời anh nói ngay lập tức khiến An Hạ đơ ra một lúc.

Phải rồi, sao cô lại quên mình bây giờ là vợ trên danh nghĩa của anh cơ chứ.

Cô nhìn sâu vào mắt anh, giọng nghẹn ngào nói.

"Tôi xin anh đấy, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại đối xử như thế với tôi?"

Đột nhiên anh ngửa mặt lên cười lớn, rất nhanh sau đó quay lại khuôn mặt tức giận, trán nổi đầy gân xanh, một tay khống chế tay cô, một tay đưa xuống bóp cổ cô, mắt trừng lớn, nghiến răng nói:

"Cô dan díu với thằng đàn ông khác trước mặt tôi mà nói không làm gì hả?" Nói xong anh buông cổ cô ra, rồi di chuyển lên má cô, vỗ vài cái, giọng đầy khinh bỉ.

“Gái điểm như cô lúc nào cũng tỏ ra mình thanh cao nhưng ai biết được quay lưng đi lại cặp với thằng nào.”

"Có khi tôi không thảo mãn được cô, cô lại đi kiểm thắng khác.”

"Là phụ nữ thì không nên để hai chữ *trơ trên* xuất hiện trên mặt nghe chưa, hừ.” Anh mạnh bạo cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng mịn của cô, rất nhanh trên cổ đã in đầy dấu hôn của anh.

Cô thì nắm yên bất động sau khi nghe những lời nói mỉa mai của anh, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Nhưng cô không hề có cảm xúc gì gọi là đau đớn, chỉ thẩn thờ nhìn một nơi nào đó rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

Tay anh bắt đầu vuốt ve thân thể của cô, như cảm nhận được sự đụng chạm của anh. Cô khẽ rùng mình trở lại cảm giác ban đầu, miệng thì thào.

"Anh nói tôi ngủ với biết bao nhiêu thắng, nhưng bây giờ lại muốn quan hệ với tôi, anh không sợ bẩn à?" Anh đang chuẩn bị cởi chiếc váy cô mặc trên người ra, nghe được câu hỏi của cô, anh dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chòm người lên ở bên tai cô nhỏ giọng.

"Cô chỉ là công cụ để giúp tôi thỏa mãn sự ham muốn thôi."

An Hạ nằm chặt bàn tay lại, trừng mắt với anh.

Anh không để ý đến mà mạnh mẽ xé bộ váy ra, hành động ngày càng thô bạo.

Tay anh mơn mớn trên làn da trắng nõn của cô, cô cố gång áp chế lại cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể của mình.

Cô không thể để cho anh thấy bộ mặt đầu hàng trước hành động của anh được.

Tay anh di chuyển dần dần xuống đến đùi của cô, cô theo bản năng khép chân lại.

Anh nhíu mày không vui.

"Tách ra."

Cô quay mặt đi chỗ khác.

"Anh đi mà tìm cô gái khác mà giải quyết cái ham muốn của mình, còn tôi thì không muốn làm chuyện đó với anh.” "Không muốn làm với tôi, vậy muốn làm với Hoàng tổng à?"

Cô tức giận ngồi dậy đẩy anh ra, quát lớn. "Tôi cấm anh xúc phạm anh ấy.”

Bị cô hành động bất ngờ nên không kịp né tránh, người anh ngã ra sau, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh lần nữa nhào qua, ép cô dưới thân, dừng lực mạnh tách hai chân cô ra, nơi huyền bí ấy cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh.

Cô lúc đầu là giật mình khiếp sợ, sau đó là xấu hổ đến đỏ mặt, chỗ đó của cô chưa từng có người đàn ông nào nhìn qua. Bây giờ thấy anh đang quan sát nó mà cô không nhịn được đá đá chân để tránh thoát.

Anh kiềm chặt chân cô lại.

"Mắc cỡ cái gì trong khi biết bao thắng đã nhìn và chạm qua.

Câu nói ấy cuối cùng cũng chạm tới lòng tự ái của cô, cô cầm lấy cái gối bên cạnh quăng thẳng vào mặt anh. Thở hổn hển nói từng chữ.

"Chu Hạo, anh là một thằng đểu.”

Mặc kệ cô mắng mình như thế nào, anh nhanh chóng cởi bỏ trang phục của mình ra. Chỗ đó của anh cứ như thể đập thẳng vào mắt cô, mặt cô ngày càng đỏ hơn.

Lần trước là trong bóng tối với do hoảng sợ quá nên cô không để ý đến mấy cái này, bây giờ là ban ngày, anh lại như thế ở trước mặt cô thì cho dù cô có muốn né tránh cũng không được.

Trong lúc cô suy nghĩ thì anh cầm lấy hai chân cô mà tiến vào, mặt cô nhợt nhạt không còn một giọt máu vì sự thô lỗ đó của anh.

[...]

Suốt quá trình, cô la hét thảm thiết nhưng anh vẫn không hề giảm độ luân chuyển mà càng ra vào mạnh hơn, khiến cô như chết đi sống lại.

Cô hận anh, cả đời này nhất định sẽ không tha thứ cho anh.

Tại sao hết lần này đến lần khác anh luôn muốn làm nhục cô như thế?

Cô đã làm gì sai sao?

Chu Hạo, đời này gặp anh chính là một sự trừng phạt. Sau khi kết thúc, anh mặc lại quần áo rồi không biết lấy từ đâu ra một viên thuốc nhỏ. Đi đến bóp miệng cô, sau đó đưa thuốc vào, đảm bảo được cô đã nuốt nó, mới đứng thẳng người lên nói:

"Hạng người như cô, không xứng để mang thai con tôi và tôi cũng không rảnh đi làm giám định để xem có phải con tôi không”

Nói rồi anh rời đi, bỏ lại cô nắm bơ vơ trong căn phòng lạnh lẽo, dưới sàn khắp nơi đều là quần áo bừa bộn năm chồng lên nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.