Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 260: Lẻn vào phòng giám sát



Cô suýt cũng ngủ theo, nguy hiểm quá!

Nhưng may mắn thay là trong khoảnh khắc mệt mỏi sắp ngủ đó, Tích Niên đột nhiên giật mình lập tức ngồi dậy, chiếc giường hơi bỗng nhiên lắc lư một cái.

Cô nhanh chóng quay sang nhìn con trai ngủ có yên giấc hay không, sau đó mới cẩn thận vén chăn ra bò dậy, đêm nay cô còn có việc quan trọng, phải nhanh chóng đi tìm phòng giám sát, không thể để Hạ Ngôn sau này cầm video của cô muốn làm gì thì làm.

Cô cẩn thận đi lại trong nhà họ Hạ, bây giờ đã đêm khuya tĩnh lặng, không có ai cả, xung quanh nhà họ Hạ bật những ngọn đèn mờ nhỏ, cho nên đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy mọi thứ.

Suy ngẫm xem phòng giám sát nên nằm ở chỗ nào…

Vừa tìm kiếm, một bên tay vịn vào tường, vừa phát ra âm thanh gì đó.

Sau một phen lặn lội thì cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng, cô cuối cùng đã tìm thấy phòng giám sát rồi, không biết liệu có ai nhìn chằm chằm vào camera trong phòng giám sát vào đêm hôm khuya khoắt này hay không.

Trong lúc suy ngẫm, cô vẫn định cẩn thận chút, chậm rãi đặt tay lên ổ khóa rồi đẩy cửa ra từng chút một. Cô nhìn trộm vào trong qua khe cửa, trong phòng sáng trưng, có người ở trong đó sao?

Phía trước lắp vô số cái màn hình, phân biệt xoay một nửa vòng tròn, ở dưới màn hình có ba cái ghế văn phòng cũng đưa lưng về phía Tích Niên, xem ra ở đây thường có ba người trực ban.

Đột nhiên cái ghế văn phòng ở giữa khẽ chuyển động, đôi mắt của Tích Niên lóe lên rồi nhìn qua đó theo cái ghế, quả nhiên có một người đang ngồi trên ghế.

Hình như người đó đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình. Khóe miệng của Tích Niên nhếch lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng và cố gắng đẩy cửa ra mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Chân trước đi vào, chân sau vào theo, cô vặn cổ tay, che miệng trước rồi mới đánh ngất? Hay là trực tiếp đánh ngất đây?

Cô vừa suy ngẫm vừa đi về phía cái ghế…

“Muộn như vậy mới đến đây, để tôi chờ lâu thật đấy.” Người ngồi ở đó đột nhiên quay lưng nói với Tích Niên.

Giọng nói này…

Trong sự lạnh băng mang theo một loại rét thấu xương, khiến người ta lờ mờ cảm thấy rợn tóc gáy, còn có chút khàn giọng và hơi trầm thấp, mang theo một sức quyến rũ, chẳng lẽ nói…!

Khi nghĩ đến đây thì cô dứt khoát không nghĩ nữa, lập tức xoay người muốn chạy đi.

Cái ghế nhẹ nhàng xoay chuyển: “Đã đến đây rồi, rời đi vội vã như vậy làm gì thế? Ngồi xuống đi!”



Tích Niên dừng bước lại, chết tiệt! Đã bị phát hiện rồi thì cô còn chạy làm gì nữa? Gần đây đi đường đã giẫm phải than nắm rồi sao? Tại sao làm gì cũng bị bắt tại trận thế: “Anh đúng là con giun đũa trong bụng tôi mà! Tổng giám đốc Hạ!”

“Hì… Điều đó chẳng phải vừa hay sao? Chứng tỏ chúng ta tâm đầu ý hợp với nhau!” Anh cười nói.

Tích Niên trừng anh một cái, ai muốn tâm đầu ý hợp với anh, cô bước tới xoay cái ghế bên cạnh Hạ Ngôn rồi trực tiếp ngồi xuống: “Anh đúng là kiên nhẫn thật, cứ mãi ở đây chờ tôi tới.”

Anh cười mà không nói lời nào, chỉ là chỉ vào màn hình ở trước mặt anh.

Những màn hình khác cũng đã tắt đi, chỉ có màn hình ở trước mặt Hạ Ngôn đang mở, cô nhìn kỹ, đó là cảnh tượng trong hồ bơi, bây giờ còn có thể nhìn thấy Tiểu Hoại đang ngủ say.

“Anh vẫn luôn theo dõi sao? Đồ cuồng theo dõi!” Nếu Hạ Ngôn vẫn luôn ngồi ở đây thì chắc chắn đã nhìn thấy chuyện xảy ra giữa cô với con trai trong hồ bơi.

Ôi, thật tội nghiệp, con trai cũng cởi quần áo xoay hai vòng ở hồ bơi, lần này hai mẹ con xem như bị bán cả rồi.

“Bố của nó là ai?” Hạ Ngôn chống một tay lên trán, bông đùa nhìn Tích Niên, bình thản nói, như thể chỉ là đang tùy ý trò chuyện với cô vậy.

Nhưng sự tùy ý của anh không đồng nghĩa Tích Niên cũng có thể tùy ý, điều cô để ý nhất không gì ngoài việc Hạ Ngôn chủ động nhắc đến bố của Tiểu Hoại, có lẽ là có tật giật mình, cô vừa nghe thấy thì trong lòng lập tức rất không vững dạ.

Sau khi dừng lại vài giây thì cô nói: “Tại sao đột nhiên hỏi tôi điều này.”

“Cảm thấy rất thú vị khi nghe nội dung trò chuyện của hai người, hai người đúng là đôi mẹ con gặp nạn, cô đang tìm bố của cô, và con trai cô cũng đang tìm bố của nó, đúng là đồng bệnh tương liên.”

“Không giống nhau!” Cô nhanh miệng nói ra.

“Có gì không giống nhau.”

“Tôi với Tiểu Hoại, không giống nhau…” Cô rũ mắt xuống và nói, giọng nói bị nén đến rất thấp, trường hợp của cô với Tiểu Hoại khác nhau, cô mong muốn tìm được bố là vì bố bị kẻ gian hãm hại, còn Tiểu Hoại là do cô không muốn cậu bé tìm được anh mà thôi, Hạ Ngôn! Nếu một ngày nào đó anh nhớ lại chuyện lúc trước, nhớ lại quá khứ của chúng ta, biết được Tiểu Hoại là con của anh thì anh nên đối mặt như thế nào đây? Anh chán ghét tôi như vậy, ngày nào cũng muốn khiến tôi sống trong địa ngục, và tôi cũng căm ghét anh như thế, nóng lòng mong muốn đá anh xuống địa ngục, cùng nhau chịu đựng nỗi đau khổ này, nhưng mà…

Anh và tôi thực sự sẵn lòng để đứa con gánh vác cùng chúng ta sao?

Tôi thà nó không bao giờ biết, mãi mãi cũng không biết…

Hạ Ngôn nhìn người phụ nữ ở trước mắt, thấy dáng vẻ của cô dường như đã rơi vào trầm tư: “Tại sao không nói cho nó biết bố của nó là ai?”

“Anh quan tâm điều này nhiều như vậy làm gì? Thậm chí đến tôi cũng không biết bố nó là ai.”



“Thật sao?”

Tích Niên hơi bực bội, siết chặt nắm đấm, đừng để cô nhớ lại những chuyện đã qua nữa: “Tình một đêm không được sao?”

Khóe miệng của anh nhếch lên một nụ cười, duỗi chân ra móc vào cái ghế Tích Niên đang ngồi, tao nhã kéo cái ghế cô đang ngồi đến bên cạnh mình.

Hai cái ghế đối diện nhau, anh ghé sát đến mặt cô: “Tình một đêm… Sao?”

Cô tự dưng có hơi đỏ mặt, tại sao anh đột nhiên nói điều này vậy! Tích Niên quay đầu đi: “Anh biết tôi đến làm gì mà, xóa đoạn video đó đi.”

“Ơ? Đoạn video nào, là đoạn này sao?” Ngón tay của Hạ Ngôn trượt trên bàn phím ở trước mặt, ngay sau đó, tất cả các màn hình cũng sáng lên.

Cố Tích Niên lập tức nhìn qua đó, toàn là hồ bơi, cô đứng ở cửa nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, sau đó cắm đầu lao xuống nước.

Trên mặt nước còn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cô bơi lội trong đó, bơi được một lúc, cô tìm chiếc nhẫn tìm đến mệt mỏi, còn leo lên bờ ngồi nghỉ ngơi.

Một cơ thể trần như nhộng phơi bày ra hoàn toàn, hơn nữa camera độ nét cao này có thể nhìn rõ ràng chi tiết mỗi một nơi trên người cô, tin rằng nếu kéo cảnh quay gần lại thì cho dù có một nốt ruồi cũng sẽ vô cùng rõ nét.

Trên trán của Tích Niên lóe lên một vạch đen, khuôn mặt không thể kìm chế được đỏ lên, phải biết rằng Hạ Ngôn đang quan sát nơi này bằng ánh mắt chiêm ngưỡng đấy! Cô lập tức đứng dậy, cúi người xuống chỗ bàn phím.

Đôi tay ngọc ngà vẫn chưa chạm vào bàn phím.

Anh đã nắm lấy cổ tay của cô.

Đôi mắt phượng bay tới: “Đây đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi nhất định phải xóa nó đi.”

“Quyền riêng tư của cô vẫn chưa được xâm phạm đủ.” Khi anh đang nói thì trong đôi mắt vốn nhàn nhã có thêm một tia gian xảo, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh một cái!

Cứ thế kéo cô qua đây, ngã trên người mình!

Cố Tích Niên mở to hai mắt nhìn anh: “Vẫn chưa được xâm phạm đủ là có ý gì?”

“Tôi sẽ cho cô biết điều đó có ý gì ngay lập tức.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.