Tại một căn biệt thự ở thành phố Paris Pháp, có nột cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sofa vừa xem tivi cười khút khít, một tay bóc bánh ăn nhâm nhi, một tay xoa xoa lấy trước bụng đang dần lớn!
Đúng! Đó là Hạ Như Ân cô chưa chết, đứa bé cũng chẳng sao, chuyến bay ngày hôm đó do cô và Dương Kỳ bắt buộc phải tới Pháp sớm hơn dự định, nên đã bỏ chuyến bay M095, cô và anh tới Pháp đều an toàn, cô cảm thấy rất may mắn khi không bay chuyến đó.
Vừa đáp sân bay Pháp vốn sức khoẻ vô rất bình thường, nhưng trên đường về căn biệt thự, trên xe cô nôn rất nhiều, còn có cả chóng mặt, mặt cô đều tái xanh, Dương Kỳ đã đưa cô đến bệnh viện.
"Chúc mừng cô, cô có thai được 3 tuần rồi, nhớ chú ý sức khoẻ ăn uống đều độ, tâm trạng em không tốt thì đứa bé không khoẻ đâu." Nghe bác sĩ người Pháp nói như vậy, anh và cô đều trợn mắt nhìn nhau, cô biết tiếng Pháp nên hoàn toàn hiểu bác sĩ nói gì.
"Bác sĩ có nhầm lẫn gì không ạ" Dương Kỳ hỏi lại
"Nhầm làm sao mà nhầm, tôi đã có kinh nghiệm hơn 20 năm làm việc tại khoa phụ sản rồi đấy, máy móc rất hiện đại.
"Nhưng tại sao, lúc trước bác sĩ lại bảo đã mất đi đứa bé do bị ngã mạnh " Hạ Như Ân hỏi tiếp
"Đúng là cô đã có từng bị động thai, nhưng rất nhẹ đứa bé vẫn đang phát triển rất tốt, chắc có thể bệnh viện ấy máy móc đã cũ hoặc nhầm lẫn gì đó.
"Thôi được rồi, hai vợ chồng cứ cẩn thận, cô vợ hãy ăn uống đầy đủ dưỡng chất cho đứa bé, bồi bổ cả cho vợ anh nữa, hai vợ chồng có thể về được rồi
Chưa có niềm vui nào bằng niềm vui vẫn còn đứa bé trong bụng cô, cô cười nụ cười hạnh phúc, nước mắt đã rơi.
"Tôi không phải chồng cô ấy, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm." Dương Kỳ giải thích
"Vậy à, thế cho tôi xin lỗi"
"Không sao.
Dương Kỳ đưa cô về biệt thự, đã năm tháng trôi qua đứa bé vẫn phát triển rất tốt, gia đình cô vẫn chưa ai biết về việc này, cô chỉ nói cô sang nước ngoài làm việc và định cư.
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình cô ở, Dương Kỳ anh phải về lại Trung một tháng anh sẽ qua thăm cô một lần vì tính chất công việc nên anh phải đi đi rồi về
Giữa anh và cô hiện tại chỉ là mối quan hệ bạn bè, cô vẫn chưa dám mở lòng với bất kì ai thêm một lần nữa.
Hạ Tử Sâm đã âm thầm mua vé máy bay qua Pháp thăm cô, vốn muốn tạo cho cô bất ngờ, anh bấm chuông cửa, mở cửa ra đập vào mắt anh là cô chị gái mình luôn yêu thương, giờ đây trên chiếc bụng từng phẳng lì của cô đã là một bảo bối 5 tháng tuổi, vẫn còn trong bụng mẹ.
Hạ Tử Sâm biết chuyện đã khóc và ôm lấy cô, anh muốn nói cho Phong Thần Vũ biết nhưng cô đã ngăn lại, Hạ Tử Sâm quyết định sẽ ở lại trong sóc cô đến lúc cô sinh em bé.
Hạ Tử Sâm bỏ việc học ở quê, anh đã đăng kí học một trường đại học ở Pháp. Tất cả các giấy tờ tuỳ thân và đăng ký nhập học Dương Kỳ đều giúp anh làm.
Dương Kỳ đã từng sinh sống 5 năm ở Pháp nên rành hơn.
Hạ Tử Sâm đã là sinh viên năm ba ngành IT, nhưng anh đang học tốt anh lại chuyển sang học ngành Kinh Doanh Thương Mại.
***
5 năm sau
Hạ Như Ân đã sinh được một em bé trai rất kháu khỉnh dễ thương, Hạ Tử Sâm đã ở lại Pháp với cô được 5 năm chăm thêm đứa cháu nghịch ngợm này.
Nhìn kĩ thì đứa bé rất giống Phong Thần Vũ, Hạ Tử Sâm tốt nghiệp có một số vốn cộng thêm vốn của Hạ Như Ân anh và cô đã thành lập được một công ty nhỏ dần dần nó phát triển ngoài sức mong đợi.
Bây giờ nó đã thành một công ty có tiếng ở Pháp, chủ tịch công ty KAI là Hạ Tử Sâm, hội đồng quản trị cổ phần nhiều nhất công ty là Hạ Như Ân, nhưng cô chưa từng lộ mặt.
Chỉ nghe người ngoài lẫn trong công ty, đó là một cô gái xinh đẹp.
Cộng thêm vào đó cô vốn có tài thiết kế, nên đã mở nhiều shop thời trang ở Paris.
Trong căn biệt thự lúc này toàn nghe thấy tiếng khíc trẻ em, ngồi trên sofa dỗ dành cậu bé ấy là Hạ Tử Sâm, dỗ dành cậu bé đến hết nhưng cậu bé vẫn không chịu nín.
"Hạ Minh Huy, còn nín ngay cho mẹ." Đứng trước mặt cậu bé là Hạ Như Ân đang cầm một cây roi.
"Còn muốn ba đi tham gia hoạt động trường với con, huhu" Cậu bé ấy đã ngưng khóc khi thấy cây roi đang chỉ về hướng của mình.
"Mẹ nói như nào, ba bận rồi, không về kịp, mẹ và cậu út có thể đi cùng con mà Bin" Tên biệt danh ở nhà của cậu bé là Bin.
"Đúng rồi, ba con đi công tác không về kịp, cậu út đi cùng con nha" Hạ Tử Sâm ôm lấy đứa bé kéo về phía mình, nhưng cậu bé lại vùng ra, mà ngồi xuống sàn ăn vạ.
"Con không muốn cậu út đi với con, con muốn ba, con chỉ muốn ba thôi, mấy bạn trong lớp đều có ba dẫn đi.
"Bin, con còn khóc nữa, thì đừng trách mẹ nha" Hạ Như Ân la cậu bé
"Cậu út đi với con, mỗi lần cậu đón con, cậu toàn lại nói chuyện với chị gái của bạn MiNa thôi.
Hạ Như Ân liếc nhìn Hạ Tử Sâm anh liền tránh né ánh mắt của chị gái hung dữ.
Ngoài cửa có tiếng động mở khoá, cậu bé liền đứng dậy chạy nhanh về phía cánh cửa còn la lớn.