- Ai thèm nhớ anh! Hứ ! – cô liếc xéo anh rồi thả người lên sofa.
Anh tiến lại ôm cô vào lòng! – Anh có việc gấp phải giải quyết! Lần sau không có như thế nữa! Được không bảo bối!? – anh xiết chặt vòng tay bảo vệ một thân nhỏ bé bên dưới.
Anh thương cô như vậy làm sao cô giận anh được đây. Cô khẽ cười trong lòng anh.
__________
Đợi cô ngủ say anh mới lẳng lặng rời khỏi.... Mật thất___
- Người của Tô Phương Nguyệt! – Raoler đưa tập tài liệu cho Thành Vương.
- Được rồi! Bây giờ không cần thiết đối phó vơi hắn! Lô hàng của cho bên Hưng tộc thế nào rồi!? – Thành Vương đang tay tựa lưng vào ghế.
Thành Vương khẽ nhíu mày – Cô ấy có thai rồi! Tôi không muốn đi! Cậu đi đi!
- Này! Cậu định ở nhà làm tỷ phu mẫu mực à?! – Raoler cười khảy. – Được rồi vậy thì tôi đi vậy!! Nhưng mà.....vợ cậu có cần kiểm tra cái gì thì tôi không có biết đâu đấy!! – Raoler cười ma mãnh nhìn Thành Vương.
- Coi chừng cái miệng của cậu! – Thành Vương liếc xéo Raoler làm anh một thoáng lạnh sống lưng. - A...ha! Trễ...trễ rồi cậu lên với phu nhân nhà cậu đi nhé...tôi...tôi đi ngủ!
Vừa dứt câu Raoler rời khỏi phòng ngay lập tức! Nếu anh còn ở lại đó anh sẽ không thở được mất.
_______Phòng ngủ
Cô khoanh tay trước ngực dùng ánh mắt ai oán nhìn anh...
........
Cô khó chịu trở người sờ sờ người bên cạnh...nhưng sao không có ai vậy?? Không có chút hơi ấm trên giường.
Cô ngồi dậy bực dọc nhìn chỗ trống bên cạnh. Lại bỏ đi đâu, lần này lại bỏ đi lúc nửa đêm.
Cô ngồi trên giường khoanh tay chờ đợi!
Cạch!
Sau cánh cửa là đức lang quân của cô đang tiêu sái bước vào. Dù là ban đêm vẫn không lấn át được nét quyến rũ của anh lúc này. Chiếc áo ngủ buộc hờ để lộ cả bờ ngực rắn chắc. Anh thấy cô ngồi trên giường có thoáng ngạc nhiên. - Sao em không ngủ lại ngồi như vậy! – anh đưa tay ôm lấy cô.
Cô khoanh tay trước ngực dùng ánh mắt ai oán nhìn anh. – anh đi đâu nãy giờ vậy?!
- Anh với Raoler có chút việc cần bàn! Em cần nghỉ ngơi! Anh đợi em ngủ rồi mới đi! – anh đưa tay xoa xoa lấy chiếc bụng có phần hơi nhô lên của cô.
Cô bĩu môi híp mắt nhìn anh – Có thật không đấy ??!!
- Không ai qua nổi em đâu! – anh kéo cô ôm vào lòng vỗ lưng cho cô.
Lại như vậy rồi! Chỉ cần là anh dỗ ngọt, có bao nhiêu giận trong lòng cô cũng tan biến.
_______Hôm sau
- Alo! Tôi đây Chủ tịch! – đầu dây bên kia vang lên tiếng Simon.
- Mang hết công việc của công ty về nhà tôi! Về bộ phim , mở họp báo tạm dừng! Đợi cô ấy sinh xong sẽ tiếp tục!
- Vâng! Tôi đi chuẩn bị ngay!
Thành Vương tắt máy.. - Tần lão! - anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Anh bước nhanh lại đỡ lấy eo cô! – Không sao từ từ thôi! Em muốn ăn gì? Anh kêu người chuẩn bị món khác cho em! – Nhìn cô cực khổ mà lòng anh xót xa. Cô vuốt ngực cho dịu xuống – em muốn ăn dưa hấu!
- Không được! Ăn sáng đã! – anh nhíu mày vuốt ve cái bụng đã nhô của cô. – Ăn mỳ sủi cảo nhé!
Thành Vương cúp máy , mi tâm khẽ nhíu lại. Lần này đi chắc sẽ khá lâu! Để cô ở lại, cô lại đang có thai chắc chắn anh sẽ không an tâm, mang cô theo thì lại sợ cô gặp nguy hiểm. ......
________Máy bay
- Em ngủ một lát đi! Đến nơi anh đánh thức em! – anh đắp chăn lên ngang bụng rồi nhẹ ôm cô vào lòng.
Anh quyết định mang cô theo và cử tất cả sát thủ tinh nhuệ do đích thân anh huấn luyện để bảo vệ cho mẹ con cô.
.....
- Em ở lại đây nhé! Anh có cuộc họp! Cách vài căn phòng thôi! Lát nữa anh sẽ sang với em! Ngoan nhé! – anh hôn lên trán cô rồi rời đi.
Cô dạo này cũng thèm ngủ nhiều hơn, anh rời đi một lát cô đã ngủ ngay.
__________Một nơi nào đó ở nước Đức.
- Hoa thiếu! Cố Chủ tịch lần này đến mang theo một cô gái! – người đàn ông cúi mình trước Vương Băng Hoa.
- Ai?! – Vương Băng Hoa nhíu mi tâm.
- Theo điều tra cô ấy là vợ của Cố chủ tịch! Hình như cô ấy đang mang thai!
Chiếc ghế da lập tức xoay lại – Ông nói gì? Có thai?! – con ngươi Vương Băng Hoa căng hết cỡ. – Được rồi ra ngoài đi! Vương Băng Hoa đang tay ngã lưng ra sau! Nếu đã mang thai thì anh chỉ còn cách giết đứa trẻ đó mà thôi! Cô đáng lẽ phải là của anh chứ không phải của tên họ Cố kia.