Cố gắng kìm chế dục vọng của mình dành cho cô, Úc Thiếu Mạc mở hộp thuốc mỡ ra bôi lên trên vết thương của Ninh Kiều Kiều.
Anh bôi không đều, bởi vì toàn bộ ý chí của anh đều dùng để kiểm soát bàn tay của mình..
Bôi xong lưng, giọng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên ở phía sau: "Cởi quần ra!"
"..."
Ninh Kiều Kiều kinh ngạc quay đầu nhìn Úc Thiếu Mạc.
Lại nhìn thấy biểu cảm giống như ăn thịt người của Úc Thiếu Mạc: "A cái gì mà a, cởi ra!"
Ninh Kiều Kiều: "..."
"Mạc thiếu, bữa trưa đã đưa tới rồi."
Lục Nghiêu cầm một cái túi xuất hiện ở cửa, vừa mới nói một câu bèn nhạy cảm nhận ra bầu không khí không đúng.
Ninh Kiều Kiều vốn nên nằm ở trên giường lúc này lại ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng về phía anh ta, mà Mạc thiếu vốn dĩ đang khỏe mạnh lại nằm trên giường bệnh.
Chẳng lẽ bệnh đau đầu của Mạc thiếu lại tái phát?
Đột nhiên Lục Nghiêu cau mày, bước nhanh về phía giường bệnh: "Mạc thiếu, anh làm sao vậy?"
"Để đồ đạc xuống, anh có thể đi! Úc Thiếu Mạc nói.
Lục Nghiêu ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc một chút, mặc dù lo lắng nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người đặt túi đồ ăn lên bàn trà.
Trước khi rời đi, anh ta nhìn Ninh Kiều Kiều, nói:" Ninh tiểu thư, xin cô chăm sóc tốt cho Mạc thiếu. "
Rõ ràng cô mới là bệnh nhân bị thương, hiện tại lại muốn cô chăm sóc người khác.
Ninh Kiều Kiều đứng lên gật đầu, nói:" Được. "
Lục Nghiêu nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều, xoay người nói với Úc Thiếu Mạc:" Mạc thiếu, thuộc hạ đứng chờ ở cửa, có chuyện gì anh phân phó thuộc hạ là được. "
" Nhiều chuyện! Còn không đi mau! "Úc Thiếu Mạc quát.
Lục Nghiêu lập tức bước nhanh rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ninh Kiều Kiều nhìn cái túi trên bàn trà, lấy cái hộp trong túi ra, lần lượt bày lên bàn trà.
Thông qua những hộp đóng gói trong suốt kia, Ninh Kiều Kiều mới biết thì ra đồ ăn mang đi cũng có thể đẳng cấp như vậy và vẫn có nhiều người gọi nhiều đồ ăn ở bên ngoài như vậy.
Ninh Kiều Kiều đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng nhìn về phía giường bệnh, cô cắn môi, nhìn đồ ăn trên bàn trà rồi tiếp tục nhìn chằm chằm.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Úc Thiếu Mạc cảm giác được nhiệt độ máu sôi trào trong người giảm xuống một chút mới xoay người lại, vô tình nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn thẳng vào thức ăn phía trước, tràn ngập khát vọng.
" Cô không ăn cơm đi, còn ngồi ngây ngốc ở đó làm gì? "Úc Thiếu Mạc nằm ở trên giường nói.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nheo mắt nhìn lại:" Tôi đang chờ anh. "
Anh là kim chủ của cô, là người mà cô không thể trêu chọc, anh không tới ăn cơm, sao cô dám tự mình ăn trước.
" A.. "
Câu trả lời của cô lấy lòng Úc Thiếu Mạc, đôi mắt như chim ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, nói:" Nhìn không ra cô tuổi còn nhỏ mà rất hiểu chuyện. "
Cô có hiểu chuyện không..
Là rất biết nhìn sắc mặt người khác đi.
Cuối cùng, đây là những gì cô đã học được vài năm trước.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên trên đỉnh đầu:" Ừm, cơ thể cũng rất mẫn cảm. "
Ninh Kiều Kiều:"..."
* * *
Sau bữa trưa, Úc Thiếu Mạc uống một ly nước rồi rời đi.
Y tá thu dọn hộp thức ăn trong phòng ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Ninh Kiều Kiều.