Bà ta không ngừng dáng đòn roi vào người cô, mỗi nhát roi đó là sự chút giận của bà ta.
- Tao đánh mày cho mày nhớ.
- Bà không sợ Bắc Khải anh ấy biết sao?
- Ha... ha.. giờ mày chỉ là con chó của thiếu gia thôi.
Giọng của Hàm nhiên yếu ớt nói với bà ta. Bà ta vậy mà lạm dụng lúc Bắc Khải không có ở đây mà tra tấn cô. Toàn thân cô đầu máu của chính mình, cô thoi thóp nằm trên sàn nhà.
- Mới vậy mà đã không chịu được sao?
- Bà...
Hàm Nhiên vậy mà bị ngất đi, bà ta có chút hoảng sai mấy tên vệ sinh khiêng cô đi và bà ta thay quần áo cho cô coi như không có chuyện gì xảy ra cả. Mặc kệ Hàm nhiên bị ngất mà bà ta vẫn sỉ nhục cô.
- Đúng là loại gái không ra gì hết.
Sau đó bà ta ra ngoài như không có chuyện gì mà gọi điện cho Bắc Khải.
- Có chuyện gì?
- Thiếu gia cô Hàm Nhiên lười biếng không chịu làm việc, giờ cô ấy về phòng nằm rồi ạ. Tôi bảo cô ấy mà cô ấy không nghe.
- Bắt cô ta làm việc cho tôi.
- Cô ấy bảo thiếu gia không có quyền bắt cô ấy làm việc và cô ấy còn đánh bà già này... hu...hu..
Bà ta thêm mắm và muối vào để nói với anh. Bắc khải vô cùng tức giận khi nghe thấy thế, anh với lấy chiếc áo khoác mà chạy ra khỏi phòng lái xe về nhà.
" Hàm Nhiên cô lời tôi nói như không sao?"
Đến nhà anh chạy vào nhà thì bà quản gia liếc mắt với đám vệ sĩ.
- Thiếu gia.
- Cô ta đâu.
- Cô ấy trên phòng thưa thiếu gia.
Bắc khải nên trên tầng, dùng đôi chân của mình đạp tung cánh cửa phòng ra.
- Hàm Nhiên cô...
Bắc Khải tức giận lật chăn cô ra và thấy cô rên rỉ nằm bất động trên giường.
- Hàm Nhiên cô làm sao vậy?
Hàm Nhiên... cô...
Bắc Khải không ngừng gọi cô nhưng đổi lại là sự im lặng. Anh nhanh chóng bế cô đến bệng viện.
- Còn không mau lấy xe cho tôi.
- Dạ... dạ...
Trên xe anh không ngừng gọi cô, lúc này Bắc Khải thấy lo lắng hơn sự tức giận. Xe nhanh chóng đến bệnh viện và cô được chuyển đến phòng cấp cứu.
Bắc Khải ngồi ở hành lang bệnh viện anh vò đầu gãi tai vì thấy lo lắng cho cho Hàm Nhiên, hình ảnh anh gọi cô mag cô không có chút phản ứng nào. Tim của Bắc Khải anh có chút đau, đau thật.
5h cấp cứu thì cửa phòng bệnh cũng mở cửa ra.
- Ai là người nhà bệnh nhân ?
- Tôi là chồng cô ấy.
- Anh làm chồng kiểu gì mà vợ mang thai 3 tháng hơn rồi mà bị đánh khắp người vậy?
Bắc Khải hơi hoang mang, gì mà mang thai gì mà bị đánh. Cô mang thai hơn 3 tháng sao? Con ai? anh bị cắm sừng trước kết hôn sao?
- Cô ấy mang thai.
- Đúng rồi. Tẹo bệng nhân sẽ tỉnh lại thôi.
Bác sỹ rời đi thì Bắc Khait bước vào phòng.
- Hàm Nhiên con mẹ nó cô dám cho tôi cắm sừng sao?
Đến 1h sau thì Hàm Nhiên cô tỉnh dậy, thấy toàn thân mình ê ẩm và mùi sát trùng của bệnh viện.
- Ưm...
- Tỉnh rồi sao? Ai đã đánh cô?
- Là anh sao? chẳng phải anh sai quản gia đánh tôi.
- Hàm Nhiên cô đừng bao giờ nói với tôi bằng giọng đó. Cô thật dơ bẩn mà, cô dám có con với thằng khác sao?
Bắc Khải vừa nói vừa tức giận mà bóp cầm cô, anh gằn từng chữ. Nhìn ánh mắt anh thật đáng sợ.
- Tôi không có.
- Cô còn dám lừa tôi sao? Dám lừa cả mẹ tôi sao?
- Tôi thực sự không có mà.
- Tôi không cần biết, cô chỉ được phép sinh con của tôi. Giờ ohas nó đi.
Hàm Nhiên nghe xong thì sốc toàn tập. Anh không tin cô mà lại còn độc ác đến nỗi bắt cô phá thai sao?
- Nó là con anh mà. Anh hãy tin tôi.
- Cô nghĩ tôi là ngủ sao? Con tôi cô thật lực cười. Tuần sau sẽ phá nó.
- Không... xin anh... tha cho nó...
- Cô không có quyền cầu xin. Nhớ lấy tôi sẽ cho nó đi trong đau đớn để cho thằng cha nó cũng đau đơn như nó. ha... ha...
- Bắc Khải anh đúng là khốn nạn. Tôi chưa từng với ai ngoài anh.
Bắc Khải anh khinh bỉ nhìn cô, giờ này cô vẫn còn cãi cố. Anh vứt kết quả bác sỹ vừa đọc cho anh vào mặt cô.
- Cô xem đi. Cô còn dám cãi.
- Không... không phải như vậy...
- Đừng có mà nghĩ sẽ trốn khỏi tôi. Cô mà dám thì tin chắc cô thấy người thân mình thảm đó.
Giọng nói thâm độc của Bắc Khải khiến người khác dùng mình. Bắc Khải nói xong anh bước ra khỏi phòng và đóng cửa " sầm"...