Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 47: Nổi giận vì phụ nữ



Phùng… Phùng Dịch Phong?

Anh ra đây lúc nào vậy? Hiểu Nhi kéo áo lại, sắc mặt khẽ biến đổi, bốn mắt nhìn nhau, thình hình nghĩ ra điều gì đó, cô đang định quay nhìn chỗ khác thì bỗng căm hận trừng lại phía đó:

Anh nhìn cái gì? Cô quang minh lỗi lạc, có gì đâu mà phải chột dạ? Sao cô phải chùn lại?

Ánh mắt lạnh lùng của Phùng Dịch Phong quét qua bộ đồ Hiểu Nhi đang mặc, rồi đến gương mặt trang điểm lòe loẹt của cô, anh siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc:

“Lại đây!”

Giọng nói bất ngờ thốt lên làm Trương Việt Khánh sửng sốt, Hiểu Nhi hơi ngẩn người, ngón tay thon dài nắm chặt áo khoác rộng lớn, cô có suy nghĩ muốn cự tuyệt.

Cô không muốn đi qua đó, nhưng đồng thời cũng không muốn dây dưa với Trương Việt Khánh.

Haizz, trước có sói sau có hổ!

Mặc dù chỉ có mấy giây, nhưng giọng nói của Phùng Dịch Phong đã lạnh lùng hơn mấy phần: “Hiểu Nhi…”

Câu gọi còn ẩn chứa ý cảnh cáo, Trương Việt Khánh nhìn qua nhìn lại hai người đó, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Ít nhiều nắm bắt được cảm xúc của anh, gần như cùng lúc, Hiểu Nhi nhấc chân, đi đến chỗ anh một cách không tình nguyện.

Phùng Dịch Phong túm chặt cổ tay cô, quay người kéo cô đi.

Phía sau, Trương Việt Khánh kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin…

***

Lúc này, trong phòng bao, ba người đàn ông đang uống rượu, trao đổi ánh mắt với nhau, Tần Mặc Vũ nói: “Có nên nói không?”

“Hình như hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt! Nói lúc này chắc là không ổn?” Lục Danh Hào hơi do dự.

Trịnh Liên Thành nghe hai người nói mờ ám như thế thì hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì: “Hai người đang nói gì thế? Sao vậy? Hôm nay hai người ra ngoài… không phải chỉ giải trí thôi sao?”

Có tin tức gì mà anh không biết à?

Tần Mặc Vũ gật đầu, ra hiệu cho anh nhìn về phía cửa nói: “Cô ấy…”

Vừa dứt lời, cửa phòng bao bỗng mở ra một tiếng “ầm”, ba người không hẹn cùng nhau nghiêng người, ngước mắt lên đã thấy người mới đi ra ngoài một lát bỗng đứng trước cửa, hơn nữa lực mở cửa rất mạnh, cánh cửa kêu cót két, đến nửa ngày vẫn còn rung lắc.

Trịnh Liên Thành đặt ly rượu xuống, đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ: “Anh Phong…”

Sao đi vệ sinh thôi mà sắc mặt đã u ám thế này?

Lúc này, Lục Danh Hào cũng im bặt, bỗng nghe Phùng Dịch Phong giận dữ quát lên: “Còn không mau đi vào?”

Thoáng chốc, ngay cả Tần Mặc Vũ cũng đứng bật dậy, sau đó, họ nhìn thấy một bóng hình màu đen nhỏ nhắn xinh đẹp đang dè dặt sợ hãi men theo cánh cửa đi vào, giống như cô vợ nhỏ chịu ấm ức vậy, vừa đi vừa cúi thấp đầu.

Tần Mặc Vũ và Lục Danh Hào nhìn nhau, khó giấu được vẻ ngạc nhiên. Trịnh Liên Thành thì mãi vẫn chưa hồi thần lại được, dụi dụi mắt nhìn về phía cửa:

Đây không phải người phụ nữ vừa khiêu vũ trên sân khấu lúc nãy sao?

Mặc dù lúc nãy anh ta không nhìn rõ mặt nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với bộ đồ này. Bởi vì ba người trên sân khấu, chỉ có mình cô mặc bộ đồ đen hai mảnh, điểm xuyết bằng phụ kiện lấp lánh, hai người phía sau chỉ mặc đồ đen trắng.

Phùng Dịch Phong trở về chỗ ngồi, nhấc ly rượu vang trên bàn uống cạn.

Ba người không hiểu rõ tình huống, ngơ ngác nhìn nhau một lát rồi cũng ngồi xuống. Trịnh Liên Thành là người ngồi xuống cuối cùng, đang định hỏi “Chuyện gì thế này” thì thấy người phụ nữ bên cạnh đã rót rượu cho Phùng Dịch Phong:

“Cậu Phong…”

Tiếng nói nũng nịu quả thực như một tia lửa châm ngòi bom, Phùng Dịch Phong phát nổ ngay:

“Cút!”

Tiếng quát sắc bén dọa hai cô gái đứng bật dậy khỏi ghế sofa, Lục Danh Hào ra hiệu ánh mắt bảo bọn ho ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.