Ánh mắt nóng như lửa gặp nhau, âm nhạc chậm rãi vang lên, tiếng hát sinh động của Trương Việt Khánh cũng theo đó du dương:
“Thời gian trôi đi cũng không thấy em trở lại, bao nhiêu tháng ngày nhớ em nước mắt đều rơi, mỏi mắt chờ mong em với bao ưu sầu, nhớ em tôi nhớ lâu như vậy.”
“Xuân đi thu đến chim én đến rồi bay đi, ngày đêm giữ lấy chút dịu dàng đó của em, không biết đến lúc nào có thể ở cùng em, cứ như vậy lặng lẽ nhớ em, cứ như vậy khắc ghi em vào lòng.”
“Những đám mây trên trời đang chậm rãi bay đi, em có biết được những âu sầu của tôi không, cứ như vậy lặng lẽ yêu em, cho đến lúc sông cạn đá mòn tôi cũng sẽ không buông tay, cho dù con đường tương lai phải đi trong bao lâu, tôi cũng tình nguyện vì em mà chờ đợi.”
…
Đã từng là những kí ức rất đẹp đẽ, những áp lực và héo hon trong ba năm qua, bây giờ những chuyện mà anh ta từng trải, những sóng gió, từng cảnh cứ như trong phim, những cảnh đó như lướt qua trong đầu Trương Việt Khánh, trong mắt anh ta cảm thấy hơi ướt, giọng hát này mang theo một sự khàn khàn của sự xúc động
Xa cách ba năm, đúng như bài hát này, bao nhiêu ngày tháng anh ta mượn rượu giải sầu, bao nhiêu ngày tháng nửa đêm nằm mơ, anh ta đều bị nỗi nhớ giày vò, nhưng anh ta phải kiên cường, đến nằm mơ, anh ta cũng nằm mơ được ở cùng cô, quả thực là lặng lẽ nhớ về cô, yêu cô, nhưng cũng bị những ưu sầu trói chặt lấy, ngăn trở những bước chân của anh ta.
Bài hát này cứ như được viết cho anh ta, khoảnh khắc này, cũng giống như lời bài hát: Cho dù sông cạn đá mòn, anh ta cũng sẽ không buông tay! Cho dù con đường tương lai có dài, có phải đi lâu đến như thế nào, anh ta cũng bằng lòng chờ đợi cô, anh ta khao khát hai người có thể trở về nơi họ đã từng, những lúc không giấu nhau chuyện gì, thời gian tươi đẹp họ thương yêu và nương tựa vào nhau…
Bao nhiêu lần Trương Việt Khánh nghẹn ngào không thành lời là bấy nhiều lần anh ta không kìm được nở một nụ cười yếu ớt, hôm nay, trên người anh ta mặc chiếc vest mà Hiểu Nhi thiết kế cho anh ta, kết hợp cùng với chiếc cà vạt đã từng tốn cả tỉ bạc để mua, Hiểu Nhi đã từng đích thân thắt chiếc cà vạt màu rượu vang đó cho anh ta, chiếc áo vest cổ rộng không phải là mốt lưu hành trong mấy năm nay, hơn nữa chỗ tay áo chật chội rõ ràng còn có nếp nhăn.
Đó chính là một chiếc áo nam trong sự nghiệp thiết kế của cô, chiếc áo nam duy nhất, cô đo trộm size người anh ta rồi may rất công phu, chọn rất tỉ mỉ, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt để làm ra một món quà sinh nhật cho anh ta, tất nhiên Hiểu Nhi cũng có ấn tượng rất sâu sắc.
Rất buồn cười, sự nghiệp thiết kế của cô vào lúc mà nó nên bắt đầu thì lại hoàn toàn bị bóp chết, mấy năm qua, ước chừng chỉ có chiếc áo này là tác phẩm thật sự của cô, hơn nữa còn là đồ nam, đây không phải là chuyên môn của cô, mỗi cái ký hiệu ở cổ áo thôi mà cô cũng may đến nỗi ngón trỏ suýt nữa bị đâm nát, là hai con bướm, còn có chữ cái đầu thiên trong tên của bọn họ K&N, đồng thời cũng có thể hiểu là “KISS” và “NOW”.
Lúc đó cô quả thật quá ngây thơ, chỉ vì một ký hiệu mà tốn hết tâm tư.
Lúc trước, ước mơ của cô là làm một nhà thiết kế thời trang, giống như Quách Tiếu Nhu bây giờ vậy, có phòng làm việc riêng, thiết kế những tác phẩm mà mình thích, không cần số lượng, chỉ cần chất lượng, hi vọng một ngày nào đó, cô cũng sẽ được đứng trên sân khấu quốc tế, tổ chức một show trong thời hoàng kim của mình.
Đã bao năm rồi, ước mơ này đã không còn xuất hiện trong những giấc mơ của cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Giang Hiểu Nhi cũng có ngày nghèo nàn đến độ ước mơ cũng là thứ xa xỉ, mỗi ngày cô đều phải vì cuộc sống mà bôn ba!
Ca khúc này, cảnh tượng này cũng không làm Hiểu Nhi cảm động lắm, đáy mắt cô không kìm nổi mà đỏ hoe, không phải vì cảm động, mà vì một sự căm ghét chua xót!
Đã từng có lúc cô cho đi rất nhiều, mấy năm nay, sự tổn thất của cô lại càng thê thảm! Mặc dù bây giờ cô cũng đã vượt qua được một chút, đến cả điều cô từng hi vọng là anh ta sẽ quay đầu cũng có khả năng xảy ra, cô quen với việc nhìn về phía trước, không muốn tính toán quá khứ nữa, suy cho cùng cô cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ có lúc mất cân bằng và buồn bã!
Bài hát thâm tình này của Trương Việt Khánh quả thật đã làm lay động tâm tư của cô, nhưng nhiều hơn lại là sự căm ghét.
Bên này, Phùng Dịch Phong đang nhìn lên sân khấu, lặng nghe những lời tỏ tình và những lời hát đối đáp tình cảm của Trương Việt Khánh, ánh mắt sâu thẳm của anh liền u ám đi, anh rất bực bội…
Anh ta muốn truyền đạt một ý tứ, Phùng Dịch Phong không muốn hiểu, nhưng lại đoán được rất rõ bảy tám phần!
Chỉ là không ngờ rằng, thì ra, hai người họ đã từng có nhiều kí ức khó quên như vậy! Hiểu Nhi không những cho anh ta rất nhiều lần đầu tiên đẹp đẽ, trong chớp mắt, Phùng Dịch Phong còn cảm thấy ngạc nhiên, vì Hiểu Nhi còn cho người kia vô số kỉ niệm đẹp…
Lần đầu tiên quý báu của một người phụ nữ, lần đầu gắp thức ăn cho anh ta, lần đầu tiên chăm sóc lúc anh ta đi công tác, lần đầu tiên có một người phụ nữ ầm ĩ với anh ta, lần đầu tiên có một người phụ nữ lặng lẽ vì bà nội của anh ta mà nỗ lực…còn có rất nhiều đêm đẹp đẽ và quấn quít tình cảm bên nhau!
Trong giây lát, Phùng Dịch Phong mới nhận ra, những điều họ có được khi hai người ở cạnh nhau đều đã khắc sâu đến mức lúc anh ta nhớ đến thì tâm tình lại cảm thấy sục sôi, mỗi phút giây ở cạnh cô, cho dù là cãi nhau, đều đáng để nhớ lại!
Trong phút chốc, Phùng Dịch Phong dường như hiểu được cái gọi là tâm trạng “không từ bỏ” của Trương Việt Khánh ngay lúc này, nếu đánh mất đi một người trân quý như vậy, có lẽ anh ta sẽ rất hối hận nhỉ!
Ánh mắt của Phùng Dịch Phong rơi lên chiếc áo vest của anh ta, Phùng Dịch Phong cau mày: Chiếc áo vest nam lần đầu tiên tự tay thiết kế? Dấu vết tình yêu đầu tiên? Chắc là đang nói đến hình thêu hai con bướm đó!
Áo vest?
Không ngờ cô còn có thiên phú như vậy! Cô đã cho người đàn ông kia rất nhiều những trải nghiệm khó quên và những lần đầu tiên! Quả đúng là làm người khác ghen tỵ đến phát điên! Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Nụ hôn đầu của cô, chắc chắn là không cần anh ta lên tiếng, nếu như lần đầu tiên của cô cũng cho anh ta, người đàn ông này còn không…
Nghĩ đến điều này, Phùng Dịch Phong liền nắm chặt tay kêu răng rắc!
Mãi mãi cũng không thể được! Những điều quý giá nhất của cô đều bị anh ta lấy đi hết rồi, đời này, anh ta cũng không thể có cơ hội biết được rằng rốt cuộc cô tốt đẹp đến nhường nào! Anh mới là người đàn ông quan trọng nhất, đặc biệt nhất trong đời cô, anh ta là cái thá gì chứ?
Đôi mắt của anh ta lơ đãng, một vệt sáng màu rượu vang lóe lên rồi biến mất, ánh mắt của Phùng Dịch Phong cũng sững lại: Chiếc cà vạt đó?
Đột nhiên, anh ta nhớ lại bữa tiệc thời trang đó!
Cô đã thiết kế một bộ trang phục màu xanh lá cây, rất bắt mắt, rất độc đáo, lúc đó, khi Phùng Dịch Phong nhìn thấy cô, anh ta cứ nghĩ rằng cô chỉ là vì tiền, là một người thông minh lanh lợi!
Bởi vì anh ta đã cho Tô Nghê Hồng phiếu, sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người đã cãi nhau trên phố mãi không giải hòa được, cô còn tức đến mức ngất đi, sau hôm đó, cô rõ ràng là đã xa cách anh ta hơn rất nhiều, cũng từ lúc đó, cô còn không cho anh đụng vào mình, còn nghĩ ra mấy chiêu xấu xa!
Không lâu sau đó liền gặp phải Lâm Khiết…chính là đoạn thời gian đó, là lúc mà hai người đã cãi nhau to nhất!
Đột nhiên Phùng Dịch Phong nhớ lại một khảo sát của đại học Thánh Á ở Phong Thành: Cô tốt nghiệp ngành thiết kế? Chả trách cô lại thành thạo như vậy, còn biết thiết kế đồ nam? Dù ở trước mặt người chuyên nghiệp cũng không thua kém gì!
Không lẽ, lúc đó cô tức giận không đơn thuần vì anh ta cho người khác phiếu? Giải thưởng lớn của lần đó, hình như là sổ tay gì đó của một nhà thiết kế nổi tiếng! Là nhà thiết kế Cniva! Không lẽ cô lên đó thật ra không phải vì tiền, mà là vì cuốn sổ tay đó?
Nhưng mà lúc đó anh ta thật sự không biết cô có học về thiết kế!
Hiều rõ rồi, ý nghĩa của cuốn sổ tay quý giá đối với một nhà thiết kế, giống như mấy tay đua xe điên cuồng muốn có được những chiếc xe xịn, không quan tâm đến giá tiền, chỉ vì đó là sở thích. Chỉ vì thiếu một phiếu mà cô có thể nhịn đến mức đó, nhưng sau cùng lại để lỡ mất dịp tốt, còn có thể là vì một phiếu bầu đó của anh ta, lúc đó chắc chắn cô rất hận anh nhỉ!
Chả trách lúc ở trên phố cô cãi nhau với anh ta đến mức mặt đỏ tía tai.
Trong lòng anh ta cứ cảm thấy như thắt lại, trên sân khấu, âm nhạc vẫn đang vang lên, dường như cũng sắp đến khúc hát cuối cùng, Phùng Dịch Phong bỗng bừng tỉnh rồi bước nhanh đến quầy bar bên cạnh.