Mới hơn 5 giờ sáng Đường Uyển Đình đã nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ, mở hộc tủ ngay đầu giường lấy ra một chiếc que thử thai rồi rón rén đi vào tolet.
Suốt hai tuần nay cô luôn cảm thấy mệt mỏi ăn uống thì lúc được lúc không tính tình thì trở nên thất thường và quan trọng là nguyệt san đã không ghé thăm cô rất lâu rồi. Trong lòng cứ bán tính bán nghi mãi nên quyết định lén Bạch Tử Thiên mua về một chiếc que thử thai test thử xem thế nào.
Làm như hướng dẫn sử dụng xong xuôi Đường Uyển Đình đến thở mạnh cũng không dám, cô đứng yên nhìn chiếc que trước mắt đã dần hiện lên một vạch rồi từ từ xuất hiện thêm phía bên dưới một vạch rất mờ..
Cầm chiếc que trên tay kết quả cô mong đợi lại một lần nữa mông lung, cứ tưởng sau khi thử thì kết quả sẽ được xác định ngay nhưng nhìn kết quả này thì một vạch đậm một vạch rất mờ chứng tỏ là vẫn còn chưa chắc chắn 100%..
- Đình Đình.. em có trong đó không vợ ơi?
Tiếng gọi của Bạch Tử Thiên vọng vào làm cô giật mình rửa chiếc que qua nước rồi nhét vào túi áo ngủ xong mới mở cửa ra nhìn Bạch Tử Thiên trong bộ dạng vẫn còn ngái ngủ vô cùng buồn cười làm cô không nhịn được mà phải che miệng cười khúc khích..
- Sao chồng dậy sớm vậy?
- Thì tìm vợ đó, trời còn chưa sáng mà đã không thấy em đâu nên anh lo..
Bạch Tử Thiên mắt nhắm mắt mở miệng thì ngáp dài ngáp ngắn, anh đặt hai tay lên vai cô rồi đi từ phía sau đẩy cô quay trở về giường ngủ..
Đường Uyển Đình vẫn cười không khép được môi cô lắc đầu chịu thua rồi nằm xuống giường kéo chăng lại cho mình kéo luôn cho cả anh rồi ôm lấy anh vào lòng..
- Như thế này đã được chưa chồng của tôi ơi..
Bạch Tử Thiên mắt thì đã lim dim ngủ nhưng vẫn nở một nụ cười hài lòng, hôn chụt lên môi cô một cái rồi tiếp tục giấc ngủ đã bỏ dở..
Đường Uyển Đình thì ngược lại cô không thể ngủ lại mà nằm yên cho anh ôm cô nghịch nghịch tóc anh lòng đầy hạnh phúc khi nghĩ lại chuyện..
Cái ông chồng bá đạo này của cô từ khi quay về từ Mỹ trừ những lúc phải đi họp hay đi vệ sinh ra thì mới rời khỏi mình mà không thể không cười. Một ngày 24 giờ nếu có thể cô chắc chắn anh sẽ dành trọn thời gian bên cô thôi, đi làm cũng làm cùng phòng với anh, đi ra ngoài hay đi ăn đi ngủ đâu đâu nơi nơi đều mang cô đi cùng, vắng một xíu đã cuống cuồng đi tìm. Nói Bạch Tử Thiên bây giờ chính là một tên nghiện vợ chắc chắn là không ai phản đối.
Nghĩ lại mọi chuyện thì cô vẫn không thể tin nổi cô bây giờ đã có được một người chồng luôn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho mình, một đứa con trai ngoan lại vô cùng hiểu chuyện cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào mà biết bao người mơ ước chính cô cũng đã từng mơ và bây giờ cô đã có được ước mơ của mình. Đó là điều cô thấy may mắn nhất trong cuộc đời mình..
Miên man theo suy nghĩ đến khi thiếp đi lúc nào cô cũng không hay biết.
Khi tỉnh dậy lần nữa chỉ thấy còn mỗi một mình trên giường cô lục đục tìm điện thoại xem mấy giờ thì con số 08:30 to đùng trên màn hình khiến cô giật mình. Vội vội vàng vàng xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân bằng tốc độ ánh sáng rồi phi nhanh xuống lầu.
Mình thì cuống cuồng lo trước lo sau còn ba con ai kia thì thản nhiên ngồi xem ti vi trong phòng khách khiến cô lại một phen nữa bất ngờ, cô đi đến gần tiểu Bảo dò hỏi..
- Tiểu Bảo sao hôm nay con không đi học? Còn anh không đến công ty sao?
Đường Uyển Đình nhìn con rồi nhìn sang cha nhướng mày hỏi, nhưng đáp trả cô lại là tiếng cười khúc khích của tiểu Bảo và nụ cười trêu chọc của Bạch Tử Thiên..
Thấy cô cau mày khó chịu tiểu Bảo liền nói
- Mẹ, hôm nay là cuối tuần mà.
- Nhanh vậy sao?
Cô vẫn không tin mà nhìn anh hỏi lại lần nữa..
Bạch Tử Thiên véo mũi cô cười nói
- Vợ của tôi ơi dạo này trí nhớ của em đã sa sút lắm rồi đó.
Đường Uyển Đình gãi gãi đầu cười trừ rồi xoa xoa bụng tựa đầu lên vai anh nũng nịu
- Chồng.. Vợ đói..
Bạch Tử Thiên bật cười lại véo mũi cô cái nữa, cưng chiều vô điều kiện
- Đợi chồng một chút..
Nhìn theo bóng lưng đã đi về phòng bếp của anh mà lòng cô lại ấm áp biết bao.. Từ khi kết hôn cho đến tận bây giờ người chuẩn bị mọi bữa ăn luôn là anh, dù là nữa đêm cô có đói anh cũng xuống bếp nấu cho cô. Đối với cô Bạch Tử Thiên chính là người chồng tuyệt vời nhất trên đời.
- Ba cưng chiều mẹ đến mức mẹ sắp hư mất rồi..
Tiểu Bảo tay đặt trên gối hai tay chống cầm nghiêng đầu nhìn cô cười trêu ghẹo..
- Đó là tại ba con. Mẹ không có lỗi nha. Mà sau này tiểu Bảo có cưng chiều vợ giống ba Tử Thiên không?
- Tất nhiên là có rồi, vợ chính là để yêu thương chiều chuộng mà..
Tiểu Bảo cười híp mắt trả lời vẻ mặt đắc ý làm cô bật cười, xoa xoa đầu cậu bé.
Lúc này mùi thức ăn thơm lừng cũng đã bay đến xộc vào mũi, Bạch Tử Thiên đặt xuống trước mặt cô một tô phở nghi ngút khói vô cùng ngon miệng..
- Cảm ơn chồng.. moa
Đường Uyển Đình hôn chụt vào má anh một cái rồi bắt đầu thưởng thức thành quả anh mang đến, mùi hương thơm phức khiến cô phải phát thèm nhưng vừa nếm thử nước súp cô lại nhăn mặt, cảm giác có thứ gì đó đang cồn cào trong bụng làm cô muốn nôn ngay lập tức mặc dù vẫn chưa có thứ gì trong bụng. Cố gắng nuốt vào, gắp thêm một đũa sợi phở đưa vào miệng nhưng cái cảm giác đó lại ùa tới, lần này không thể nhịn nữa cô chạy một mạch vào tolet nôn thóc nôn tháo đến mức chẳng còn thứ gì khác nhưng vẫn nôn khan đến mức cổ họng đau rát..
Bạch Tử Thiên đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cô, mày anh cau chặt lo lắng..
- Sao rồi vợ? Anh nấu tệ lắm hả?
Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô nghiêng đầu hỏi..
Đường Uyển Đình lắc đầu nhìn anh..
- Gần đây em hay bị như vậy lắm, chắc là đau dạ dày thôi..
- Vậy sao không nói với anh, em lại muốn giấu anh..
- Em không có, lần này nữa mới lần thứ hai thôi..
- Đi, anh đưa em đi bệnh viện
Nói xong anh kéo cô đi thẳng ra ngoài..
- Nhưng tiểu Bảo.. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
- Anh sẽ gọi mẹ qua ngay. Tiểu Bảo con ở nhà ngoan chờ bà nội qua chơi với con nha, mẹ không khỏe ba phải đưa mẹ đi bệnh viện..
- Dạ.. Ba đưa mẹ đi nhanh đi.
Mặc cho cô có nói gì đi chăng nữa Bạch Tử Thiên vẫn nhất quyết nhét cô vào trong xe cả cơ hội cho cô thay quần áo cũng không trên người cô lúc này vẫn còn đang mặc váy ngủ.
Chiếc Lamborghini nhanh chóng lái ra khỏi Trang Viên hướng thẳng một mạch đến bệnh viện Trung Tâm..