Đường Uyển Đình từ từ mở mắt mọi thứ trước mắt dần hiện rõ ra, cô nhìn Bạch Tử Yên đang ngồi bên cạnh mình khẽ hỏi..
- Tiểu Bảo.. Tử Yên anh hai em đâu rồi?
- Tiểu Bảo đang ở nhà với mẹ thằng bé không sao hết chị yên tâm nha..
- Còn Tử Thiên? Anh ấy ở đâu chị muốn gặp anh ấy..
Bạch Tử Yên quay mặt sang hướng khác trốn tránh ánh mắt của Đường Uyển Đình lại một lần nữa cô phải đối diện với hoàn cảnh đau lòng này...
Thấy Bạch Tử Yên vẫn im lặng trốn tránh câu hỏi của mình Đường Uyển Đình lòng càng lo lắng cô nhíu mày rồi lại gượng người ngồi dậy..
- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Em không nói chị tự đi tìm anh ấy..
- Chị hai chị đừng cử động, em nói em nói..
Bạch Tử Yên vội vàng ngăn cô lại rồi nhỏ giọng nói tiếp..
- Chị hứa với em là không được kích động nha...
- Em mau nói đi..
- Anh hai..anh hai bị..
- Tử Yên..
Còn chưa kịp nói đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía sau Bạch Tử Yên liền quay lại nhìn vừa thấy Bạch Tử Thiên đi vào cô đã lập tức đi đến bên cạnh cau mày lo lắng..
- Anh hai.. sao anh lại qua đây vết..
- Em ra ngoài đi..
- Dạ..
Bạch Tử Yên như muốn nói gì đó rồi lại thôi cô khẽ trả lời rồi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại..
- Tử Thiên..anh không sao chứ?.
- Anh không sao.. em thấy trong người thế nào rồi?
- Chỉ cần được nhìn thấy anh em đều không thấy đau nữa..
Đường Uyển Đình khẽ cười cô đưa tay lên sờ vào mặt anh..
- Anh lại gầy đi rồi, em sẽ đau lòng..
Câu nói được cô nhẹ nhàng nói ra nhưng lại chất chứa biết bao sự yêu thương lo lắng cho anh..
Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ khi phải đối diện với cô như lúc này, anh nắm chặt lấy bàn tay cô đặt lên môi mình, anh không biết nên trả lời cô thế nào, cũng chẳng dám nhìn mà lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt cứ như thế rơi xuống bàn tay cô..
Đường Uyển Đình nhìn anh như vậy, người đàn ông cô yêu thương chưa bao giờ yếu đuối chưa khi nào rơi một giọt nước mắt vậy mà hôm nay ở trước mắt cô lại lặng lẽ khóc như một người đang rơi vào tuyệt vọng, cô đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh môi mỉm cười nhưng từ khóe mi lại lăn dài một giọt nước mắt..
- Chồng... anh đừng khóc.. sao hôm nay anh lại yếu đuối như vậy chứ, bình thường anh rất thích trêu chọc em mà..
Bạch Tử Thiên nhìn cô rồi bật cười trong nước mắt đặt tay lên gò má dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mi cô rồi nói..
- Anh đâu phải người máy mà không biết đau không biết khóc, chỉ là chưa từng có ai chưa từng có chuyện gì đủ tầm quan trọng có thể làm anh khiếp sợ để khiến anh phải rơi nước mắt.. Nhưng lúc này anh lại đang rất sợ, sợ không còn được bên cạnh em, sợ không còn được ăn cơm em nấu, rất sợ một ngày không nhìn thấy em anh sẽ phát điên đến lúc nào, sợ mất em rồi anh chẳng biết mình còn có thể mạnh mẽ sống tiếp hay không vì em là ý nghĩa là tất cả của đời anh..
Đường Uyển Đình mỉm cười nhưng nước mắt lại không thể cầm được mà rơi xuống ướt đẫm gối..
- Tử Thiên ngốc, chẳng phải bây giờ em vẫn còn bên cạnh anh đây sao? Anh khóc trông thật xấu mau lau hết nước mắt đi, em sẽ không xa anh đâu mà..
Bạch Tử Thiên bật cười, anh véo mũi cô rồi lấy khăn giấy lau nước mắt, lau luôn cho cô xong anh đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào..
- Em đói rồi đúng không anh kêu Tử Yên về nhà mang thức ăn đến cho em, mẹ đã nấu sẵn cả rồi..
- Không cần phiền phức vậy đâu anh, em ăn cháo trong bệnh viện là được rồi..
- Nghe lời anh, giờ em ngủ một chút đi khi nào thức ăn tới anh gọi em dậy...
- Dạ..
Đường Uyển Đình khẽ cười trả lời rồi ngoan ngoãn nghe lời anh nhắm mắt lại ngủ..
Bạch Tử Thiên chỉnh sửa chăng lại cho cô trước khi rời khỏi vẫn không quên hôn lên trán cô một cái..
Vết thương phía sau bả vai anh vẫn chưa khi nào ngừng đau nhưng anh vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình thường nhất để cô không phát hiện, đối với anh vết thương này sao có thể so với những đau đớn của cô anh không muốn cô phải lo lắng cho anh,
Anh sợ sau khi tỉnh dậy không thấy anh lần nữa cô lại kích động như lần trước nên khi vừa mới tỉnh lại mặc kệ trên tay vẫn còn đang truyền thuốc đã vội vàng rút bỏ đi sang tìm cô..
Rời khỏi phòng bệnh anh bắt gặp Triệu Ôn và Thẩm Thần đang đứng bên ngoài nên anh đã sai Thẩm Thần quay về lấy thức ăn còn Bạch Tử Yên thay anh vào phòng với Uyển Đình.
Để tiện nói chuyện anh và Triệu Ôn đi ra một nơi vắng vẻ nhất trong bệnh viện, vừa đến nơi Triệu Ôn đã lập tức cúi đầu trước Bạch Tử Thiên..
- Boss xin trách tội là Triệu Ôn sơ suất dẫn đến việc khiến Phu Nhân và Thiếu Gia đã gặp nguy hiểm..
- Mọi chuyện thế nào?
Nghe thấy được cơ hội giải thích Triệu Ôn nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện..
- Hành động của Lãnh Thần lần này đều hoàn toàn không được lên kế hoạch từ trước. Sáng hôm đó hắn đã gọi em đến sớm và đưa cho em một bức ảnh trong ảnh chính là Phu Nhân và Thiếu Gia hắn ra lệnh cho em giết chết Phu Nhân bắt sống Thiếu Gia hắn còn đích thân đi theo ngồi trên xe quan sát nên bắt buộc em phải làm theo lời gã tránh việc đánh rắn động cỏ nên đã ra tay với Phu Nhân em không hề biết trong người Phu Nhân có bệnh nguy hiểm nên..
- Cậu tự ý hành động nếu chẳng may vợ tôi có mệnh hệ gì cậu nghĩ cái mạng nhỏ của cậu có còn giữ được hay không?
Nghe thấy câu nói lãnh khốc của anh khiến Triệu Ôn run sợ lập tức quỳ dưới chân anh cầu xin..
- Boss xin ngài tha mạng, là lỗi của em xin ngài tha mạng..
- Cậu nên cầu trời cho vợ tôi bình an nếu không thì nên chuẩn bị quan tài trước cho mình..
Bạch Tử Thiên tàn khốc tung một đạp làm Triệu Ôn ngã ngửa rồi lạnh lùng đi vào trong.
Vừa quay trở lại đã thấy Bạch Tử Yên đang vội vã chạy về phía mình..